Vừa nghe lão nhân kia nói xong, xung quanh nhất thời vang lên vô số tiếng xì xầm.
“ Cái gì ? Là Dương Thông của Thiền Tông ? ”“ Dương Thông ? Bảo Các hội mời được ông ta cũng thật có mặt mũi a”“ Có phải là Dương Thông cảnh giới Thiên Tiên hậu kì ?”“ Có lão già này toạ trấn, đấu giá hội này hẳn không ai dám làm loạn a”….
Tiếng bàn tán làm Lý Quý có chút không tập trung, hắn khẽ nghiêng đầu, liếc xuống bên dưới.
Dương Thông nãy giờ mọi người bàn tán là một người đàn ông trung niên cao lớn, bề ngoài trạc ngũ tuần, nổi bật nhất là chòm râu dưới cằm dài đen nhánh.
Sống lưng thẳng đứng, ánh mắt sáng trong vắt, không phù hợp với bộ dạng trung niên nhân của mình.
Chợt nghe giọng Tuyết Nhi.
- Ông ta là một trong 2 trưởng lão của Thiền Tông phương Nam.
Chính tu phật môn, pháp lực cực kì thâm hậu.
- Coi bộ các vật phẩm đấu giá cũng không hề tầm thường a.
Dù sao hắn cũng không có hứng thú với cuộc đấu giá lắm, nhất thời liền không để ý nữa, hạ thân khẽ nhịp phối hợp với Tuyết Nhi bên trên.
Một tay ôm eo , một nay sờ soạng xuống bờ mông căng tròn phía sau bóp nắn.
Băng ghế nhẹ nhàng rung lắc, phát ra từng tiếng “ cót két cót két ” khe khẽ.
.
.
.
Tiếng khàn khàn của Dương Thông vang vọng.
" Hẳn có nhiều vị ở đây không biết, chưởng giáo của Đan Tông chính là Hạ Minh Bân.
Cách đây nửa năm, không may đột phá Thiên Tiên hậu kì thất bại, thân tử đạo tiêu ”“Minh Bân đạo hữu lúc còn sống là một trong những vị Đan Sư tài nghệ lão luyện, vang danh Mãn Hoang giới này”“Đan dược do chính tay Hạ đạo hữu luyện chế chắc các vị cũng biết.
.
.
.
.
.
trân quý như thế nào a”Bất chợt một lão già Thiên Ma khuôn mặt nhăn nheo, dáng ngồi hơi còng ở hàng đầu giọng có chút khó chịu.
- Dương Thông ! có rắm mau đánh, ngươi cứ úp úp mở mở.
Thật là rườm rà a.
Đối diện, Dương Thông nghe vậy không chút biến sắc, khuôn mặt vẫn điềm đạm.
- Tu đạo hữu chớ giận chớ giận.
Tại hạ nói ngay đây a.
Dứt lời, ông ta đảo mắt một vòng quan sát toàn trường.
- Vật đấu giá đầu tiên hôm nay chính là 1 viên…….
Cực…phẩm…Thiên…Tiên…ĐanDứt lời, ngoại trừ hai vị Thiên Ma cảnh ngồi hàng đầu có chút thất vọng ra.
Cả gian nhà lúc này như bùng nổ, bên dưới ai nấy đều biến sắc, tất cả đều hít một ngụm khí lạnh.
Dương Thông quan sát sắc mặt mọi người, gật gật đầu hài lòng.
Hai tay nhanh chóng gỡ lớp vải đỏ bao bọc bên trên.
Trên bàn lúc này là một hộp gỗ màu đen, thoạt nhìn không có gì nổi bật.
Ông ta cũng không đình chỉ, cầm hộp gỗ lên đưa về phía trước, miệng khẽ cười.
Từ từ mở ra.
Chỉ thấy một viên đan màu trắng tinh, một cỗ mùi hương dễ chịu lan toả.
Xung quanh còn chớp loé ánh sáng, như có các tia lôi điện đang vờn xung quanh.
Thiên Tiên Đan chính là đan dược cực kì quan trọng để đột phá cảnh giới Thiên Tiên Trung Kì lẫn Hậu Kì.
Thứ này cực kì hiếm thấy, bình thường các tu sĩ cao giai hoặc môn phái nào may mắn sở hữu được, đều là cất giấu riêng cho mình.
