Sáng sớm hôm sau, một đám người đứng trước cửa tiệm thuốc Châu Ký, sắp xếp bàn trà, còn dựng cả lều, xem ra là bày một sạp bán trà.
Mạnh ca, huynh nhất định phải làm như vậy à?
Trương Vân Lôi thật sự không yên tâm với cách của Mạnh Hạc Đường, kiểu gì cũng cảm thấy làm vậy không bù đắp lỗ hổng được, nhưng Mạnh Hạc Đường thì không cho là vậy, y đặt tách trà lên bàn, dáng vẻ hết sức hăng hái.
Đêm qua ta đã suy nghĩ cả đêm, rốt cuộc cũng nghĩ thông, đối với tiệm thuốc Châu Ký mà nói, quan trọng nhất không phải là buôn bán được bao nhiêu, mà là bảng hiệu, dược liệu hao tổn đến mức này, cố hết sức để bù đắp ngược lại sẽ không thể đảm bảo được chất lượng, chi bằng làm thế này, ít nhất chúng ta không thẹn với lòng.
Trương Cửu Thái ôm hòm thuốc bước tới, xác nhận lại lần cuối với y: Tiểu Mạnh, huynh quyết định như vậy thật à?
Làm theo lời ta đi.
Mạnh Hạc Đường nói, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà của tiệm thuốc: Nhắc tới thì tiệm này cũng đã tới lúc rồi.
Trương Cửu Thái đưa mắt nhìn Trương Vân Lôi và Dương Cửu Lang, hai người đều nhún vai tỏ ý bất lực, Trương Cửu Thái hít một hơi sâu, ôm hòm thuốc tới bên chiếc bàn đặt trước cửa, phất tay với nhân viên ở bên cạnh.
Nhân viên thấy thế lập tức gõ vang chiêng đồng, trong giây lát đã thu hút người đi đường bu lại, mọi người khe khẽ bàn tán là đang xảy ra chuyện gì, thời gian dần trôi qua, trước cửa tiệm thuốc Châu Ký vây thành một vòng tròn.
Trương Cửu Thái chắp tay nói với mọi người theo y như lời dặn của Mạnh Hạc Đường: Làm phiền các vị hương thân, ta là lang trung của tiệm thuốc Châu Ký, Trương Cửu Thái, mọi người đều biết tiệm thuốc Châu Ký chúng ta đã kinh doanh gần trăm năm nay ở thành Bắc Kinh, quanh năm suốt tháng xem bệnh bán thuốc, lại quên mất chuyện tu sửa tiệm, chúng ta đã quyết định trong vòng mấy ngày tới sẽ sửa chữa lại tiệm thuốc Châu Ký, sợ là sẽ làm chậm trễ việc mua thuốc chữa bệnh của mọi người, cho nên kể từ hôm nay, chúng ta sẽ chữa trị miễn phí trong bảy ngày cho mọi người, không thu bất kỳ khoản phí nào, hi vọng mọi người thấu hiểu thứ lỗi cho!
Hóa ra là muốn tu sửa tiệm à! Dân chúng gật đầu hiểu ra, lúc này có một ông cụ đứng dậy, cười nói: Trương tiên sinh quá lời rồi, nhà họ Châu đã mở tiệm thuốc này từ thời Đạo Quang đế, bao nhiêu năm rồi cứu được mạng của vô số người, bất giác tiệm thuốc này cũng đã sừng sững sắp một trăm năm, từ sớm nên được tu sửa lại, ngài cứ việc sửa của ngài đi, không cần để ý đến chúng ta đâu.
Trương Vân Lôi nghe vậy thì hết sức ngạc nhiên lẫn vui mừng, vội vỗ vai Mạnh Hạc Đường, nhỏ giọng hỏi y: Đây là sự ủy thác mà huynh nói hả?
Mạnh Hạc Đường lắc đầu cười: Không phải, nhưng tình huống này thì nằm trong dự đoán của ta.
Dân chúng mồm năm miệng mười bày tỏ tán thành với ông cụ kia, người ta tu sửa tiệm thì cũng là chuyện bình thường, khám bệnh miễn phí bảy ngày thì thật sự là quá thiệt thòi cho người ta rồi!
Trương Cửu Thái thấy phản ứng của mọi người không tệ, thoáng chốc trong lòng cũng có sức mạnh, mỉm cười xua tay ra hiệu mọi người trật tự, nói với ông cụ kia: Cảm ơn cụ đã hiểu cho, nhưng đây là quyết định của đại chưởng quỹ của chúng ta, mọi người cũng đừng nên khách sáo, sức khỏe thấy không tốt thì cứ đến khám, cơ thể không có gì thì xem như đến kiểm tra.
Vừa nói câu này ra, dân chúng đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạc Đường, cười khen y có tầm nhìn, Bồ Tát sống, Mạnh Hạc Đường cũng không nói thêm gì, mỉm cười chắp tay cúi đầu với họ, xem như đã đại diện cho mọi thứ.
