Tiên sinh!
Tiếng cười quen thuộc đột nhiên vọng tới từ sau lưng, toàn thân Mạnh Hạc Đường bỗng cứng đờ lại, cuống quít quay đầu lại nhìn.
Trên con phố người đến người đi, nhưng chỉ một cái liếc mắt là Mạnh Hạc Đường đã tìm thấy được người mà lòng mình nhung nhớ không thôi, bốn mắt nhìn nhau, ngắm nhìn thật lâu, Mạnh Hạc Đường còn không dám tin vào mắt mình, còn tưởng vẫn đang chìm sâu trong cơn mơ, y sững sờ nhìn người đó, sau một lúc lâu mới hoàn hồn lại, thử gọi hắn một tiếng.
Cửu Lương?
Tiên sinh.
Châu Cửu Lương mỉm cười, cất bước đi về phía y, rốt cuộc Mạnh Hạc Đường cũng tin đây không phải là mơ, mũi bỗng thấy chua xót, tầm mắt bị nước mắt làm nhòe đi, không kịp đợi nữa mà xông vào dòng người, xuyên qua đám người đông nghìn nghịt, nhào vào lòng Châu Cửu Lương.
Cậu về rồi!
Mạnh Hạc Đường nghẹn ngào nói ra câu đó, khoảnh khắc ôm lấy Cửu Lương, mùi hương quen thuộc, lồng ngực quen thuộc, y cũng không chịu đựng được nữa mà òa khóc, tựa trán lên vai hắn, nước mắt không cầm được tuôn ra khỏi hốc mắt, sự kiên cường mà y ngụy trang trong suốt thời gian qua hoàn toàn sụp đổ, người mà y yêu, người mà y sẽ nương nhờ bầu bạn đến già, rốt cuộc cũng về bên cạnh y rồi.
Châu Cửu Lương ôm lại y, vuốt lưng y, vuốt tóc y, trong lòng đau nhói từng cơn, tiên sinh gầy đi nhiều quá, cũng tiều tụy hơn rất nhiều, có trời mới biết trong khoảng thời gian này y đã sống một mình như thế nào! Châu Cửu Lương cũng không chịu nổi, vành mắt đỏ bừng lên, siết chặt vòng tay ôm y thật chặt, ngàn vạn lời nói dâng lên đến miệng nhưng mở miệng lại chỉ có một câu.
Ta về rồi.
Vương Dụ Tôn đứng từ xa nhìn cảnh này, chậm rãi cúi đầu xuống, tay xuôi bên người siết lại thật chặt, hắn chính là Châu Cửu Lương đó sao? Cuối cùng hắn vẫn về rồi...
Cửu Lương! Mạnh Hạc Đường chợt nhớ đến điều gì, vội buông hắn ra, lo lắng hỏi: Cậu về rồi, nhưng sức khỏe đã tốt lên chưa?
Gì cơ? Dòng người đông đúc ồn ào, Châu Cửu Lương nghe không rõ, cúi đầu đến gần y hơn một chút để nghe, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào y, ý cười nơi khóe miệng không bớt đi chút nào, trông vô cùng nuông chiều.
Thấy sắc mặt của Cửu Lương hồng hào, không còn trắng bệch như từ giấy nữa, trong lòng Mạnh Hạc Đường cũng có đáp án đại khái, y cười vui vẻ, kề đến bên tai hắn, hỏi lại lần nữa: Sức khỏe đã tốt hơn chưa?
Huynh xem thử đi? Châu Cửu Lương cười nhưng không đáp, giang hai cánh tay ra để tiện cho y kiểm tra.
Mạnh Hạc Đường nghe ra được là hắn đang đùa, nhưng y vẫn không yên tâm nên tỉ mỉ kiểm tra hắn một lượt, thấy hai chân giẫm đất vô cùng mạnh mẽ có sức sôcs, không còn cần chống gậy nữa, cũng không yếu ớt như trước đây, y lại bóp nặn cánh tay hắn, to hơn trước rất nhiều, sau đó nâng mặt hắn, mặc dù vẫn lành lạnh như cũ, nhưng không lạnh buốt như xác chết giống trước đây, cuối cùng nhìn vào mắt hắn, trong suốt sáng lấp lánh, hắn thật sự rất khỏe! Thật sự còn sống! Còn sống!
Quá tốt rồi! Quá tốt rồi! Mạnh Hạc Đường vui đến mức rơi nước mắt, Châu Cửu Lương mỉm cười, đưa tay lau đi nước mắt cho y, hít vào một hơi, hắn lại đau lòng ôm y vào ngực: Rất xin lỗi, đã để huynh đợi lâu rồi.
