Trong buổi lể đính hôn của đêm nay, không phải chỉ có Hoắc Luật gặm nhấm nổi đau mất đi, mà còn một người nữa. Cũng giống như hắn, cô chỉ muốn đứng từ xa mà nhìn. Nhưng lý do thì hoàn toàn khác. Thế giới tràn ngập ánh sáng của mọi người ở đây, không phải là nơi thích hợp cho kẻ đã quen sống trong bóng tối, dưới đáy của xã hội như cô.
Không đặt quá nhiều kỳ vọng thì khi mất đi sẽ không thấy quá đau đớn. Từ đầu, cô đã hiểu rõ một đạo lý, Hoắc Phi không bao giờ là người đàn ông của mình. Và cũng đã tưởng tượng ra được viễn cảnh của ngày hôm nay.
"Có phải rất đau lòng...khi nhìn người đàn ông của mình yêu, đứng bên cạnh người đàn bà khác?"
Không cần quay lại nhìn Phi Yến biết rõ, tên ác ma đó đang đứng ở phía sau cô. Lau sạch đi nước mắt, Phi Yến xoay người lại và đi lướt qua người Tề Hạo. Cô như một làn gió nhẹ nhàng, cứ thẳng đường mà đi không hề nhìn đến sự tồn tại của hắn.
Tề Hạo đang dựa lưng vào tường, tâm trạng rất không vui. Dám lơ luôn cả hắn, đôi mắt của hắn nheo lại. Không rõ vì thái độ như người xa lạ của Phi Yến, hay vì hai mắt khóc đến sưng đỏ của cô vì Hoắc Phi.
Hắn đã đuổi theo bắt cô lại...
"Tề Hạo! anh thả tôi ra mau...anh muốn dẫn tôi đi đâu? mau buông ra."
Phi Yến suốt dọc đường đi cứ vùng vẫy và đẩy Tề Hạo ra, nhưng hắn một tay khống chế hai tay ương bướng đang đánh loạn xạ của Phi Yến, một tay xiết chặt lấy eo của cô lôi đi. Sự ồn ào của Phi Yến và Tề Hạo, đã gây ra không ít sự chú ý cho nhiều người xung quanh. Bởi vì Tề Hạo cũng không phải là nhân vật tầm thường, danh tiếng của hắn cũng rất nhiều người biết đến.
Tề Hạo gượng cười, vẫn bộ dạng lịch lãm phong độ của một Tề nhị thiếu gia, hắn cúi mặt xuống kề miệng vào tai của Phi Yến.
"Nếu em muốn phá hủy buổi đính hôn của Hoắc Phi, thì cứ tiếp tục gây sự chú ý cho mọi người...tôi thì không sợ mọi người nhìn thấy."
Tề Hạo đang đi bất ngờ dừng lại, hắn mỉm cười nhìn Phi Yến.
"Hay mục đích chính của em đến đây thật sự là như vậy, phá hủy lể đính hôn của Hoắc Phi...thật sự tôi đã đánh giá thấp em."
"Vô sĩ! không phải ai trên đời này cũng thấp hèn như anh."
Phi Yến vùng vẫy đẩy hắn ra. Tề Hạo bước tới, dồn ép cô lên tường. Bá khí của hắn đang bao trùm khắp người Phi Yến, trước đây có lẽ cô sẽ rất sợ hãi ánh mắt uy hiếp này của hắn, nhưng lúc này cô lại không cái cảm giác đó.
"Miệng lưỡi của ghê gớm thật... nghe chửi rất thuận tai, có phải ngày nào em cũng nhắc đến tôi?" Tề Hạo mỉm cười, bàn tay to lớn của hắn bóp chặt lấy cằm của Phi Yến, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên. Muốn xem cô bộ dạng của cô lúc này thế nào, có phải cứng rắn như những lời mắng chửi vừa rồi hay không.
