Dục Uyển

Chương 13: Dục Cô là ai


trước sau

Đế Vương...

Một trong những chỗ ăn chơi xa xỉ nhất của Á Lạp Tân có lịch sử hơn mấy trăm năm. Là nơi hội tụ của những con cháu tài phiệt.

“nhanh lên! Ngũ thiếu đến rồi”

“Mau đi chuẩn bị phòng VIP cho họ...gọi Lan Yên, Bách Hợp, Tử Tình nữa...tất cả gọi hết lên”

Người nối dỗi cua ngũ đại gia tộc xuất hiện, mỗi lần đến là cả Đế vương đều náo loạn cả lên. Má mì cuống cuồng, tất cả vũ nữ trứ danh ở Đế Vương đều chen chân xếp hàng để được tiếp họ.

Từ xa, năm vị thiếu niên anh tuấn tiêu soái bước tới, người nào cũng xuất chúng, như minh tinh màn bạc. Không có một cô gái nào có thể rời mắt khỏi họ, chỉ cần nhìn họ thôi không ăn cũng thấy no. Điều này là cô nghe các vũ nữ ở Đế Vương nói.

“chỗ đặc biệt mà các cậu nói là đây sao...mình về ngủ còn hơn” Sở Phàm lười biếng ngáp dài, rồi xoay người, có người kéo hắn lại.

“thứ đặc biệt còn ở trong, cậu đừng nôn nóng” Hoàng Duệ lên tiếng.

“yên tâm! Tụi này sẽ không khiến cậu thất vọng, gặp thứ đặc biệt này rồi, cậu sẽ không còn muốn ngủ nữa” Hữu Trác dùng lời bóng gió ám chỉ, đã khơi được sự chú ý từ Sở Phàm.

“các cậu đang định giở trò quỷ gì” Sở Phàm lên tiếng.

“muốn biết trò quỷ gì thì vào trong rồi cậu sẽ biết, Bá Kỳ đang đợi chúng ta” không hổ là bạn tốt của Hữu Trác, cách nói chuyện của Bách Du càng khiến người ta tò mò hơn.

Lần đầu tiên Dục Uyển tiếp xúc họ ở khoảng cách gần như vậy, chưa tới một mét. Thật không biết ba mẹ họ là người thế nào, có thể sản xuất ra những thứ tinh hoa yêu nghiệt thế này. Nhìn bốn người họ đi lướt qua mình, cả người Dục Uyển đều rạo rực, tay chân tái mái muốn động.

Cơ hội kiếm tiền của cô tới rồi...

“không cần, để cho tôi mang vào là được rồi”

Dục Uyển còn muốn nhân cơ hội chụp vài tấm hình của ngũ thiếu, kiếm thêm chút tiền, nhưng vừa đẩy cửa ra đã có người ngán lại, người này rất tự nhiên cầm lấy chay rượu Whisky từ trên khây, còn không cho cô cơ hội nhìn vào trong đã đuổi đi.

“đứng đó làm gì, không biến đi”

“chị phải biết ơn vì tôi không đánh phụ nữ” Dục Uyển mắng thầm trong bụng, xiết chặt nắm đấm, cô nhịn.

Bởi vì cô là ma mới nên bị ma cũ bắt nạt, nếu bà chị vừa rồi không phải là phụ nữ thì cô đã đánh cho một trận nhừ xương.

“không kiếm được tiền tiếp, cũng không thể chụp được tấm nào...đúng tổn thất nặng”

Dục Uyển đang lầm bầm mắng chữi, thì phía sau có một gã say ôm lấy cô, hai tay hắn còn đặt lên nơi mềm mại nhất, còn bóp thêm vài cái.

“thật mềm”

Chuyện này là thường hay xảy ra ở Đế vương, bị đàn ông sờ mó Dục Uyển gặp như cơm bữa. Nhưng tên này dám ăn không tàu hủ của cô sao. Cô xoay người lại đập nguyên cái khây lên đầu hắn.Sẳn trong người đang tức giận, Dục Uyển xuống tay đánh túi bụi vào người gã.

“Hàng chùa sao muốn bóp là bóp...có xin phép chưa hả”

----------------

Địa Phủ.

“Phán quan! Người nói có phải thật không....Dục Uyển sẽ xảy ra chuyện sao”

Ánh mắt van nài khẩn thiết của chị Hảo thật làm cho Phán quan không biết phải nói sao.

“đúng vậy! ba ngày nữa con gái chị sẽ gặp họa sát thân” Ất Diễn lên tiếng thay.

Chị Hảo ngã phịch xuống đất. Lúc chị chết thì Dục Uyển mới có bảy tuổi, phải thay mẹ chăm sóc hai đứa em không cùng huyết thống. Mười năm nay, chị chưa bao giờ rời mắt khỏi con mình. Những khó khăn mà Dục Uyển phải đương đầu chị đều nhìn thấy nhưng không thể làm gì. Sự bất lực của một người mẹ luôn chỉ biết đứng nhìn đã giày vò, khiến chị không thể an tâm đi đầu thai.

“xin hai người hãy cứu lấy Dục Uyển, con bé đã chịu khổ nhiều rồi, nó không thể chết”

“Chị Hảo! chuyện này thật sự làm khó cho chúng tôi” Phán Quan lên tiếng

“kiếp nạn lần này của con gái chị là không thể trách khỏi” Ất Diễn lên tiếng

“vậy phải làm sao đây, nó vẫn còn rất trẽ...không thể chết như vậy được... hu...u...!!! tôi thà không đi đầu thai, đổi lại Dục Uyển được sống”

Ý nghĩa thoáng qua của chị Hảo càng mãnh liệt hơn khi chị nghĩ nó có thể trở thành hiện thực thì quá tốt.