Nhưng có vài người dân có lòng dạ lương thiện vẫn không chịu theo, một người trong số đó bước lên, tận tình khuyên Mạnh Hạc Đường: Chúng tôi nhận tấm lòng này của đại chưởng quỹ, nhưng toàn thành có quá đông người, nếu đều kéo tới khám bệnh thì số thuốc cũng không phải nhỏ, ngài không ngại thì chỉ cần khám bệnh thôi, còn chuyện hốt thuốc thì để chúng ta đến tiệm thuốc khác bốc thuốc là được rồi.
Mạnh Hạc Đường nghe vậy thì đi ra khỏi tiệm, khẽ cúi đầu với người đó, rất nghiêm túc nói với người đó và cũng là nói với mọi người: Cảm ơn ý tốt của mọi người, ta chỉ nghĩ điều kiện gia đình của mỗi người không giống nhau, có một số người có lẽ sẽ không mua nổi thuốc, xem nhẹ bệnh tật, thật ra trị bệnh cứu người vốn cũng không hẳn bị giới hạn ở tiền tài vật chất, chẳng qua để sinh tồn trong xã hội này, chúng ta cũng không thể không làm như vậy.
Mọi người đều ở trong cùng một tòa thành, nhiều năm qua nhà họ Châu cũng nhận được sự chiếu cố của mọi người, có lẽ chúng ta đã sớm nên dành ra ba ngày trong mỗi tháng để khám bệnh miễn phí cho các vị, các vị cứ yên tâm, nhà họ Châu chúng tôi gánh nổi số dược liệu này.
Mọi người nghe y nói vậy thì càng kính trọng y hơn, cũng càng kính trọng tiệm thuốc Châu Ký, phút chốc dân chúng cũng không còn khách sáo nữa, xôn xao nói cảm ơn với y, còn có một số người không mua nổi thuốc mà y vừa mới nhắc tới, những người nghèo xem nhẹ bệnh tật bật khóc nắm chặt lấy hai tay y, liên tục cúi đầu với y.
Dương Cửu Lang nhìn cảnh này, không khỏi giơ ngón cái lên với Trương Vân Lôi, hắn cảm thán: Chiêu này của Mạnh ca đẹp thật, tuy nói là không kiếm được tiền, nhưng thắng được lòng người và danh tiếng! Hợp tình hợp lý dừng kinh doanh một thời gian, cuối cùng còn có thể thu hoạch được một lượng lớn khách hàng!
Trương Vân Lôi cũng hết sức ngạc nhiên, nhìn dân chúng đã bắt đầu xếp hàng, y khó tránh lại lo lắng nói: Nhưng làm như vậy, không chỉ không bù đắp được lỗ hổng, còn càng kéo nó to ra, vừa rồi huynh ấy còn nói cái gì mà sau này mỗi tháng dành ra ba ngày khám bệnh miễn phí, cái này không phải là thâm hụt tiền lời nặng luôn sao?
Chuyện này à...!Dương Cửu Lang suy nghĩ một lát, đột nhiên nghĩ ra được một ý hay, nhếch mày với Trương Vân Lôi với vẻ đầy tự tin: Ta có cách, xem ta đây!
Dứt lời Dương Cửu Lang lập tức bước tới bên cạnh Mạnh Hạc Đường, quơ tay nói với mọi người: Mọi người nghe ta nói một câu đi! Tục ngữ có câu, thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, chưởng quỹ Mạnh có lòng tích đức làm việc thiện, chuyện tốt như vậy sao có thể không có mặt người huynh đệ tốt như ta được chứ! Con người ta thế nào mọi người cũng biết, là một thiên sát cô tinh, hôm nay có thể gặp được quý nhân trong số mệnh của mình, hóa giải sát mệnh này, trong đó không thể thiếu công lao thường xuyên làm việc thiện của cha ta, cho nên mới nói, ta quyết định...!
Cửu Lang, cậu định làm gì vậy? Mạnh Hạc Đường vội nhỏ giọng hỏi hắn.
Dương Cửu Lang liếc nhìn y, hắn không trả lời, mỉm cười tuyên bố với mọi người: Nhà họ Dương ta là nhà giàu nhất kinh thành, ta muốn tự bỏ tiền túi ra mười vạn lượng để tu sửa tiệm thuốc Châu Ký!
Vừa nói ra câu này, tất cả mọi người ở đây đều trợn mắt ngạc nhiên, Mạnh Hạc Đường thì càng là người hít ngược một hơi, vội vàng kéo lấy cánh tay Dương Cửu Lang: Cửu Lang, cậu...
Còn chưa nói hết, trong dòng người lập tức có một vị nhà giàu có giơ tay kêu lên: Vậy ta nguyện bỏ một ngàn lượng ra giúp đỡ nhà họ Châu cung cấp tất cả số dược liệu miễn phí ngày hôm nay!
Ta nguyện tài trợ trong ba năm! Một người giàu khác tiếp lời hô lên.
Vừa dứt lời, lại có một vị nhà giàu đứng dậy: Ta tài trợ năm năm!