Đôi mắt ướt át của cô đang nảy lửa vì hắn. Tề Hạo có tể nhìn thấy sự tức giận và căm hận trong đôi mắt của Phi Yến mỗi khi nhìn hắn, khác xa với lúc cô say đắm nhìn Hoắc Phi
Tại sao một chút dịu dàng em cũng không giành cho tôi, tôi có chỗ nào không sánh bằng Hoắc Phi. Tề Hạo sẽ không bao giờ thừa nhận thứ tình cảm giành cho Phi Yến, và hắn cũng sẽ không nói cho cô biết. Vì nếu nói ra thì hắn mãi mãi là kẻ thua cuộc, Phi Yến sẽ không cho hắn một cơ hội nào được gần cô.
"Hai người đang làm cái trò gì hả?"
"Cộp..cộp..!!!!"
Tiếng hét đanh thép cùng âm thanh giày cao gót phát ra. Trình Mĩ vội vã đi tới trước mặt của Tề Hạo và Phi Yến. Suốt cả buổi tiệc, hắn luôn tìm cách để chọc tức cô, công khai thân mật với những cô gái khác, hôn môi ôm eo, còn cười cợt quá trớn có những cữ chỉ khiếm nhã ở chỗ đông người. Bây giờ còn tệ hại hơn, kéo người ta vào tận nhà vệ sinh.
Hắn muốn làm cô bẻ mặt tới khi nào...
"Hóa ra là cô...Dương Phi Yến, chỗ này là nơi mà người như cô có thể tới sao? còn dám ve vãn chồng của tôi?"
Trình Mĩ kéo Phi Yến ra khỏi người của Tề Hạo, hất mạnh vào tường. Không cho người khác quyền được nói, Trình Mĩ đã mắng chửi tới tấp. Khi nãy bị đám con gái trong tiệc đính hôn chọc giận, bây giờ cô ta liền chút hết xuống người của Phi Yến.
Tề Hạo đẩy Trình Mĩ ra, bước tới đỡ Phi Yến đứng lên.
"Em có sao không?"
Phi Yến không trả lời, và cũng không cho Tề Hạo cơ hội chạm vào mình. Cô đã né tránh bàn tay của hắn. Tự mình đứng lên.
"Cô nổi điên đủ chưa? từ khi nào cô đã trở thành vợ của tôi?" Tề Hạo quay sang sần sộ với Trình Mĩ.
"Trưởng bối hai nhà đã quyết định...tôi sẽ trở thành vợ của anh đó là điều chắn chắn không thể thay đổi, chỉ còn là vấn đề thời gian."
Lời Trình Mĩ như chạm vào nổi đau của Tề Hạo. Đúng vậy, hắn không bao giờ thay đổi được quyết định của anh và ông nội. Chỉ cần hai người họ đã định hắn chỉ có thể làm theo, chỉ cần có lợi cho gia tộc thì hắn phải cúi đầu chấp nhận, làm tròn trách nhiệm của một người cháu ngoan, người em trai tốt. Nhưng không có nghĩa hắn sẽ làm một người chồng tốt.
"Trình Mĩ! Cho dù sau này tôi đã cưới cô đi nữa, cô cũng không thể quản được chuyện của tôi...cô đừng tự đánh giá mình quá cao."
Trình Mĩ mỉm cười, cô bước đến trước mặt hắn.
"Tề Hạo! tôi cũng có một chuyện muốn anh hiểu rõ...Trình Mĩ tôi không phải là những cô tiểu thư luôn xoay xung quanh anh...anh đừng đánh giá thấp vợ của mình."
Kẻ tám lạng người nửa cân, đều kình chống đối phương. Phi Yến không muốn tiếp tục làm bức tường đứng giữa hai người họ, cô chọn rời đi. Tề Hạo do dự đuổi theo nhưng Trình Mĩ lại kéo về.
"Anh còn muốn đuổi theo? thì ra sở thích của anh hạ đẳng như vậy...thích loại tiếp viên rẻ tiền đó?"
"Cô...!!" Tề Hạo cũng không thích tiếp tục đấu võ mồm với Trình Mĩ, hắn hất tay cô ta ra rồi bỏ đi.
Trình Mĩ cảm giác thái độ của Tề Hạo giành cho Phi Yến khác xa những cô gái trước đó, thái độ qua tâm và sư do dự vừa rồi của hắn, không thể coi nhẹ. Thật ra quan hệ giữa hai người họ là gì. Bởi vì đã xác định Tề Hạo sẽ là người đàn ông của mình, Trình Mĩ muốn quản hết tất cả mối quan hệ bên ngoài của hắn, đặc biệt là về phụ nữ, cần phải có sự rõ ràng. Nên đã đuổi theo Phi Yến.
"Phi Yến! cô đứng lại đó cho tôi...Phi Yến."
Càng kêu thì Phi Yến càng đi vội, tất cả chuyện liên quan đến Tề Hạo. Cô đều không muốn dính líu đến, thì vợ sắp cưới của hắn, cô càng phải tránh xa.
"Á...!!! xin lỗi."
"Cô gái! cô có sao không?"
Phi Yến một lần nữa lại tông vào người đàn ông này, người mà cô đã gặp ở trước cửa rạp chiếu phim chiều hôm đó. Mặc dù đã hơn một tháng, nhưng cảm giác thân thuộc mà người đàn ông này mang lại, để lại ấn tượng rất mạnh trong lòng cô, nên lần tái ngộ này Phi Yến dể dàng nhận ra ông ta.
"Là chú?"
"Là cô?"
Cả hai đều nhận ra đối phương, lần gặp này lại làm cho tâm trạng bình ổn trước giờ của ông ta dậy sóng. Ông ta nhìn Phi Yến đến ngẩn người.
"Cô thật sự rất giống với cô ấy.."
Khác xa với khuôn mặt mộc mạc của con bé lần trước, lần này nó trang điểm sắc sảo hơn, một một vẻ đẹp quyến rũ thành thục của người phụ nữ trưởng thành. Cho nên lại càng giống cô ấy hơn.
Cô ấy mà ông chú này nói thật ra là ai, giống cô sao...
Phi Yến rất muốn hỏi tới, nhưng Trình Mĩ đã đuổi tới phía sau, tiếng kêu réo đó nghe rõ vô cùng..
"Phi Yến! cô đứng lại đó...không được đi...Phi Yến"
"Xin lỗi! tôi xin phép đi trước."Phi Yến lập tức nhặt hết những thứ đã đánh rơi dưới đất lên, rồi vội vã tạm biệt người đàn ông trước mặt mình.
"Ừ..!!"
Trình tổng còn ngơ người nhìn theo Phi Yến. Không phải bình thường, nếu hai người có diện mạo giống hệt nhau, giữa họ nhất định có liên hệ. Nhưng nhiều lần hi vọng rồi lại thất vọng, ông không muốn lần này lại đem về một sự tuyệt vọng, nên cần phải thật cẩn trọng hơn.
"Rầm..m..!!!"
"Bác tài! cho xe chạy mau."
Trình Mĩ đuổi tới cửa thì Phi Yến đã leo lên taxi, cánh cửa taxi đóng sập lại. Cô tức giận xoay người đi vào trong. Nhìn thấy cha mình đứng trước mặt, nhưng lại xem như không thấy.
"Trình Mĩ! con quen với cô gái vừa rồi sao?"
Trình Mĩ dừng lại, xoay người nhìn lại nhìn cha mình.
"Cha! nếu để dì biết..cha đang để ý đến một cô gái trẻ đẹp khác, bà ta nhất định sẽ đau lòng, có khi... lại nghĩ quẩn mà tự sát giống mẹ con cũng chừng."
Mặc dù người tự sát là mẹ ruột của mình nhưng Trình Mĩ lại không có chút tình cảm gì với người mẹ ruột nào, sinh cô ra được mấy tháng thì bà ta đã tự xác trước khi nghe được tiếng "mẹ" từ miệng cô nói ra. Nhưng gia đình bên ngoại không ngừng chỉ trích, Trình Mĩ cũng bị nhiễm bởi họ. Có lẽ là quả báo, mấy bà của cô nói như vậy. Tình nhân mới của ông ta, hiện tại mọi người gọi là Trình phu nhân. Lúc đó cũng sinh được đứa con gái, nhỏ hơn cô ba tháng, trong lúc bà ta dẫn con lên chùa lể phật đã làm lạc mất đứa con gái duy nhất của mình, mười mấy năm nay bà ta cứ như người ngây dại.
