Ngài...Cứ nhìn ta như vậy làm gì?
Đột nhiên Mạnh Hạc Đường hỏi thăm kéo dòng suy nghĩ của Vương Dụ Tôn quay lại, hắn như bị giật mình, cuống quít thu tầm mắt lại, cúi đầu cười hối lỗi: Không có, không có gì, chỉ là đột nhiên ta phát hiện...Huynh rất đẹp.
Đây chẳng qua chỉ là lời nói dối dưới tình thế cấp bách thôi, nhưng lại làm hại mặt Mạnh Hạc Đường nóng như bị phỏng, ý thức được bầu không khí lúc này quá mập mờ, Mạnh Hạc Đường vô thức dời một bước nhỏ qua bên cạnh, kéo dài khoảng cách với Vương Dụ Tôn, trái tim y từ lâu đã bị Cửu Lương chiếm giữ, không thể động lòng với bất kỳ ai được nữa.
Còn Vương Dụ Tôn thì không chú ý đến điều này, đầy trong đầu và trong mắt hắn đều đang chú ý đến phản ứng của Mạnh Hạc Đường, từ khi Vương Cửu Long rời khỏi nhà họ Vương, hắn bắt đầu lo lắng chuyện này sẽ tới tai Mạnh Hạc Đường, kế hoạch của hắn sẽ thất bại, trong hai ngày nay hắn phí hết tâm huyết, rốt cuộc cũng bịa ra được một lời giải thích ra dáng, nhưng giờ phút này lại không biết nên mở lời thế nào.
Có lẽ thấy ánh mắt hắn quá rực cháy, làm Mạnh Hạc Đường thấy không thoải mái cho lắm, hắn định nói gì đó để phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này, nhưng khi hắn vừa mới nghiêng đầu qua, một chốc đối mặt với ánh mắt y, trong lòng Vương Dụ Tôn run lên bần bật, lập tức quay mặt đi.
Ngài sao vậy? Mạnh Hạc Đường nhìn hắn với vẻ khó hiểu.
Không sao, ta không sao.
Vương Dụ Tôn không quay đầu lại, tay ở hai bên nắm chặt thành nắm đấm, trong ngực trái đập dữ dội nhức nhối hại cho hắn hoảng hồn, thoáng không biết mà mình chột dạ hay động lòng, xem ra thật sự không được nhìn chằm chằm vào một người quá lâu, nhất là người có khuôn mặt xinh đẹp...
Mạnh Hạc Đường khẽ nhíu mày: Ngài gọi ta ra đây, nhưng lại không nói câu nào, nếu như ngài gặp chuyện gì khó xử thì có thể nói với ta, có lẽ ta có thể giúp được ngài.
Không, ta thật sự không có chuyện gì...!Vương Dụ Tôn nói, cố gắng ổn định lại tinh thần, lại lặng lẽ liếc nhìn y, trong lòng khó tránh cảm thấy rất ngờ vực, chuyện này rốt cuộc là sao?
Sao Mạnh Hạc Đường có vẻ không biết gì hết? Chẳng lẽ Vương Cửu Long không nói cho họ biết sao? Hay là nói theo cách khác, dáng vẻ y bây giờ thật ra là đang giả bộ?
Càng nghĩ càng hoang mang, sắc mặt của Vương Dụ Tôn cũng càng lúc càng khó coi, Mạnh Hạc Đường không khỏi thấy hơi bận lòng: Ngài thật sự không có chuyện gì sao? Hay là sức khỏe có chỗ nào thấy không tốt? Sắc mặt ngài hơi tái đó.
Lần này thật sự là chột dạ sợ người ta biết, Vương Dụ Tôn vô thức che mặt mình lại, cười gượng trả lời y: Ta chỉ là...Chỉ là gần đây kinh doanh bận quá, hơi mệt chút thôi.
