Đáng lắm! Con dâu chạy đi thôi!
Dương Cửu Lang nghiêng ngả trên ghế, cười trên nỗi đau của người khác mà nhìn Vương Cửu Long, thật sự không đồng cảm với hắn chút nào, trái lại còn thấy là hắn tự làm tự chịu, đáng đời lắm!
Vương Cửu Long nguýt hắn, lạnh lùng nói: Huynh không có hiểu đâu!
Có cái gì mà không hiểu? Vương Cửu Lang nhướng mày, nhìn hắn cười: Đệ đó, có cần phải vậy không? Chẳng phải là phá sản xong nợ cha vợ ba năm lương thực à? Có gì ghê gớm đâu! Vương Phú Quý nói đúng lắm, lòng tự trọng này của đệ đúng là nực cười!
Vương Cửu Long nhíu mày nhìn hắn: Cái này không có liên quan tới lòng tự trọng, bây giờ đệ rời khỏi nhà cậu rồi, ngay cả đời sống cơ bản còn không thể duy trì được, còn phải để cha vợ trả cái giá đắt như vậy để cứu đệ ra khỏi ngực, ngượng nghịu khốn cùng như vậy, làm sao mà ông ấy yên tâm giao con trai cho đệ được?
Dương Cửu Lang lười nói nhảm mấy thứ vô ích này với hắn, hắn hỏi thẳng: Vậy đệ muốn sao?
Cướp lại gia sản! Vương Cửu Long trả lời ngay tức khắc, khác với lúc trước, giờ phút này mặt mũi hắn đầy vẻ kiên quyết, siết thật chặt nắm đấm, quay đầu nhìn về phía Dương Cửu Lang: Huynh giúp đệ đi!
Chờ là chờ câu này của hắn thôi!
Dương Cửu Lang nhếch môi, đưa tay búng tay một cái, Đổng Cửu Hàm lập tức ôm một cái rương ra, đưa cho Vương Cửu Long, trong rương đầy ắp bạc trắng, và một tấm bằng khoán đất.
Đây là...!Vương Cửu Long hơi ngạc nhiên nhìn hắn, nghĩ là hắn sẽ cho mình mượn bạc, thật sự không ngờ hắn còn chuẩn bị bằng khoán đất cho mình, hơn nữa còn là chuẩn bị từ lâu rồi!
Dương Cửu Lang cười nói: Nhớ lại xem lúc trước Tạ sư gia lấy lại gia sản bằng cách nào, còn 12 ngày nữa là tới ngày tranh cử hội trưởng, số bạc này đủ để đệ bắt kịp!
Tạ sư gia...Lúc trước vì cướp lại gia sản từ tay dì Hai, hắn đã kinh doanh một tiệm vàng lần nữa, cướp lại việc kinh doanh của tiệm cũ, khiến cho tiệm cũ càng lúc càng yếu dần...
Đệ hiểu rồi! Vương Cửu Long ngồi bật dậy, chắp tay cúi đầu với Dương Cửu Lang: Cảm ơn!
Cảm ơn gì nghe xa lạ quá, nhưng mà...!Dương Cửu Lang dừng lại một lát, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, chậm rãi giương môi lên: Trong rương có bao nhiêu tiền, ta nắm rất rõ, ta cho đệ ba năm, nhất định phải trả lại hết cho ta không thiếu một đồng!
Vương Cửu Long cũng không khỏi giương môi lên, hắn biết Cửu Lang không quan tâm đến tiền, đừng nói là một rương này, cho dù có thêm mười rương nữa hắn cũng chẳng xem là gì, giờ phút này có nói gì cũng là vì khích lệ hắn!
Yên tâm! Đệ dùng tình cảm huynh đệ để cam đoan với huynh, trong vòng ba nắm nhất định trả lại cả gốc lẫn lời cho huynh! Vương Cửu Long nói, quay người sải bước đi ra cửa.
Dương Cửu Lang hỏi: Đệ đi đâu vậy?
Đến nhà cha vợ đệ! Vương Cửu Long nhìn thẳng phía trước, gằn từng chữ: Bàn chuyện làm ăn!