"Con nói nhảm gì vậy...rốt cuộc có biết cô gái đó hay là không?"
"Cha không cần phải lớn tiếng như vậy...cha có từng nghe đến Đế vương chưa? Cô ta chính là bà chủ của quán bar đó, nói thẳng ra...cô ta hành nghề tiếp viên"
Trình Mĩ nhếch miệng cười, rồi quay lại buổi tiệc đính hôn của Hoắc Phi, cô cũng không tha thiết gì cái buổi tiệc này, nếu không phải là canh chừng Tề Hạo. Không biết hắn lại bị con nhỏ nào ve vãn nữa.
"Đế vương? tiếp viên?"
Trình tổng sửng sốt vô cùng khi nghe Trình Mĩ giới thiệu qua về Phi Yến. Nhìn tuổi tác của Phi Yến chỉ sắp sỉ bằng con gái Trình Mĩ của con, tại sao lại...
Cho dù lần này có thể sẽ phải thất vọng như bao lần trước. Ông cũng muốn thử một lần trong đời.
"Alo! Trình tổng... có gì xin căn dặn."
"Anh giúp tôi điều tra lai lịch của một người...là bà chủ của Đế vương, tôi muốn biết cha mẹ của cô ta là ai?"
--------
Con hư tại mẹ, trò hư tại thầy, chồng hư là tại vợ. Cái triết lý đó không biết từ đâu mọc ra, mà sau khi lể đính hôn kết thúc thì cô được ba Nghị giao cho một trọng trách vô cùng nặng nhọc, là vực dậy tinh thần hiếu học của Hoắc Phi, nâng cao thành tích học tập của hắn, khiến hắn từ TOP năm trăm lọt vào TOP năm.
Ba Nghị cũng đã nói thẳng không che đậy gì cả, chưa tới hai tháng nữa sẽ là sinh nhật của cô. Ông quyết định chuyển nhượng cho cô mười phần trăm cổ phần của Hoắc thị, giống như những gì cô đã nghe trước cửa phòng của mẹ Tiêu bốn tháng trước. Nhưng lần này lại kèm theo một điều khoản nhỏ, đó là Hoắc Phi. Nếu cô có thể khiến hắn lọt vào Top năm trong học kì tiếp theo thì, sẽ được tặng thêm năm phần trăm nữa, còn không thì mười phần trăm còn lại cô cũng không được nhận.
Bầu trời sụp đổ, học kì tiếp theo chỉ có ba tháng, mà khoảng cách từ hạng 500 và hạng 5, nó xa vời vợi. Dục Uyển mang theo gánh nặng trên vai, cùng chồng sách đặt hết lên bàn cho Hoắc Phi. Nhưng hắn lại không hề ngó ngàng đến. Hai tay gối dưới đầu, hai chân vắt chéo trên ghế và mắt thì không bao giờ chịu mở ra.
"Hoắc Phi! dậy mau cho em..anh muốn nằm tới khi nào nữa hả?" Dục Uyển bước tới kéo hắn dậy, ngày thường nhìn ốm yếu, không ngờ nặng ra phết.
Hoắc Phi bộ dạng biếng nhát, hắn nhăn nhó mặt mày nhìn Dục Uyển.
"Uyển à! tối qua anh uống rất nhiều rượu...đầu còn rất nhức, em cho ngủ thêm một chút nữa đi, em đừng có bắt chước cha...anh cần gì phải học, thành tích học cao hay thấp thì để làm gì?"
Dục Uyển kéo cả buổi, lưng hắn vừa tách khỏi ghế sofa thì lập tức lại nằm xuống, cô thật không biết làm sao với một anh chồng lười như vậy.
"Anh ngủ suốt cả ngày nay vẫn chưa đủ sao...dậy mau!" Dục Uyển tiếp tục lôi lần nữa, không bàn đến cái giao kèo giữa cô và ba Nghị, thì việc có một anh chồng lười như vậy cô biết trông cậy vào ai.
" Uyển! em yên tâm đi, cho dù sau này chúng ta cưới nhau, anh không cần học hành gì hết, vẫn có thể lo cho em đầy đủ...cho nên để anh ngủ, đừng có phá anh nữa."