“Phán quan đại nhân! Tôi có thể bỏ đi cơ hội đi đầu thai, xin ngài để cho con bé được sống...tôi thà suốt kiếp này ở địa phủ, tôi cầu xin ngài”

“nhưng ta thật không thể giúp chị”

Phán quan không thể làm gì khác chỉ có thể ngoảnh mặt làm lơ. Sinh tử đều có số không thể làm trái.

“Ất Diễn đại nhân! Phán quan không chịu giúp tôi, tôi chỉ có thể cầu xin ông, làm ơn cứu lấy Dục Uyển”

Những oan hồn từ khắp địa phủ, nghe thấy
tiếng khóc của chị Hảo mà kéo đến.

“Phán quan đại nhân! Xin ông giúp chị Hảo, tấm lòng thương con của chị Hảo, lý nào hai ông không nhìn ra” oan hồn chung phòng giam với chị Hảo, có 7 năm thâm niên ở địa phủ.

“Ất Diễn đại nhân! Cứu một người với các ông không khó, tại sao không giúp Cô Hảo” Nam oan hồn đã lái xe tông vào chị Hảo, hắn cũng chết sau vài ngày vì tai nạn xe.

“đúng vậy! giúp chị Hảo đi....giúp chị ấy đi” Cả đám oan hồn bức ép dồn Phán Quan và Ất Diễn đến chân cột.

“các người muốn làm loạn sao” Qủy sai lớn tiếng hét lên, đẩy họ ra.

“Phải...!!!” bọn họ đồng thanh hét lên, quỷ sai liền bị dội ra.

“Được!”

Mọi người nhìn sang Ất Diễn.

“ta sẽ giúp chị, nhưng ta không đảm bảo có thể cứu được con gái chị hay không”

------------------

Đế vương- phòng nghỉ của tiếp viên

“rầm...m..!!!”

Dục Uyển đẩy cửa phòng vào thì nhìn thấy Hi Chi đang cùng một nam tiếp viên chơi trò xếp hình.

Hi Chi trần truồng nằm ngửa trên bàn, phía trên cô là một gã nam nhân lực lưỡng cũng không mặc gì, bên dưới của họ quấn chặt lấy nhau.

Dục Uyển sớm đã chay mặt với những cảnh tượng này, những người khác nói mặt cô dày hơn cả tường thành. Không hề biết xấu hổ là gì, nếu là đứa con gái khác đã đỏ mặt xấu hổ.

“Ah..h..!!! cậu rốt cuộc có muốn làm hay không đây” Gã cứ nhấp cứ đẩy khiến Hi Chi rất khó chịu, cô tức giận đánh vào lưng gã.

“Baby! Đừng giận mà...làm...đương nhiên là làm” gã kéo hai chân của Hi Chi vắt lên vai, rồi nhấp người đẩy thật sâu vào trong.

“Ư...m..!!!”

Trong khi hai người đó đang vận động kịch liệt, thì Dục Uyển vẫn tìm kiếm máy ảnh, vật kiếm sống bất ly thân của cô, nhưng tìm mãi không thấy

“Hi Chi! cậu có nhìn thấy máy ảnh của mình không” Dục Uyển quay sang nhìn Hi Chi đang làm tình.

“Áh..h..!! ở..ở trong tủ..áh..h.!!” Hi Chi vừa mở miệng thì gã phía trên lại tiến sâu vào.

“nhưng không có...rốt cuộc là ở đâu chứ” Dục Uyển khó chịu nhăn nhó, thời gian của cô không còn nhiều, ngũ thiếu đi mất thì cô phải làm sao.

“Áh...chậm..chậm lại...” Nói mãi mà người nằm trên như không nghe thấy, Hi Chi liền động thủ.

“Bốp..!!! anh điếc hả, không nghe thấy tôi nói chậm lại” Cô đánh mạnh vào đầu gã rồi đẩy gã ra.

Hi Chi nhảy xuống bàn đi đến trước mặt của Dục Uyển.

“không phải cái tủ đó, là cái tủ này” Hi Chi kéo ngăn kéo ra, rồi lấy máy ảnh đưa cho Dục Uyển.

“bạn hiền! cám ơn cậu” Dục Uyển mừng rỡ ôm chầm lấy Hi Chi rồi nhanh chạy ra khỏi phòng.

Vô tình nhìn thấy của quý của anh bạn nhỏ tiếp viên, nhìn không chớp mắt, đến ngay cả gã còn cảm thấy phải xấu hổ, lấy hai tay che lại.

“của cậu cũng rất to, nhưng không bằng anh bạn tóc vàng trước đó của Hi Chi” Dục Uyển nói ra những lời thật tâm rồi vọt ra khỏi cửa, bỏ mặt “bạn hiền” đang méo miệng.

“thằng tóc vàng nào hả” Gã bước tới ép Hi Chi lên bàn.

“cậu nghe nhầm rồi, làm gì có anh bạn tóc vàng nào” Hi Chi gượng cười, trong bụng lại mắng thầm Dục Uyển quá nhanh miệng.

“Vậy sao..” Hắn mỉm cười rồi trực tiếp đè Hi Chi xuống bàn, banh hai chân của cô ra, rồi đẩy thật mạnh vào.

“Áh..ah..a.h!!!”

“nói xem của tôi và thằng tóc vàng đó ai to hơn...ai làm cho cô sướng hơn hả” Hắn không chỉ một lần mà còn động thân liên tục.

“Áh..a..h..!! của cậu...của cậu được chưa”

----------- hết


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện