Vô Không Am vẫn vậy, vẫn yên bình chẳng có gì khác trước.
Chỉ khác ở chỗ lần này trở về, ngoại trừ Lý Quý cùng Tuyết Nhi, còn có một nhân ảnh nữ tử khác.
Khi thấy 3 nhân ảnh kia cùng vào gian phòng của Liễu Thanh.
Bên ngoài, tiếng các nữ đệ tử bàn tán.
“Thiếu chủ hắn bị gì vậy ? Sao lần này trở về tiều tuỵ, đầu tóc bạc trắng vậy a ?”“Bị Tuyết Nhi hút cạn tinh khí cũng không đến nỗi thê thảm thế kia a”“Không phải, ta nghe A Ly sư tỷ nói, cả Vĩnh Lạc thôn cách đây không xa đều bị giết sạch, bao gồm cả gia đình của Lý Quý a”“ Cái gì ? chả trách bộ dạng thiếu chủ tiều tuỵ thế kia a”“ Nữ tử đi cùng trở về là ai vậy ?”“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai a ?”.
.
.
Bên trong gian phòng.
Liễu Thanh đang ngồi xếp bằng, mắt nhắm nghiền từ từ mở ra.
- Cô gái này là ?- Tỷ tỷ của ta.
Lý Quý khuôn mặt không chút cảm xúc.
Cô gái đứng bên cạnh có chút lo lắng khẽ cúi đầu hành lễ với Liễu Thanh.
Bà ta chỉ gật đầu, liếc sang Lý Quý.
- Ngươi lo sợ nàng ta gặp nguy hiểm ?Lý Quý ánh mắt đanh lại.
- Chắc chắn là vậy, tất cả họ hàng của ta ở Kinh Thành đều không thoát được.
- Thậm chí gia đình tẩu ta là Đường gia, gia tộc vận tiêu lớn nhất trong kinh cũng không tránh khỏi thảm sát.
Nói đến đây, nữ tử bên cạnh không kiềm chế được.
Hai hàng nước mắt lăn dài.
Liễu Thanh chợt nổi lên sát khí, ánh mắt hung dữ nhìn thân ảnh nữ tử bên cạnh.
- Vì sao ngươi còn sống ?Lý Quý liền phất tay.
- Người không cần nghi ngờ.
- Tỷ tỷ ta đi đưa thiếp cưới ở Thạch Phong trấn mới may mắn thoát khỏi.
Bà ta nghe vậy khuôn mặt mới dịu lại, ánh mắt trầm ngâm.
- Ngươi dự định sắp xếp nữ tử này ở đây ?Lý Quý ánh mắt khó xử.
- Trước mắt, chỉ có nơi đây an toàn nhất.
Nếu để tỷ bên ngoài, ta không yên tâm.
Nghe hắn nói như vậy, Liễu Thanh cũng không có gì ngạc nhiên.
Chỉ khẽ gật đầu.
- Được rồi.
Dù gì nàng ta cũng là người thân cuối cùng của ngươi.
Bà ta nhìn sang khuôn mặt Tuyết Nhi, ánh mắt chợt động.
- Mấy ngày qua cũng đã vất vả rồi, ngươi về nghỉ ngơi trước đi.
Nghe vậy, Tuyết Nhi khẽ gật đầu, quay đi.
Liễu Thanh ánh mắt đảo mấy vòng lên người nữ tử.
Nữ nhân này trạc 30 tuổi, tóc mây bồng bềnh, khuôn mặt hiền lành trắng trẻo, vô cùng thanh tú.
Để ý kỹ còn có vài phần giống Lý Quý.
Hai mắt nàng ta đã sưng húp, có chút thất thần, hẳn là trải qua chuyện vừa rồi còn chưa bĩnh tĩnh.
Sau một hồi quan sát, Liễu Thanh chợt nhìn nàng cất lời.
- Ngươi tên là gì ?.
Nữ tử kia kẽ lấy tay lau nước mắt, ấp úng.
- Tiền…tiền bối, ta tên là Lý Xuân Hồng.
Liễu Thanh nhìn nàng, khuôn mặt giãn ra, ánh mắt hiền hoà.
- Tên hay lắm !Bà ta chợt ngồi dậy, chầm chậm đi tới.
- Không cần sợ hãi.