Hoắc Phi lại nằm xuống, xoay người úp mặt vào tường, và tiếp tục hoàn thành sứ mạnh sâu lười của hắn.
"Bốp..p..p..!!!!"
"Anh ngủ cho chết luôn đi."
Dục Uyển tức giận quăng cái gối vào người hắn, rồi hậm hực chạy xuống lầu.
Suốt cả hai tiếng đồng hồ, bao nhiêu năng lượng và sức lực của cô đều đổ sông đổ biển. Cái tư tưởng học hay không, chẳng khác gì nào của Hoắc Phi đã ăn sâu trong gốc rể suốt mười bảy năm, cô muốn bứng cái rể này đi thật không dể dàng gì.
"Ực...c..!!!!"
Dục Uyển mở tủ lạnh ra lấy một chai nước uống ừng ực, bù lại tất cả năng lượng bị mất. Mẹ Tiêu cũng vừa mới xuống tới. Cái bụng của mẹ Tiêu càng ngày càng to, dự định tuần trước sanh. Nhưng tới bây giờ, em gái cô vẫn nằm im re trong bụng vẫn chưa muốn chui ra.
Tiêu Tường cũng bước tới để lấy nước uống, nhìn bộ dạng uống nước như trâu của Dục Uyển, cũng biết là vất vả thế nào. Tất cả gia sư mà lão gia mời đến, dạy kèm cho Hoắc Phi, đều bị hắn chọc tức mà bỏ về giữa chừng, không ai muốn đến lần hai. Lão gia lại trọng
sĩ diện, nhất quyết phải nâng thành tích học của Hoắc Phi lên. Nên chỉ có thể đặt hết tâm huyết vào Dục Uyển.
"Con và Hoắc Phi thế nào rồi? Nó chịu ngoan ngoãn ngồi vào bàn học chưa?"
"Mẹ à! mẹ không biết đâu...anh ta rất là lười, nói thế nào anh ta cũng không nghe."
Dục Uyển đặt cái chai xuống bàn, nói một tràng dài, sự bất mãn trong lòng. Tính ngang tàng cứng đầu của Hoắc Phi cô biết quá rõ, thích thì làm, không thích không làm. Cô hết cách, lần này chắc cô phải bỏ cuộc.
"Thật ra muốn Hoắc Phi nghe theo lời con cũng không quá khó, quan trọng... con có biết cách hay là không?"
Thật bất ngờ, mẹ Tiêu làm cho Dục Uyển mở rộng tầm nhìn. Cũng phải, mẹ Tiêu làm phụ nữ hơn mấy chục năm, chắc chắn có nhiều kinh nghiệm hơn cô.
"Kẹt....t..!!!"
Dục Uyển hí hửng kéo ghế ra ngồi bên cạnh.
"Mẹ à! vậy con phải làm sao để khiến cho Hoắc Phi ngoan ngoãn nghe lời con."
"Rất đơn giản...con lại đây."
------------
Hoắc Phi không phải muốn ngủ thật, hắn đã ngủ suốt mười hai tiếng đồng hồ đến mục cả xương cốt cũng không thiết tha gì cái ghế sofa. Nhưng vì Dục Uyển cứ mang một đống sách ra tra tấn hắn, còn liên tục lãi nhãi bên tai. Hoắc Phi không nhớ lần cuối cùng hắn cầm đến quyển sách khi nào, mà bây giờ nhìn thấy nó là ác cảm vô cùng.
Nên sau khi Dục Uyển vừa rời khỏi phòng thì hắn nhảy vọt lên giường nằm, lôi cái máy chơi game trong tủ ra bấm khí thế...
"Phi..i...i...à...à...à...!!!"
Không lâu sau, trong lúc hắn đang say sưa với trò chơi điện tử, với những màn đánh nhau quyết liệt giữa các anh hùng, thì có giọng nói nhỏ nhẹ, êm tai và dịu dàng, nghe muốn rụng rời tay chân, mà đàn ông nào cũng thích từ ngoài cửa vọng vào.
"Bịch..!!"
