Bất chợt, hai chân đang bị Lý Quý nắm chặt đưa lên cao khẽ động.
Đôi chân nàng ta bất ngờ trở nên mạnh mẽ, trơn tuột thoát khỏi hai tay hắn.
Không chút báo trước co lại.
Đạp mạnh về sau.
“Bốp”Lý Quý bất ngờ bị một cước cực mạnh.
Ngã xổng soài ra rau, khuôn mặt như nghệch ra.
Chưa kịp định thần thì đã thấy Tuyết Nhi bộ dạng có chút chật vật.
Vội vã đứng lên bỏ chạy ra phía sau hậu viên Đan Phòng.
Sắc mặt Lý Quý đại biến.
Cảm thấy nguy hiểm mãnh liệt.
Ban nãy yêu nữ này nửa đùa nửa thật, nếu ta rút ra khỏi hạ thân của ả.
Ta sẽ chết a.
Mặt khác, hắn vẫn chưa tìm được nguyên nhân vì sao mình lại bị như vậy.
Chỉ thấy khi giao hoan với nàng ta, cảm giác nguy hiểm kia mới đình chỉ.
Hắn choàng tỉnh, đầu óc cấp tốc suy nghĩ.
- Không được ! Để yêu nghiệt này chạy mất, ta không chết mới là lạ a.
Lý Quý vừa giận vừa sợ, dùng hết sức bình sinh nhanh chóng đuổi theo.
- Khốn kiếp, đứng lại…ngươi đứng lại cho ta.
Tuyết Nhi cước bộ không chút đình chỉ, mặc kệ cơ thể loã lồ bầm tím của mình.
Lý Quý đã đuổi gần đến.
Nhưng kì lạ.
Tuyết Nhi lại không có bộ dáng sợ hãi chút nào, cũng chẳng có dồn linh lực vào chân để tăng tốc.
Nói giỡn, nàng ta mà muốn đi, Lý Quý làm sao bắt được.
Nhưng nàng ta mà bỏ đi, Lý Quý chắc chắn sẽ chết thật a.
Chỉ thấy nàng ta đã chạy đến dược viên, ánh mắt khẽ liếc ra sau.
Khuôn mặt ánh lên nét tinh quái, khoé miệng cười đắc ý.
Lý Quý đang chạy như điên.
Khuôn mặt đầy sợ hãi bởi vì.
.
.
.
.
.
cảm giác nguy hiểm mãnh liệt kia lại xuất hiện.
Lúc này, bên trong như có gì đó vô hình đang không ngừng quấy phá đan điền.
Hắn không ngốc, đan điền sụp đổ, chắc chắn hắn không chết cũng trọng thương.
Lúc này Lý Quý cắn răng, bất chấp tất cả.
Dồn toàn bộ linh lực vào chân, không chút suy nghĩ, nhảy một cái thật mạnh đến phía trước.
Hai tay nhanh như chớp ôm chầm lấy thân ảnh kia.
Tuyết Nhi bị hắn xông mạnh đến đè lên người, thất thế ngã nhào xuống đống linh dược đang gieo trồng bên dưới.
Bất ngờ.
Trên eo nàng đột ngột có một đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Hẳn là Lý Quý sợ để nàng xổng mất.
Hạ thân gân guốc to lớn của hắn nhanh như chớp tiến vào thông đạo bên dưới của nàng.
Tuyết Nhi khẽ ngoái đầu, cười yêu mị.
- Thiếu chủ, ngươi chán ghét Tuyết Nhi như vậy, sao còn chưa chịu buông tha cho ta ?.
Lý Quý đang thở hồng hộc, nghe nàng như vậy chợt phát tiết.
- Ngươi.
.
ngươi…- Khốn kiếp…câu nói đó phải là ta nói mới đúngChỉ thấy Tuyết Nhi chợt cười đầy yêu mị.
Nàng ta như suy nghĩ gì đó.
Không lâu sau bỗng nói một câu khiến Lý Quý sống lưng lạnh toát.
- À Tuyết Nhi nhớ ra rồi a…Nhất Canh Tán này….
.
.
không có thuốc giải !.
Lý Quý nghe vậy cơ mặt giật giật mấy cái.
Đôi tay đang ôm chặt eo nàng ta bên dưới như vô thức thả lỏng ra.
Khuôn mặt chợt bần thần.
Đôi mắt đang nhìn Tuyết Nhi nhưng hệt như kẻ vô hồn.
Trong lòng chấn động mãnh liệt như có muôn vàn con sóng gào thét.
- Lý Quý ta sẽ chết…một cái chết khó coi như thế sao ?….
trước khi chết, thậm chí.
.
.
thậm chí.
.
.
.
.
.
.
cả quần cũng không được mang.
- Con mẹ nó !Chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy.
Bất chợt liếc nhìn khuôn mặt cười cợt phía đối diện.
Lý Quý lúc này lâm vào đường cùng, đã điên nay còn phát điên hơn.
Ánh mắt đỏ thẫm nhìn Tuyết Nhi trợn trừng ánh lên vẻ độc ác, gằn giọng.
- Đằng nào lão tử cũng chết….
.
.
ngươi cũng phải…Tuyết Nhi đang cười cợt.
Bất ngờ thấy Lý Quý rút dương vật ra khỏi âm hộ của mình.
Chưa kịp hiểu chuyện gì đã thấy hậu môn bên dưới truyền đến cảm giác đau rát mãnh liệt.
Không chút báo trước, vật cứng kia đang mạnh bạo tiến vào.
Tuyết Nhi sắc mặt đại biến.
Hạ thân giãy dụa liên tục, đau đớn không nói thành lời.
- Ngươi…ngươi…mau dừng lại…- Không…không phải chỗ đó.
Lý Quý thấy biểu tình của nàng lại càng mạnh bạo tiến sâu vào trong hơn.
Phút chốc tiểu huynh đệ gân guốc đang sưng phồng đã mất hút.
Tiếng la hét thảm thiết của Tuyết Nhi vang vọng cả Vô Không Am.
Liễu Thanh đang chăm chút quan sát bất giác cũng ho khan.
Khuôn mặt biểu tình kì quái không thôi.
Lời đang định nói ra cũng trôi tuột vào lại, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Rốt cuộc quyết định im lặng, thầm quan sát sắc mặt của Tuyết Nhi.
Không lâu sau, miệng khẽ lẩm bẩm.
- Nhị Lộ Công vốn là độc công sở trường của ta, nhưng vẫn còn cảm thấy khó chịu không thôi.
- Nha đầu Tuyết Nhi lần này thảm rồi a.
Lúc này không có ai bên cạnh, Liễu Thanh mới không ngại ngần nói ra độc công của mình.
Trước đây ở tổng đàn Hợp Hoan Tông.
Bên cạnh tông chủ lúc nào cũng có hơn mấy ngàn nữ đệ tử để ông hưởng lạc.
Số lượng tuy không bằng hậu cung của Viêm Hoàng.
Nhưng chắc chắn một điều.
Chất lượng thì lại cao hơn nhiều lắm.
Bởi lẽ, các nữ đệ tử Hợp Hoan tông sở trường là dục tu, mỗi người đều có một công phu sở trường riêng.
Một lúc tông chủ song tu cùng với rất nhiều nữ tử.
Chính vì vậy, trong cuộc hoan lạc, ai nấy đều vận dụng độc công của mình để khiến ông ta chú ý.
Độc công càng tà đạo, độc đáo thì Sát Sanh Tăng càng yêu thích.
Vì vậy, ba vị trưởng lão Hợp Hoan tông, không chỉ phải nhan sắc khuynh thành, thông minh mưu kế, mà còn phải có độc công độc nhất vô nhị.
Tỷ như tam trưởng lão là Niệu Lộ Công.
Nhị trưởng lão thì Thiệt Xuất Công.
Còn Liễu Thanh thì chính là Nhị Lộ Công.
Niệu Lộ Công là độc công của tam trưởng lão, niệu đạo có thể co giãn, tự do cho hạ thân nam giới vào trong tiết niệu của cơ thể.
Thiệt Xuất Công của nhị trưởng lão chính là đầu lưỡi có thể tự do biến dạng đủ loại hình thù.
Còn Nhị Lộ Công thì không chỉ dùng hậu môn hành dục mà còn nhiều yếu tố khác khó nói.
Chính vì vậy trước đây Lý Quý tìm mọi cách hỏi nhưng Liễu Thanh không hé miệng nửa lời.
Không giống như những nữ đệ tử khác, ba môn công phu này vốn không hề có trong các ngọc giản điển tịch của Hợp Hoan Tông.
Mà chính do cả ba người tự sáng tạo ra.
Khiến cho cựu tông chủ phải nói là điên thần bát đảo.
Tiếng hét thảm của Tuyết Nhi khiến Liễu Thanh giật mình, khẽ ngưng thần.
Chăm chú quan sát tình hình.
Nếu có gì bất trắc sẽ ra tay.
Tất cả đệ tử đều nghe được tiếng hét