Chúng ta nói sao với Mạnh ca về chuyện này đây?
Đột nhiên Trương Vân Lôi hỏi, mọi người nghe vậy thì phút chốc đều thấy khó, lần này Mạnh Hạc Đường nhận sự kích thích lớn, thay đổi lên xuống thế này nói thẳng ra là sợ sẽ xảy ra chuyện, nhưng chuyện lớn thế này không thể không nói cho y biết, chuyện này...
Họ nhắc tới Mạnh Hạc Đường, Trương Cửu Thái nhớ tới ý đồ mà mình tới đây, hắn vỗ tay một cái, xích lại gần nói với họ: À phải rồi, ta tới tìm các huynh là vì muốn nói với các huynh một chuyện, vừa rồi tiểu Mạnh mới đi ra ngoài chơi với một người đàn ông đấy!
Đây là chuyện tốt mà! Dương Cửu Lang nhìn hắn với vẻ ghét bỏ, thấy hắn kỳ lạ: Mạnh ca chịu ra ngoài chơi là chuyện không thể tốt hơn, dù sao cũng tốt hơn là ở trong nhà khóc lóc buồn bã!
Không đơn giản như vậy đâu! Trương Cửu Thái vỗ tay một cái: Huynh ấy đi với...
Ôi trời! Trương Vân Lôi sợ hắn nói ra suy nghĩ gì đó không hay, y vội cười ngắt lời hắn: Đi với ai mà không được chứ, không cho người ta có bạn sao? Cửu Thái, cậu cũng đừng đoán lung tung, tình cảm của Mạnh ca dành cho Cửu Lương cậu còn không rõ sao?
Gì vậy chứ! Trương Cửu Thái tặc lưỡi, hắn kể lại hết chuyện Vương Sam Sam theo dõi Vương Dụ Tôn và lời nhắc nhở cuối cùng của nàng ấy cho họ nghe, lúc này mọi người mới nhận ra có điểm lạ, ai nấy đều giật mình trừng mắt, không ai nói câu nào.
Dương Cửu Lang nghe hắn miêu tả người kia, đột nhiên nhớ ra gì đó, hắn hỏi: Vương Dụ Tôn mà cậu vừa nói, trông cao thấp thế nào?
Trương Cửu Thái hình dung: Cao, gầy, mặt mũi rất đẹp, mặc đại quái màu vàng đen, sao vậy? Huynh quen hả?
Mặc đại quái hả? Dương Cửu Lang lắc đầu: Vậy thì ta không quen, người ta gặp mặc áo sơmi với quần yếm, giống như công tử nhà giàu mới đi du học về, đầu tóc chải bóng lưỡng phát sáng, chiều cao không khác gì tôi lắm, chừng hai mươi tuổi...
Đúng đúng đúng! Là hắn đấy! Dương Cửu Lang trợn mắt với vẻ hơi khó tin: Cậu mới nói hắn là đường đệ của Vương Cửu Long hả?
Trương Cửu Thái gật đầu: Sam Sam nói vậy đó.
Hít~ Đường đệ của Vương Cửu Long sao lại có dính líu quan hệ với Mạnh ca được? Dương Cửu Lang càng thấy lạ, nghĩ đi nghĩ lại, hắn không tự chủ quay đầu nhìn về phía Quách Kỳ Lân.
Huynh, huynh nhìn đệ làm gì? Quách Kỳ Lân hơi sửng sốt, cuống quít xua tay: Đệ không có quen hắn đâu!
Không phải các cậu đều là người nhà à? Dương Cửu Lang nhếch mày.
Quách Kỳ Lân lườm hắn với vẻ ghét bỏ: Đúng là không hơi sức đâu mà so đo với huynh, huynh quen em họ của em họ huynh à!
Dương Cửu Lang lập tức phì cười nói: Vậy sao cậu ta quen cậu họ của anh họ của cậu ta?
Quách Kỳ Lân chớp mắt mấy cái, nhất thời không hiểu thông được mối quan hệ này: Huynh nói ai cơ?
Ta! Trương Vân Lôi chen miệng vào, liếc nhìn Quách Kỳ Lân cũng với vẻ hết sức ghét bỏ.
Hít~ Hình như đệ quen.
Đào Dương giữ im lặng ở một bên đột nhiên nói.
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn y, Đào Dương giải thích: Vương Dụ Tôn, đệ nghe sư nương với cô cô nói chuyện, từng nhắc tới người đó.
Câu này vừa được nói ra, mọi người không những không cảm thấy ngạc nhiên hay vui, mà ngược lại là ai cũng chê, Dương Cửu Lang nhướng mày: Sao ngày nào ngươi cũng đi đào góc tường nhà mấy bà cụ để nghe lén người ta nói chuyện phiếm vậy?