Máy chơi game của hắn rơi khỏi tầm tay. Hắn si ngốc nhìn ra cửa...
Dục Uyển đang trong tư thế đầy khiêu khích, tuyên chiến với tính nhẫn nại của đàn ông. Chiếc váy ngủ màu trắng, chất liệu vải vừa mềm mại lại trông suốt ôm sát cơ thể, thân hình bốc lửa của cô khiến hắn dục hỏa bốc cháy, chỉ muốn lột sạch quần áo và đè cô xuống ngay lập tức.
"Phi...i...!!!"
Dục Uyển nhướng vai về trước, khẻ cắn môi và gọi tên hắn. Cô còn cố tình để tuột dây áo ra khỏi vai, uốn eo lắc mông. Hơn một nửa to lớn căng tròn lồ lộ trước mắt Hoắc Phi, hắn bắt đầu cảm thấy đắng lưỡi, khô khốc ở cổ họng, bất giác nuốt vào một ngụm nước bọt.
Hoắc Phi bước xuống giường, đi đến bên cạnh Dục Uyển.
Hành động tiếp theo của cô, hoàn toàn đánh gục được Hoắc Phi. Cô từ từ kéo váy áo lên cao, đôi mắt của hắn cũng hồi hộp theo di chuyển đôi tay của Dục Uyển. Hắn có thể nhìn thấy đôi chân thon dài nõn nà, quần lót trắng đang ôm sát nơi nhạy ấm áp đó, và cái bụng phẳng lì nhỏ nhắn của Dục Uyển, cùng với...
Cởi ra...cởi ra mau...cởi ra...
Cho đến lúc Hoắc Phi nghĩ rằng Dục Uyển sẽ cởi chiếc áo ngủ ra, thì cô lại dừng lại. Hoắc Phi rơi vào hố sâu hụt hẫng. Dục Uyển là một học trò tốt, thầy dạy sao thì thực hành y chang trên người của Hoắc Phi. Sau khi đã chuẩn bị thật đầy đủ, thì Dục Uyển đã quay trở lại và đáng gờm hơn trước.
Không phải bình thường Dục Uyển lại chủ động câu dẫn hắn. Cô làm như vậy, không ngoài chuyện học hành vớ vẫn đó, nhưng lúc này hắn không muốn nghĩ, chỉ muốn hành động.
"Rầm..!!!"
Hoắc Phi bước tới ôm lấy Dục Uyển ném lên giường. Sau đó hắn lập tức cởi sạch hết hàng nút áo trên người, quăng cả chiếc áo sơ mi, và lao vào Dục Uyển như một con sói háo sắc.
"Rầm..!!!"
Nhưng cô lại lăn sang chỗ khác, hắn ôm hụt lấy một khoảng không trống trải. Hắn đưa tay kéo lấy thì Dục Uyển lại bẻ ngược lại phía sau.
Nếu là Hoắc Phi của mấy tháng trước thì hắn đã là "Á...a..!!!" rồi, nhưng Hoắc Phi của hiên tại thì không. Hắn lộn người lại và thoát khỏi màn khóa tay của Dục Uyển, và đè ngược cô lên giường.
"Rầm..mm.!!!"
Dục Uyển lại tiếp tục phản công. Hai người giằng co cả buổi tối, căn phòng đều rối tung cả lên, tất cả những thứ trên giường lần lượt dời chỗ xuống đất, bao gồm cả hắn và Dục Uyển, hai người hỗn chiến hơn tiếng đồng hồ nhưng vẫn bất phân thắng bại.
Hoắc Phi cả người đổ mồ hôi thở gấp, và khuôn mặt đỏ bừng, vì hắn đang bị Dục Uyển kẹp chặt lấy cổ.
"Em lợi hại...anh đầu hàng...nói đi, phải làm sao em mới ngoan ngoãn cho anh thượng."
"Trong học kì sau...em muốn anh phải có tên trong danh sách top 5 của trường."
"Được rồi! anh đồng ý."
Dục Uyển buông tay ra khỏi người của Hoắc Phi, thì cả hai kiệt sức lăn đùng xuống đất...
"Rầm...!!!"