Vì Thiên Tiên Đan.
.
.
.
.
.
.
.
cực khó luyện chế.
Các Đan Sư lão luyện cũng chỉ nắm 1,2 phần thành công, mà dù có thành đan đi nữa, đa phần đẳng cấp thường thấy chỉ là trung phẩm và hạ phẩm.
Còn viên đan mà Dương Thông giới thiệu, là chính là cực phẩm a !Chính vì lẽ đó, vật kia làm sao không khiến bên dưới phát điên cho được.
Dương Thông cảm thấy mọi người đã mất kiên nhẫn, liền nói:- Thiên Tiên Đan cực phẩm này, vốn dĩ Hạ đạo hữu luyện ra để bản thân mình sử dụng.
- Nhưng rốt cuộc Hạ đạo hữu lại.
.
.
không có cơ hội này.
- Đan Tông sau khi thu hồi Thiên Tiên Đan cực phẩm này không lâu, liền nhờ Bảo Các hội đấu giá giúp.
Bên dưới tiếng bàn tán lại vang lên.
“ Đúng rồi, ta có nghe qua mấy tháng vừa rồi, nội bộ của Đan Tông lục đục vì tranh giành đan dược gì đó.
Hẳn chính là vì viên đan kia a”“ Không sai.
Dường như không ai chịu nhường ai.
Có thể vì vậy mà Đan Tông quyết định bán quách đi, tránh mất đoàn kết nội bộ a”“ Chả trách được, viên đan thực sự quá trân quý, dù có rơi vào các môn phái khác cũng không tránh khỏi thảm cảnh tranh đoạt như Đan Tông a ”Bất chợt Dương Thông ánh mắt đanh lại.
" Hừ "Toàn trường nghe tiếng hừ kia đều như có tiếng sét đánh ở trong đầu.
Lúc này Dương Thông mặt mới giãn ra, nói chầm chậm.
- Cực phẩm Thiên Tiên Đan…giá khởi điểm……90 vạn hạ phẩm linh thạch.
- Mỗi lần tăng giá không…dưới 5 vạn…Không lâu trước đó Lý Quý khuôn mặt đang thư thái, nhắm nghiền mắt.
Vừa nghe thấy tiếng hừ kia liền cả kinh, giật bắn mình.
- Lão già đáng chết, phá hỏng tâm trạng của bổn cô nương.
Tuyết nhi miệng nhỏ nhu lên, có chút bực bội.
Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Lý Quý liền giãn ra, không nhịn được bật cười.
- Lão ta chỉ hừ một tiếng, thiếu chủ của ta đã xanh mặt rồi a.
Lý Quý nghe nàng chê bai cũng không có trả lời, chỉ gãi đầu mấy cái rồi thở dài.
- Tu sĩ Thiên Ma cảnh đại thành…cũng thật là đáng sợ.
Tuyết Nhi liếc ra sau bĩu môi.
- Nếu nói về công kích tinh thần, Hợp Hoan tông ta mới thực sự là đáng sợ nhất a.
- Xú bà bà mẫu thân ngươi dù tu vi kém lão già Dương Thông 3 tiểu cảnh giới nhưng công kích tinh thần của bà ta còn đáng sợ hơn thế nhiều.
Hắn nghe vậy liền sáng mắt, nút nước miếng mấy cái.
- Thực sự mạnh như vậy ?- Ta chưa thấy bà ta động thủ bao giờ.
.
.
nên cũng không rõ a.
Tuyết Nhi không biết nghĩ gì chợt khẽ cười, véo má hắn.
- Không ngờ ngươi thật sự đoán đúng a, bổn cô nương phải nhìn ngươi bằng ánh mắt khác rồi a.
Đối diện, Lý Quý đắc ý.
- Bây giờ ngươi mới biết thì hơi muộn rồi.
Dứt lời hạ thân Tuyết Nhi nhấp mạnh xuống liên hồi, khiến tiếng cọt kẹt của băng ghế kêu lớn hơn.
Hắn không tự chủ khẽ rên mấy tiếng, cố gắng trấn tĩnh, bóp mạnh vào bờ mông nàng.
- Nhẹ nhàng một chút ! Yêu nữ ngươi ban nãy, gây nháo