Đêm khuya, ở nhà họ Dương.
Tiếng gào khóc và tiếng lẩm bẩm vang lên liên tục, Quách Kỳ Lân đã nằm sấp trên mặt bàn khóc lóc gần nửa tiếng, Dương Cửu Lang ngồi phịch trên ghế mà ngủ, trông hắn ngủ rất ngon, không bị tiếng khóc làm ảnh hưởng một chút nào, nhưng Trương Vân Lôi thì thật sự không chịu nổi, cậu ngáp dài, ghét bỏ nhìn về phía Quách Kỳ Lân: Đại ca à, con khóc đủ chưa vậy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, con nói ra đi chứ!
Bỗng Quách Kỳ Lân ngẩng đầu lên, hai mắt khóc sưng cả lên, nước mắt liên tục lởn vởn trong hốc mắt, hàng mi ẩm ướt có mấy sợi dính trên mi mắt, mũi và miệng đều ửng hồng, nhìn cực kỳ đáng thương.
Thôi thôi được rồi, khóc tới tan nát cõi lòng luôn rồi.
Trương Vân Lôi vuốt tóc hắn, có đau lòng nhưng không nhiều lắm, mấu chốt vẫn là y quá buồn ngủ, giục hỏi hắn: Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Con phải nói ra trước thì ta mới giúp được chứ!
Quách Kỳ Lân nghẹn ngào, giương đôi mắt đẫm nước mắt lên nhìn y: Đào Dương, đệ ấy, đệ ấy, đệ ấy...!
Đệ ấy, đệ ấy, đệ ấy...Đệ ấy làm sao? Trương Vân Lôi thật sự thấy hơi mất kiên nhẫn.
Quách Kỳ Lân bĩu môi tủi thân: Đệ ấy...Đệ ấy...
Đệ ấy...Chết rồi à? Trương Vân Lôi nhíu mày hỏi, nghĩ có thể khiến hắn khóc tới như vậy thì đoán chừng là cũng chỉ xảy ra chuyện này thôi?
Quách Kỳ Lân lắc đầu, đệ ấy cả buổi vẫn nghẹn không ra không tiếp theo, nhớ tới những chuyện mà Đào Dương đã làm, hắn bỗng lại úp sấp mặt lên bàn khóc tiếp, Trương Vân Lôi hít sâu một hơi, thật sự không chịu đựng nổi, y bực mình lay gọi Dương Cửu Lang dậy.
Hửm? Dương Cửu Lang đột nhiên bừng tỉnh, toàn thân khẽ run lên suýt chút đã ngã khỏi ghế, hắn vội chỉnh lại tư thế ngồi, vừa lau nước bọt bên miệng vừa hỏi với vẻ không hiểu: Sao vậy? Nó khóc xong chưa?
Chưa nữa! Trương Vân Lôi phàn nàn: Nó khóc tới tận giờ, không chịu nói gì hết! Ta chịu hết nổi rồi, ngươi đi hỏi nó đi!
Dương Cửu Lang dụi mắt, bước tới bên cạnh Quách Kỳ Lân, ôn tồn hỏi hắn: Đại Lâm à, đệ với Đào Dương cãi nhau hả?
Quách Kỳ Lân lắc đầu, vẫn vùi mặt vào cánh tay không chịu ngóc đầu lên, Dương Cửu Lang gãi đầu, suy nghĩ một lát rồi lại hỏi: Vậy cậu ta mắng đệ hả?
Quách Kỳ Lân vẫn lắc đầu, Dương Cửu Lang không nghĩ ra được lý do nào khác, bực bội tặc lưỡi nói: Vậy không phải là cậu ta làm chuyện gì có lỗi với đệ chứ!
Đúng! Rốt cuộc Quách Kỳ Lân cũng chịu nói chuyện: Đệ ấy làm chuyện có lỗi với đệ! Đệ ghét đệ ấy!
Hả? Dương Cửu Lang giật mình, ngẩng đầu lên nhìn Trương Vân Lôi, hai người đều khó mà tin được, Trương Vân Lôi nói: Không thể nào như vậy được chứ! Là Đào Dương đó! Đệ ấy...Làm sao đệ ấy có thể làm vậy được chứ?
Sao lại không được! Quách Kỳ Lân bỗng bật dậy, tức giận vỗ mạnh lên bàn: Đệ nên sớm nhìn rõ được con người đệ ấy là một tên trong ngoài bất nhất! Trước mặt đệ thì một kiểu, sau lưng lại khác! Nói cái gì mà tốt với đệ, mãi mãi hướng về phía đệ, toàn giả dối hết! Đệ mặc kệ đấy! Lần này nói cái gì đệ cũng sẽ không tha thứ cho đệ ấy đâu!
Trương Vân Lôi vẫn không tin, y vội hỏi hắn: Con đừng dễ kết luận như vậy chứ, lỡ đâu con hiểu lầm đệ ấy thì sao? Chuyện lớn vậy con đừng nên để người ta bị oan!
Tức khắc Quách Kỳ Lân nói: Chính tai con nghe thấy! Tận mắt nhìn thấy! Tự bản thân trải nghiệm! Còn oan được cho đệ ấy hay sao!