Phải mất cả năm phút thở hổn hểnh và nhìn lên trần nhà thì cả hai mới trở lại bình thường.
"Sáng mai anh sẽ tìm chỗ ở mới cho em, em sống ở Đế vương rất bất tiện." Hoắc Phi quay sang nhìn Dục Uyển.
"Không cần! em đã tìm được nhà, vài ngày nữa em sẽ dọn đến chỗ mới...em về đây, anh không cần phải tiễn em." Dục Uyển bật người dậy, rồi đi ra khỏi phòng.
"Ừ! Tạm biệt em" Hoắc Phi được Dục Uyển tẩn cho một trận nãy giờ, cả người đã không còn sức lực, cũng lười dậy.
------------------------
Trước cửa Đế vương.
"Khốn kiếp."
"Rầm..m..!!!"
Xe taxi vừa dừng lại thì Dục Uyển đã nhìn thấy Lữ Phóng đang tức giận leo lên xe, ông anh họ này xem ra lại đến đây gây chuyện. Không biết lần này ai lại đắc tội với hắn.Dục Uyển vừa bước qua cửa thì Phi Yến đã kéo lấy tay của cô...
"Lữ Phóng! lại đến gây chuyện sao?" Dục Uyển lên tiếng.
"Phải! hắn lại đến tìm cậu nữa, mình nói cậu không có ở đây thì hắn lại làm loạn lên, nhưng còn một chuyện nữa...liên quan đến Mã Thiếu."
Mã thiếu là con trai của Mã thị trường, người đã bỏ mấy chục tỉ để mua một cuốn tự truyện của minh tinh Từ Lộ, trong kí ức của Dục Uyển còn động lại không nhiều về người này.
"Mã thiếu thì sao?"
"Hắn cũng như Lữ Phóng, muốn gặp được cậu... mấy ngày nay, ngày nào hắn cũng đến, hình như có chuyện rất gấp."
Trên đời này chỉ có một việc duy nhất khiến cho tên thiếu gia họ Mã này gấp, không ngoài Từ Lộ đại minh tinh kia, lần này đến tìm cô nhất định cũng là vì chuyện đó. Lần trước cô không nhớ rõ mình đã nói gì với hắn.
"Két..t..!!!!"
Dục Uyển đắn đo rất lâu mới đẩy cửa vào, nhìn thấy chiếc khăn quen thuộc trên mặt Dục Uyển, thì Mã thiếu mừng rỡ, bật khỏi ghế ngồi, quân sư quạt mo của hắn tới rồi.
"Nghe bà chủ nói...anh muốn gặp tôi?"
"Phải! lần trước cô nói tôi không đi tìm Từ Lộ..tôi đã làm theo, nửa tháng nay tôi không gọi điện cho cô ấy...sáng nay tôi nhận được điện thoại của Từ Lộ, cô ấy muốn hẹn tôi ra ngoài" Mạc Thiếu rất là háo hức kể cho Dục Uyển nghe, đây là lần đầu tiên Từ Lộ chủ động gọi điện thoại cho hắn, niềm vui lớn này tất cả là nhờ vào công lao của quân sư quạt mo.
"Rồi anh trả lời sao?"
"Đương nhiên là đồng ý, tôi đến đây để hỏi cô... bước tiếp theo tôi nên làm gì...tôi có phải nên chuẩn bị một nhà sang trọng, mời một đầu bếp Pháp... hay đưa cô ấy lên du thuyền ra biển ngắm cảnh đêm?"
Có lẽ sẽ làm cho Mã thiếu phải thất vọng, vì Dục Uyển lại có suy nghĩ khác.
"Anh nên gọi điện lại và từ chối cuộc hẹn với cô ta."
"Tại sao? Tôi làm tất cả theo lời cô, cũng chỉ để Từ Lộ chú ý đến tôi...bây giờ cô lại bảo tôi hủy cuộc hẹn với cô ấy?" Mã thiếu kinh ngạc nhìn Dục Uyển.
