Nhà họ Dương.
Dương Cửu Lang về nhà xong không có chuyện gì để làm, hắn lại nằm phịch trên ghế nằm nghỉ ngơi, lần này Trương Vân Lôi không tới đánh hắn nữa, chỉ cảm thán một câu: Dương Cửu Lang, đột nhiên ta phát hiện ngươi thật sự rất tốt số luôn đó!
Thế mà cậu lại nói một thiên sát cô tinh tốt số! Dương Cửu Lang thoáng thấy rất hứng thú, tò mò hỏi y: Lời này nên hiểu thế nào đây?
Trương Vân Lôi đẩy hắn, ngồi xuống bên cạnh ghế nằm của hắn, sau đó xòe ngón tay ra tính toán nói với hắn: Ngươi xem đi, nhà ngươi có tiền, từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, thân thể cũng rất khỏe mạnh, bản thân ta từ ngày quen biết ngươi đến nay, ngay cả cảm mạo cũng chưa từng thấy ngươi bị, trước đó lúc đấu với bọn cướp xong bị thương, dưỡng lại một chút có khi ngay cả sẹo cũng không thấy, ngươi còn có nhiều bạn bè như vậy nữa, trong khoảng thời gian này mọi người đều loay hoay sứt đầu mẻ trán, chỉ có một mình ngươi là nhàn rỗi, ngươi nói ngươi không tốt số thì ai tốt số?
Nghe y nói như vậy, hắn thấy hình như đúng là vậy thật, nhưng thiên sát cô tinh là số mệnh của hắn, khắc người xung quanh mà?
Dương Cửu Lang cười bất đắc dĩ, không tranh luận với y, nuông chiều nhéo chóp mũi y một cái: Ta ấy à, đúng là tốt số, nếu không thì sao lại gặp được người tốt đẹp như em!
Tất nhiên rồi! Trương Vân Lôi lập tức hất cằm lên hết sức kiêu ngạo, không biết xấu hổ mà nói: Gặp được ta là phước ba đời của ngươi, không có chuyện gì thì nên trốn trong chăn lén lút thấy vui mừng đi!
Ối chà chà! Dương Cửu Lang nhướng nhướng mày, lại nhẹ nhàng bẹo má y: Để ta xem da mặt này là dày đến bao nhiêu mới có thể nói ra mấy lời không biết ngượng miệng này!
Ngươi nói ai mặt dày! Trương Vân Lôi thở hổn hển đẩy tay hắn ra, đột nhiên nhào về phía hắn, tựa lên người hắn, dùng sức vò mặt hắn: Xin lỗi đi!
Ta sai rồi, ta sai rồi! Dương Cửu Lang lập tức xin tha, gỡ tay y ra, mỉm cười nhìn y, nhô đầu lên nhanh chóng hôn chụt một phát lên môi y: Là ta mặt dày, được chưa?
Trương Vân Lôi hơi sững người, phản ứng lại kịp cũng không giận, chỉ cười rồi hừ một cái: Ngươi nhận là được!
Thiếu gia! Thiếu gia!
Đổng Cửu Hàm vội vã chạy tới, quan hệ của hai người này luôn rất tốt, mỗi ngày nếu không cãi nhau ầm ĩ thì là đang ân ân ái ái, người làm trong phủ đều thường xuyên nhìn thấy, Đổng Cửu Hàm cũng không để ý đến việc họ còn đang liếc mắt đưa tình, chắp tay báo cáo như bình thường: Cửu Long thiếu gia tới rồi, bây giờ đang ở ngoài cổng chờ đấy ạ.
Cửu Long? Trương Vân Lôi nghe vậy bỗng bật dậy, nghĩ đến chuyện nhà họ Vương bị Vương Dụ Tôn chiếm, y đưa mắt nhìn Dương Cửu Lang với vẻ quái lạ: Chẳng lẽ Cửu Long lại tới tìm ngươi hỗ trợ đoạt lại gia sản?
Nếu thật là như vậy thì không gì bằng! Dương Cửu Lang bật cười, phất tay với Đổng Cửu Hàm: Mau mời cậu ta vào đi.
Dạ.
Đổng Cửu Hàm đáp lời, quay người chạy đi mời người, Trương Vân Lôi nắm lấy cánh tay Dương Cửu Lang, cau mày nói: Cửu Lang, ta cảm thấy chúng ta không nên giúp nó đâu.
Dương Cửu Lang hiểu ý của y, nhưng vẫn biết rõ mà còn cố hỏi: Tại sao vậy? Nói thế nào thì cậu ta cũng là cháu của em mà? Từ nhỏ các em đã lớn lên với nhau, cậu ta gặp khó khăn sao em không giúp?
Trương Vân Lôi thở dài: Chính vì như vậy đó, ta hiểu rất rõ về nó, từ nhỏ nó đã quen sống trong nhung lụa rồi, chưa từng nếm qua khổ cực, không ép nó tới đường cùng thì mãi mãi nó cũng không hối cải!