Lúc này Mạnh Hạc Đường mới thở phào, nhẹ nhàng mỉm cười: Đúng đó, gần đây sắp vào thu rồi, chính trong thời điểm bội thu, nhà ngài làm kinh doanh lương thực, sao có thể thong thả được?
Thái độ này của y thật sự khiến Vương Dụ Tôn thấy mờ mịt, ấp úng cả buổi cũng không nói được thành lời, may mà lúc này đã tới Minh Nguyệt Lâu, Vương Dụ Tôn vội nói sang chuyện khác: À! Đến Minh Nguyệt Lâu rồi, chúng ta đi ăn cơm đi! Ta đói muốn chết rồi đây!
Mạnh Hạc Đường cũng không suy nghĩ nhiều, quay người đi vào Minh Nguyệt Lâu, Vương Dụ Tôn hít một hơi sâu, nhíu mày nhìn theo bóng lưng y, thấy dáng vẻ vừa rồi của y không giống là ngụy trang, có lẽ y không biết thật, vậy thì trước tiên cứ để xem tình hình thế nào, rồi quyết định có nên giải thích với y không, nếu không thì tình cảnh đến mức giấu đầu lòi đuôi sẽ rất phiền!
Bây giờ vẫn còn cách một lát nữa mới đến giờ cơm trưa, Minh Nguyệt Lâu cũng không đông khách, hai người vừa mới vào đã thấy Đào Dương và Loan Vân Bình đang ngồi bên bàn nói chuyện với nhau, Mạnh Hạc Đường cười nói với Vương Dụ Tôn: Bạn ta ở bên kia, ta dẫn ngài đi làm quen chút nhé?
Vương Dụ Tôn thật sự không ngờ Đào Dương sẽ ở đây, hắn thoáng hơi sửng sốt, sau đó đi theo Mạnh Hạc Đường tới đó.
Thuộc hạ của hắn hiện đang ra tay với Quách Kỳ Lân, hôm nay hắn tìm Mạnh Hạc Đường đến Minh Nguyệt Lâu, mục đích là muốn tạo bằng chứng ngoại phạm cho mình, bây giờ Đào Dương cũng ở đây thì tốt, trong chuyện của Quách Kỳ Lân, có Đào Dương làm nhân chứng ngoại phạm cho hắn thì đáng tin hơn nhiều.
Loan ca, Đào Dương.
Mạnh Hạc Đường gọi, bước đến trước mặt họ, chỉ vào Vương Dụ Tôn ở bên cạnh, giới thiệu với họ: Vị này là bạn của đệ, Vương Dụ Tôn, chắc là hai người cũng đã nghe qua rồi, cậu ấy là đường đệ của Cửu Long, bây giờ đang giúp nhà Cửu Long quản lý kinh doanh.
Hai người cùng quay đầu qua nhìn, tuy nói là họ trẻ tuổi nhưng đều là tay già đời trên thương trường, ánh mắt cáo già gian xảo, trong một chốc ánh mắt chạm nhau, trong lòng Vương Dụ Tôn khó tránh thấy run sợ, sợ họ sẽ nói ra chuyện mình chiếm tài sản của nhà họ Vương.
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Không Ai Cần Tôi
2.
Omega Của Đại Tá Cấm Dục
3.
Bị Học Sinh Tỏ Tình Phải Làm Sao Đây?
4.
Ly Hôn Có Vẻ Khó
=====================================
Nhưng bất ngờ là hai người này không có phản ứng gì lớn cho lắm, ngược lại là cũng có vẻ không biết chuyện gì, cả hai mỉm cười đứng lên chào hắn, trong lòng Vương Dụ Tôn ngầm thở phào, mặc dù nhìn ra được là họ đang diễn thôi, nhưng vẫn cười chào lại họ.
Nếu đã biết nhau hết rồi thì bốn người ngồi cùng một bàn, Đào Dương dò xét Vương Dụ Tôn một lát, sau đó lặng lẽ huých Loan Vân Bình, liếc mắt ra hiệu với y.