Đào Dương bất đắc dĩ liếc hắn, không thèm để ý tới lời đó của hắn, nói tiếp: Nghe cô cô nói, Vương Dụ Tôn là con trai của người huynh đệ bà con xa của Vương lão gia, vì từ nhỏ phụ mẫu đều mất hết nên đưa tới nhà ngoại ở Quảng Đông, sau đó có học hành thành tài, nghe nói Cửu Long ngang bướng nên tới Bắc Kinh để giúp ông ấy quản lý chuyện kinh doanh trong nhà.
Trương Cửu Thái lại hỏi: Vậy tại sao Sam Sam lại nói nhân phẩm của vị đường ca đó còn đang chờ kiểm tra?
Mọi người liếc nhìn nhau, thoáng chốc ai nấy cũng đều nghĩ mãi mà không hiểu, đột nhiên Dương Cửu Lang tặc lưỡi nói: Tìm Vương Cửu Long hỏi luôn đi chẳng phải là sẽ biết sao!
Cùng lúc đó ở trên đường, Vương Dụ Tôn ôm túi lớn túi nhỏ đồ mua từ trong cửa hàng đi ra, Mạnh Hạc Đường thấy không còn sớm lắm, y định ra về.
Ngài còn muốn mua gì nữa không? Mạnh Hạc Đường hỏi.
Vương Dụ Tôn nghe y nói câu này là biết y muốn cáo từ đi về, hắn hốt hoảng vội nói: Ta định mua thêm vài thớt vải nữa.
Vải à? Mạnh Hạc Đường nhướng mày: Ngài định may quần áo sao?
Vương Dụ Tôn gật đầu: Đúng vậy đó, lúc ta đến Bắc Kinh không mang theo nhiều quần áo, đa số đều là âu phục, chỉ có một bộ trường sam này thôi, đi ra đi vào tiệm lương thực thì cũng không thích hợp cho lắm.
Hắn đã nói tới mức này rồi, Mạnh Hạc Đường cũng không tiện từ chối, y cười nói: Ta có biết một tiệm vải, rất nhiều vải với hoa văn khác nhau, chắc chắn có thể tìm được kiểu mà ngài thích.
Vậy thì tốt quá, huynh dẫn ta đi đi! Vương Dụ Tôn nói, đứng ra sau lưng y như đứa bé con, Mạnh Hạc Đường cười bất đắc dĩ, y nhận lấy mấy cái hộp từ trong ngực hắn, quay người đi về phía trước.
Y vừa mới xoay người, Vương Dụ Tôn lập tức lạnh mặt, áng chừng những thứ trong tay, bực mình đi theo y, mua nhiều mấy thứ vô bổ như vậy là vì để làm quen với y, nếu như thế này rồi mà còn không lừa chiếm được tiệm thuốc nhà họ Châu thì hắn thật sự không nhịn được muốn giết người luôn!
Nhắc tới mua vải, tất nhiên Mạnh Hạc Đường dẫn hắn tới tiệm vải Thượng Ký, nhờ phúc của Mai Cửu Lượng, Lưu Tiểu Đình cũng là một trong những vị biết tin Châu Cửu Lương chết, từ xa nhìn thấy Mạnh Hạc Đường đi tới với một người đàn ông xa lại, thoáng chốc y còn không dám tin vào mắt mình, ngay cả khi người ta đã tới trước mặt rồi còn chưa hoàn hồn lại.
Tiểu Đình? Mạnh Hạc Đường thấy y nhìn chòng chọc vào mình, đưa tay quơ quơ trước mặt y.
Lúc này Lưu Tiểu Đình mới hoàn hồn lại, luống cuống tay chân đi ra khỏi quầy, cười chào y: Mạnh, Mạnh ca, sao hôm nay huynh lại muốn tới đây vậy?
Ta dẫn một người bạn đến mua vải.
Mạnh Hạc Đường nói, chỉ vào Vương Dụ Tôn ở sau lưng.
Bạn à....Eh không không không, ý là mua vải hả? Suýt chút Lưu Tiểu Đình đã nói ra suy nghĩ trong lòng, y cười gượng kéo thước dây trên cổ xuống, hỏi Vương Dụ Tôn: Ngài muốn mua bao nhiêu thước?
Vương Dụ Tôn thấy y kỳ quặc, nhướng mày nói: Ông chủ, chúng ta còn chưa chọn vải mà.
À phải phải phải! Hai người xem trước đi! Thích thớt nào thì cứ nói! Lưu Tiểu Đình nghiêng người mời họ vào, vội vàng phất tay gọi các nhân viên ở sau lưng: Mau đi pha trà, hai cậu kia