Ngươi là tỷ tỷ của Lý Quý, cũng coi như người một nhà.
- Ra bên ngoài đợi một chút, ta có việc muốn nói với hắn.
Lý Xuân Hồng nghe vậy khẽ gật đầu, liền ngoan ngoãn ra bên ngoài chờ đợi.
Liễu Thanh nhìn thân ảnh gầy guộc của Lý Quý thở dài.
- Đã bình tâm lại chưa ?Hắn nghe bà ta hỏi vậy tuy có chút bất ngờ nhưng ánh mắt vô hồn kia vẫn mỉm cười, khẽ gật đầu.
Bà ta đi đến, vỗ vai hắn mấy cái, đi về hướng cửa sổ.
- Ta sẽ thu xếp để ngươi được tận tay trả mối thù diệt tộc kia.
- Nhưng…Giọng nói bà thoáng đình chỉ.
- Việc trước mắt cần làm là phải mau chóng gia tăng thực lực.
- Ta đã nghe qua việc Không Thư từ miệng nha đầu kia.
Lý Quý ánh mắt chợt động, nhưng cũng không nói gì, vẫn chăm chú lắng nghe.
- Không thể không nói…tiểu tử ngươi cực kì may mắn.
- Nhưng cũng chớ vội, đợi trở về Thần Kiếm tông xem xét tình hình rồi hãy nghiên cứu Không Thư sau.
Hắn nghe vậy, giọng nói không giấu được lo lắng.
- Người không sợ Độc Cô Khiêm âm thầm tiết lộ cho Mặc Long thân phận chúng ta ?Liễu Thanh nhìn về chân trời, ánh mắt sắc lẹm.
- Không cần lo lắng.
Ta đã có mấy năm tiếp xúc với Độc Cô Khiêm, chẳng lạ gì tính cách hắn.
- Tiểu tử kia tình cách tà đạo, nhỏ nhen, cực kì phù hợp tu luyện pháp môn Hợp Hoan Tông, hắn cũng rất thèm muốn vị trí của ngươi.
- Chỉ vì bị cướp mất, sinh lòng oán hận, muốn dày vò ngươi để hả giận là chủ yếu.
Hẳn là cũng không muốn đối phó với Hợp Hoan tông.
- Mặt khác hắn ta vô cùng chán ghét chính phái, vì vậy, hẳn là không có chuyện đi đêm với Mặc Long.
Lý Quý ánh mắt nheo lại.
- Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
(*)( Ý của câu này nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra ngoài dự tính )Nghe hắn nói vậy, Liễu Thanh không khỏi đánh giá lại vài phần.
Trong lòng thầm nghĩ.
- Tiểu tử này bình thường những việc ta tính toán đều gật đầu nghe theo, bây giờ đã có tâm lý cảnh giác.
- Coi bộ trải qua biến cố kia cũng không hẳn là một việc xấu, ít nhất tâm tính hắn cũng đã trưởng thành không ít.
Liễu Thanh cũng không có quay lại, giọng nói đầy tự tin.
- Cho dù vậy đi chăng nữa, với tu vi đã gần phục hồi đỉnh phong của ta hiện tại.
- Đối phó Mặc Long……Đã không còn khó.
Chợt bà ta quay lại nhìn hắn khẽ cười.
- Dù tình huống gì đi nữa, ta cần trở về sớm hơn Mặc Long ít nhất hai tuần để bày bố, phòng ngừa vạn nhất.
- Chính vì vậy trước đây, ta có nói qua thời gian ở lại Vô Không Am của ta và ngươi chỉ là một tháng.
Bà ta chợt thở dài.
- Phát sinh tình huống ngoài dự liệu, hiện tại chỉ còn hơn một tuần ở đây.
- Hi vọng ngươi trong khoảng thời gian ít ỏi này tranh thủ luyện thành Cách Không Khống Pháp.
Nhìn khuôn mặt đầy mệt mỏi của Lý Quý, bà ta liền phất tay.
- Thôi trở về đi, tranh thủ nghỉ ngơi cho tốt.
Khi nào cảm thấy ổn thì bắt đầu tập luyện.
Lý Quý hít một hơi thật sâu.
- Không cần, sáng mai bắt đầu luôn được rồi.
Liễu Thanh nhìn hắn đăm chiêu cũng không biết đang nghĩ gì.
Chỉ thở dài, khẽ