Loan Vân Bình lập tức hiểu ý, đứng dậy vẫy tay gọi Mạnh Hạc Đường: Tiểu Mạnh, đệ tới đúng lúc lắm, đồ đệ Cao Tiểu Bối của ta hình như mấy hôm nay bị cảm, bây giờ còn đang nằm trong phòng, phiền đệ tới xem bệnh cho nó một chút được không?
Nghe nói có người bệnh, Mạnh Hạc Đường cũng không dám chậm trễ, y vội đứng lên, trước khi đi còn không quên vỗ vai Vương Dụ Tôn: Ta đi một lát rồi quay lại ngay, ngài có thể tâm sự với Đào Dương trước.
Không sao, huynh đi đi.
Vương Dụ Tôn mỉm cười đưa mắt nhìn y đi, mãi đến khi hoàn toàn không nhìn thấy y nữa, hắn mới chầm chậm thu lại tầm mắt, nhìn đến Đào Dương, nụ cười cũng thoáng tắt đi: Ngươi có gì muốn nói với ta?
Sợ là ngươi có chuyện muốn hỏi ta ấy chứ.
Đào Dương bật cười, nhấc ấm trà lên, rót cho hắn một tách trà nóng.
Đại khái là quá kiêng dè, cho nên không hiểu sao ôm thái độ thù địch, Vương Dụ Tôn liếc nhìn tách trà y đưa tới, không định nhận, tiếp tục hỏi: Bây giờ Vương Cửu Long đang ở nhà ngươi à?
Ngươi có rất nhiều thám tử mà! Đào Dương cười, thấy hắn không dám nhận tách trà, lại đưa đưa cho hắn: Nhiều người nhìn vào như vậy, ta cũng đâu thể hạ độc chết ngươi được đúng không?
Vương Dụ Tôn hừ một cái, rốt cuộc cũng nhận lấy tách trà y đưa, khẽ nhấp một hớp, thong thả nói: Tục ngữ nói yếu không địch lại mạnh, các ngươi còn biết đoàn kết với nhau, tất nhiên ta cũng phải tìm đến chút sự trợ giúp.
Nhưng những người ngươi tìm đến toàn là một đám liều mạng, bắt cóc, đánh lén...Loại chuyện như vậy mà cũng làm được, ông chủ Vương thật sự không sợ pháp luật sao? Đào Dương nhìn chòng chọc vào mắt hắn, trong lời nói rõ ràng có ý ám chỉ.
Đương nhiên Vương Dụ Tôn biết rõ y đã sớm biết chuyện bắt cóc Mạnh Hạc Đường và đánh lén Châu Cửu Lương trước đây đều là do hắn làm, nhưng hắn vẫn không hoảng, ngược lại còn nhếch môi với vẻ đắc ý: Ông chủ Đào lo xa quá rồi, chẳng qua là ta thấy sau khi bọn họ ra tù không thể duy trì được cuộc sống trông đáng thương quá, cho nên ta thuê họ đến vận chuyển hàng hóa thôi mà, ngài là người hiểu chuyện, nói chuyện phải có chứng cứ chứ.
Phải phải phải, trách ta không giữ mồm giữ miệng nói sai rồi, suýt chút đã nói oan cho ông chủ Vương.
Đào Dương cười ra vẻ hối lỗi.
Vương Dụ Tôn ghét cái vẻ giả vờ giả vịt này của y, bỗng túm lấy cổ tay y, cố hết sức đè thấp giọng: Đào Vân Thánh, ngươi đừng có giả ngu với ta! Có bản lĩnh thì ngươi lấy bằng chứng ra đi, kêu quan binh tới đây mà bắt ta! Nếu không thì đừng có nhắc tới những chuyện này với ta, ta có thể đi cáo trạng là ngươi vu khống!
Đào Dương liếc nhìn hắn,