Dương Cửu Lang cười: Em có thể yên tâm về điều đó, không nói đến việc ta không có cách để giúp cậu ta, cho dù ta có cách đi nữa ta cũng sẽ không giúp cậu ta đâu, có một số khó khăn cũng nên để bản thân cậu ta trải qua mới được.
Nói đến đó thì Vương Cửu Long cũng đã tới, giây phút hai người nhìn thấy hắn, cả hai đều sửng sốt trợn to mắt ra nhìn hắn, Dương Cửu Lang còn la toáng lên: Má ơi! Ngài là ai vậy?
Vương Cửu Long không quan tâm tới trò đùa này của hắn, đi lướt qua hai người họ, không chút khách khí ngồi xuống tay vịn: Hai người sống nhàn rỗi thật đó!
So với đệ thì đúng là nhàn.
Dương Cửu Lang nói, nhíu mày hỏi lại: Huynh đệ, mấy ngày nay chắc là đệ phải đi làm khuân vác khổ cực lắm ha? Sao gầy thành thế này rồi?
Vương Cửu Long ỉu xìu nói: Thật ra đệ còn muốn được đi làm khuân vác đây, nhưng làm gì có ai thuê đệ chứ?
Trương Vân Lôi thấy hắn lạ, cuống quít khều Dương Cửu Lang, dùng ánh mắt ra hiệu hắn vào thẳng vấn đề chính, Dương Cửu Lang hiểu ý, đứng dậy bước tới trước mặt Vương Cửu Long, hỏi: Ờm...Đệ tìm ta có chuyện gì không?
Vương Cửu Long hít sâu một hơi: Đệ thì còn có chuyện gì được nữa? Dù sao thì ở nhà cũng chán, tìm huynh giết thời gian thôi.
Trời đất! Đây là Vương Cửu Long sao? Dương Cửu Lang dùng loại ánh mắt xa lạ dò xét hắn từ trên xuống dưới, làm thế nào cũng cảm thấy như hắn đã biến thành người khác rồi vậy.
Ờm...!Trương Vân Lôi tựa lưng lên chỗ dựa của ghế nằm, cố ý đề nghị với hắn: Đệ cũng có thể đi...Đi uống rượu mà? Hoặc là đi dạo phố, đi chọc chó, chọc chim gì đó, không phải trước kia đệ thường làm vậy à?
Vô nghĩa.
Vương Cửu Long lắc đầu.
Trương Vân Lôi không nhịn được mà bắt đầu trở nên lo lắng, nhíu mày nhìn Dương Cửu Lang, Dương Cửu Lang cũng đâu có biết nên làm gì, im lặng một lúc lâu mới hỏi hắn: À phải rồi, sao Cửu Linh không đi chung với đệ?
Vương Cửu Long biếng nhác tựa lên cột nhà: Hôm qua Đại Lâm đưa Đào Dương về nhà, bây giờ huynh ấy đang giúp Đại Lâm chăm sóc cho Đào Dương.
Trương Vân Lôi cười gượng nói: Vậy đệ cũng có thể đi giúp chăm sóc cho Đào Dương mà, hồi bé không phải hai người rất thân với nhau sao? Đại Lâm nó còn cứ trách đệ cướp vợ của nó!
Vương Cửu Long liếc nhìn y: Thì chính vì như vậy đó, Cửu Linh mới không cho đệ giúp.
Ơ! Vậy thì chúc mừng đệ! Dương Cửu Lang cười vỗ lên cánh tay hắn: Cửu Lương để ý như vậy, nói rõ là trong lòng cậu ta có đệ đó!
Đệ nhìn ra rồi, nhưng vậy thì phải làm sao đây? Cuối cùng Vương Cửu Long mới hơi phản ứng lại, nhưng còn hỏng hơn cả vừa rồi, cúi đầu thở dài: Bây giờ trong tay đệ chẳng có gì, ngay cả cha vợ cũng không dám đi gặp, làm sao cho huynh ấy hạnh phúc đây?
Nhìn hắn như vậy, Trương Vân Lôi thật sự rất lo, vội vàng đứng lên túm Dương Cửu Lang lôi ra xa một chút, nhỏ giọng hỏi hắn: Làm sao bây giờ? Bây giờ nó như vậy có khác gì chết rồi đâu!
Sao ta biết được là chuyện này đả kích lớn với cậu ta tới vậy? Đứa nhỏ này bình thường cũng đâu có như vậy đâu! Dương Cửu Lang nhíu mày nói, đưa mắt nhìn bộ dạng suy sụp đó của Vương Cửu Long, nhếch mày với Trương Vân Lôi: Ta thấy lần này cậu ta bị ép tới đường cùng thật rồi, chúng ta không thể thấy chết mà không cứu!
Trương Vân Lôi cùng tán thành lời hắn nói, y lại hỏi: Vậy cứu bằng cách nào