Thôi được rồi được rồi, ta sai rồi, con không vu oan cho đệ ấy được chưa! Trương Vân Lôi vội vàng trấn an hắn, thoáng chốc y chẳng còn lời nào để nói, quay đầu nhìn về phía Dương Cửu Lang.
Dương Cửu Lang gật đầu, khom người bước tới bên cạnh Quách Kỳ Lân, ôn tồn giảng đạo với hắn: Đại Lâm à, bắt trộm phải bắt tận tay, bắt gian phải bắt tận giường, bất kỳ chuyện gì chúng ta đều phải nói tới bằng chứng mà đúng không?
Hiển nhiên bọn họ không nói cùng một chuyện, nhưng mà không bên nào phát hiện ra là có gì không hợp lý, Quách Kỳ Lân bực tức nguýt hắn: Đệ đã nói rồi, chính tai đệ nghe được hai người họ nói chuyện trong thư phòng, huynh còn không chịu tin đệ nữa! Các huynh đều bị đệ ấy lừa hết rồi!
Vậy hết chỗ trốn rồi! Phút chốc Dương Cửu Lang thay đổi chiến tuyến, đột nhiên hắn vỗ bàn, nói với vẻ căm phẫn sục sôi: Thằng nhóc này khá, sao lúc trước ta lại không nhìn ra nó là loại người đó cơ chứ! Đại Lâm, đêm nay đệ đừng đi đâu nữa! Sau này cũng không cần phải về nữa! Nếu nó mà dám tới tìm đệ, xem ta xử nó thế nào!
Ca~ Quách Kỳ Lân mếu, đưa tay ôm lấy thắt lưng Dương Cửu Lang, tựa vào ngực hắn bật khóc một cách rất tủi thân.
Cửu Lang, Cửu Lang! Trương Vân Lôi nóng ruột vỗ cánh tay Dương Cửu Lang, cau mày nói: Ta vẫn cảm thấy Đào Dương không thể nào là loại người đó đâu, đừng có nó nói gì ngươi cũng tin!
Con...!Quách Kỳ Lân vừa định phản bác, Dương Cửu Lang đã vỗ vỗ lên gáy hắn, sau đó hất hàm về phía Trương Vân Lôi: Yên tâm đi, ta chắc chắn là sẽ hỏi rõ trước rồi mới xử!
Vừa dứt lời, Đổng Cửu Hàm vội vàng tới báo: Thiếu gia, Đào thiếu gia tới rồi!
Dương Cửu Lang hừ một cái: Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền!
Quách Kỳ Lân cuống quít trốn ra sau lưng Dương Cửu Lang: Đệ không muốn gặp đệ ấy! Chắc chắn là đệ ấy tới để bắt đệ về đó!
Không sao đâu! Hai người đợi ở đây đi, ta đi chiếu cố hắn! Dương Cửu Lang nói, kéo áo khoác ngoài trên giá áo, vừa mặc vừa đi ra cửa.
Lúc này Đào Dương đang sốt ruột đi tới đi lui ngoài cửa chính của nhà họ Dương, giây phút mà Dương Cửu Lang bước ra, y vội vã bước tới đón: Cửu Lang, Đại Lâm có ở chỗ huynh không?
Dương Cửu Lang khoanh tay, dáng vẻ hết sức cay nghiệt: Có, rồi sao?
Tảng đá to trong lòng Đào Dương rốt cuộc cũng rơi xuống: Có thì tốt rồi, ta biết ngay chắc chắn là huynh ấy tới tìm cậu của huynh ấy mà.
Dương Cửu Lang lạnh mắt nhìn y, hắn chất vấn: Đại Lâm kể hết với ta chuyện xảy ra giữa hai ngươi rồi, ta hỏi ngươi, rốt cuộc lời đệ ấy nói là có thật hay không? Ngươi thật sự làm chuyện đó à?
Đào Dương chầm chậm cúi đầu, khẽ thở dài: Chuyện này đều tại ta, là ta có lỗi với huynh ấy, có lẽ ta không nên giấu huynh ấy, thật ra ta...!
Ngươi khá lắm! Có lẽ là Dương Cửu Lang đã quá giận, cũng có thể là còn nhớ mối thù ngày nào, căn bản hắn không cho y cơ hội để giải thích, lúc này hắn chỉ vào y với vẻ không tin nổi: Ngươi lại là cái loại người đó, ta nhìn lầm ngươi rồi, ngươi là tên khốn đứng núi này trông núi nọ!
Đứng núi này trông núi nọ? Đào Dương nghe mà bối rối, thầm nghĩ chẳng lẽ hắn chưa từng đọc sách? Có biết dùng thành ngữ không vậy?
Dương Cửu Lang chưa hết giận, hắn lại đẩy vai y, ép sát từng bước, vừa đẩy vừa mắng: Đứng núi này trông núi nọ, ăn cháo đá bát, thay đổi thất thường, trêu hoa ghẹo nguyệt, chân trong chân ngoài, có mới nới cũ, sắc đảm ngập trời mặt người dạ thú!
Đào Dương bị đẩy liên tục lùi lại phía sau, lảo đảo ngã xuống bậc thềm, y di chuyển hạ thân miễn cưỡng đứng vững được, rốt cuộc cũng kịp nhận ra không phải là hắn không biết dùng thành ngữ, mà căn bản là hắn không hề biết đã