"Anh yên tâm...một người luôn kiêu ngạo và có tất cả như Từ Lộ, cũng giống như anh...cô ta chưa bao giờ nhận được sự khước từ của một ai...nếu anh hết lần đến lần khác từ chối cô ta, thì vị trí anh trong lòng cô ta sẽ khác so với người đàn ông khác, cô ta lại càng muốn gặp anh hơn."
Cũng có lý, đạo lý không có được mới là cái quý nhất. Tại sao trước giờ hắn cũng nghĩ ra, luôn cứ báo dính Từ Lộ. Hạ thấp giá trị của bản thân mình, trong khi nhất cũng là một thanh niên không hề kém cõi.
"Vậy trong khoảng thời gian không gặp Từ Lộ... tôi sẽ làm gì?"
"Không phải anh đã bỏ ra mấy chục tỉ ra mua cuốn tự truyện của cô ta sao, thì cứ lấy ra đọc...có thể anh sẽ hiểu rõ hơn về sở thích hay những thứ cô ta ghét...chờ đợi đến cuộc hẹn lần sau, thể hiện tất cả tình cảm của mình giành cho Từ Lộ, tôi tin... cô ta nhất định sẽ tiếp nhận anh."
Thật lòng chia sẽ, hắn bỏ mấy chục tỉ mua cuốn tự truyện của Từ Lộ cũng lâu rồi, nhưng chưa từng lật xem trang nào. Lúc hắn muốn cuốn tự truyện đó chỉ có hai mục đích, thứ nhất là ra oai với những vệ tinh đang vây quanh Từ Lộ, thứ hai thể hiện cho Từ Lộ thấy hắn luôn hào phóng với cô.
"Cám ơn cô....tôi lập tức sẽ về đọc cuốn tự truyện đó ngay, nếu như tôi và Từ Lộ có kết cuộc viên mãn...thì cô nhất định sẽ quay lại tìm cô."
"Rầm..m..!!!" Hắn như một trận cuồng phong bảo tố, đi rất vội vã.
Sau khi Mã thiếu rời khỏi căn phòng VIP thì Dục Uyển mới tháo khăn che mặt ra, và ngã lưng xuống ghế. Lại có người đến...
"Cộp..cộp..!!!"
Phi Yến hối hả đi vào trong lúc cô đang lim dim đôi mắt. Cũng phải ngồi dậy.
"Uyển có chuyện rồi...lần này cậu phải giúp mình." Phi Yến ngồi xuống ngay bên cạnh Dục Uyển.
"Có chuyện gì." Dục Uyển vừa ngáp dài vừa gục vào vai của Phi Yến, vai của Phi Yến dù nhỏ nhưng trên người lại có mùi hương rất thơm, ngửi rất thích.
"Có một đám ông chủ lớn còn kéo theo mấy người khách nước ngoài..bọn họ đều muốn gặp mặt cậu"
Nghe xong mà tỉnh người...
"Mình nổi tiếng đến vậy sao?" Dục Uyển ngẩn đầu lên nhìn Phi Yến, dù biết trước giờ cô vốn đã rất nổi tiếng, nhưng không biết từ lúc nào nó đã vượt ra khỏi phạm vi trong nước, bay xa đến nước bạn.
"Phải! gần đây cậu rất nổi tiếng...mọi người đến đây đều để tìm cậu."
Cũng bởi vì Lữ Phóng và Mã Thiếu ngày nào cũng đến Đế vương, bao nhiêu tiếp viên nóng bỏng nổi trội, họ không chọn, mà chỉ gọi đích danh người luôn dùng khăn che mặt. Càng làm cho mọi người thêm hiếu kì, cái người dùng khăn che mặt đó rốt cuộc có điểm gì hơn người, mà cả hai vị thiếu gia lần nào đếncũng tìm cô ta....
"Mình không muốn gặp họ....giống như những lần trước, cậu nói mình không có ở đây."
Dục Uyển lại lăn xuống ghế và nhắm mặt lại.
"Lần này không được..vì người dẫn bọn họ đến là đại thiếu gia, mình không thể từ chối được cậu ấy."
Đại thiếu gia, có nghĩa là hắn. Dục Uyển lập tức mở mắt ra.
"Cậu nói là Hoắc Khiêm."
------------ hết chương 72------------