Mạnh Hạc Đường lắc đầu cười, Cửu Lương có thể sống tiếp, có thể khỏi hẳn, y không còn mong cầu gì hơn, tất cả mọi chuyện đã trải qua trong khoảng thời gian này, đều đáng giá!
Vương Dụ Tôn cũng không muốn làm phiền họ gặp lại nhau, nhưng vẫn còn một câu nhắc nhở chưa nói với Mạnh Hạc Đường, hắn đành cố dằn lại sự khó chịu trong lòng, bước tới mấy bước, chắp tay cúi đầu với Châu Cửu Lương: Chúc mừng.
Châu Cửu Lương giương mắt nhìn hắn, bỗng chốc đối mặt nhau, Vương Dụ Tôn lại bị hắn làm giật bắn người, sự dịu dàng trong mắt hắn vừa rồi đã không còn tồn tại nữa, thay vào đó là sự im lìm âm u vô tận.
Vương Dụ Tôn chưa bao giờ gặp một ánh mắt lạnh lùng đến như vậy, thoáng chốc không dám có hành động gì thiếu suy nghĩ, yên lặng nuốt nước bọt, vì quá mức bối rối nên hô hấp cũng không kìm được bắt đầu trở nên dồn dập.
Châu Cửu Lương quan sát hắn một lát, thật ra là đã để ý tới hắn từ lâu, vừa rồi lúc nhìn thấy hắn và tiên sinh nói chuyện, ánh mắt hắn không đàng hoàng, Châu Cửu Lương đoán ra ngay tâm tư của hắn đối với tiên sinh.
Tiên sinh tốt đẹp như vậy, có người thích y thì cũng chẳng phải chuyện gì lạ, nhưng trong ánh mắt của tên Vương Dụ Tôn này trừ điều đó ra thì còn để lộ sự chột dạ, giữa hắn và tiên sinh chắc chắn không chỉ đơn giản là đơn phương yêu thầm!
Mạnh Hạc Đường mừng đến phát điên lên rồi, giờ mới nhớ là Vương Dụ Tôn còn đang ở đây, vội vàng lùi ra khỏi ngực Cửu Lương, lau khô nước mắt, nhưng y vẫn tựa vào Cửu Lương, ôm cánh tay hắn.
Trông ngài không quen lắm, không biết ngài tên là gì? Châu Cửu Lương chắp tay cúi đầu với Vương Dụ Tôn, trong lời nói chứa ý thù địch rất nặng, hiển nhiên là không thích hắn.
Vương Dụ Tôn cũng không ngờ vừa mới gặp mặt hắn mà đã kết thù, phút chốc không chịu thua mà trả lời: Nếu để ta tự giới thiệu thì đám huynh đệ kia của huynh e là sẽ không tán thành đâu!
Ồ? Châu Cửu Lương nhướng mày, mỉm cười đầy hứng thú: Xem ra ngài đây là người có chuyện cũ nhỉ?
Vương Dụ Tôn cười nhạt: Chuyện cũ thì có nhiều lắm, huynh muốn nghe từ chuyện gì?
Châu Cửu Lương xua tay: Không cần phải vội, chúng ta còn nhiều thời gian.
Nói cũng đã nói tới mức này rồi, Vương Dụ Tôn cũng không muốn tự chuốc lấy nhục nữa, hắn hít sâu, quay qua nói với Mạnh Hạc Đường: Hôm nay huynh được như ước muốn, ta thật lòng mừng cho huynh, cho dù huynh có tin hay không, ta vẫn muốn nhắc nhở huynh một câu, mọi sự nên cẩn thận.
Đây là ý gì? Mạnh Hạc Đường không hiểu.
Vì muốn tự vệ nên Vương Dụ Tôn không tiện nhắc nhở quá nhiều, thế nên hắn không trả lời nữa, lại đưa mắt nhìn Châu Cửu Lương, quay người sải bước rời khỏi.
Hắn là ai vậy? Châu Cửu Lương nhìn chằm chằm bóng lưng của Vương Dụ Tôn.
Mạnh Hạc Đường thở dài: Trong một câu không thể nói rõ cậu ta là ai được, cậu về nhà chưa? Có đi gặp bác Châu không?
Về rồi, cha nói ta biết là huynh đang ở trong tiệm, ta mới đến tìm huynh.
Lúc Châu Cửu Lương nhìn về phía y, hắn lại khôi phục khuôn mặt tươi cười.
Mạnh Hạc Đường lại hỏi: Vậy lão Tần đâu?
Châu Cửu Lương đáp: Lão Tần đi tìm Cửu Lượng rồi, cậu ta còn đưa thêm vài người bạn về, đợi sắp xếp cho mấy