Tiểu tử này rốt cuộc cũng thông suốt rồi, Dương Cửu Lang cười mừng rỡ, hít một hơi, nghĩ tới ngày tranh cử hội trưởng, không hề lo lắng chút nào, trái lại là còn có vẻ đầy chờ mong.
Nhà họ Trương và nhà họ Dương là hàng xóm, ở ngay sát vách nhau, Vương Cửu Long đặt rương bạc đó tới trước mặt Trương lão gia, Trương lão gia vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế, liếc mắt nhìn rương bạc, nhướng mày cười với hắn: Sao vậy? Tới đón Cửu Linh về à?
Nhạc phụ đại nhân...À không! Trương lão gia! Vương Cửu Long lùi lại một bước, chắp tay nói với Trương lão gia: Cửu Long ngày xưa ngang bướng mới mất đi gia sản, hôm nay muốn dựng lại sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, con muốn bàn chuyện làm ăn với người, xin người bán lương thực cho con!
Ánh mắt của Trương lão gia lóe lên sự ngạc nhiên, rất nhanh lại khôi phục lại như ban đầu, chậm rãi cầm lấy tách trà, ra vẻ khó xử: Tiếc quá, lương thực của ta đã cung cấp cho Vương Dụ Tôn rồi.
Vậy thì xin Trương lão gia giúp con tìm người khác, lần này Đông Sơn tái khởi, Cửu Long là tình thế bắt buộc! Vương Cửu Long lập tức trả lời.
Thấy con kiên quyết như vậy...!Trương lão gia gật gật đầu ra vẻ bất đắc dĩ: Vậy thì ta đồng ý với con thôi, con cứ về đợi tin đi, không quá ba ngày, nhất định sẽ có lương thực được mang tới!
Cảm ơn Trương lão gia.
Vương Cửu Long bái một cái, ngẩng đầu lên nhìn ông, lại nhẹ nhàng mỉm cười: Cảm ơn nhạc phụ đại nhân.
Trương lão gia cũng cười đáp lại hắn, phất tay ra hiệu hắn về đi, đợi hắn đi rồi, Trương Cửu Linh chui ra từ phía sau tấm bình phong, Trương lão gia nhếch mày với con trai: Tiểu lang quân này của con tuy nói là hơi lỗ mãng, nhưng lại rất có khí phách.
Con biết ngay là con sẽ không nhìn lầm hắn mà! Trương Cửu Linh cười mừng rỡ, nhìn qua hướng Vương Cửu Long rời đi, không khỏi đỏ hốc mắt.
Sau khi tiệm lương thực của nhà họ Vương bị đốt, Vương Dụ Tôn đành phải thuê căn khác để mở tiệm, tiền của hắn đều dùng để mua cửa hàng với bàn chuyện làm ăn rồi, tài sản còn lại trong tay cũng không nhiều, may mà có Trương lão gia bổ sung cho số lương thực bị tổn thất, nếu không thì đúng là không thể nào đền bù tổn thấy nhanh như vậy được.
Tin tức Vương Cửu Long mở tiệm hắn cũng có nhận được, tiểu tử này đoán chừng là muốn chọc tức hắn, lại học theo Tạ Kim mở cửa hàng ở ngay đối diện hắn, nhưng Vương Dụ Tôn cũng không thèm để ý tới, dù sao thì mục đích của hắn chỉ là hội trưởng thương hội thôi.
Ba ngày sau, lương thực cùng lúc được đưa tới hai nhà bọn họ, hai người cũng đồng thời dựng lên bảng hiệu danh tiếng lâu năm của nhà họ Vương ngoài tiệm, hai cửa hàng lương thực này đặt ngay trước mặt, dân chúng nhìn trái nhìn phải, cuối cùng vẫn chọn cửa hàng của Vương Cửu Long, không còn cách nào, có một số người vẫn chưa biết tới Vương Dụ Tôn, nhưng Vương Cửu Long suốt ngày đánh nhau trên phố thì làm gì có ai không biết hắn chứ!
Kể từ đó, tiệm lương thực mà Vương Dụ Tôn mở cũng chẳng khác gì mất trắng, nhưng hắn vẫn không thèm quan tâm, sắp đến tranh cử hội trưởng, dù sao thì hắn chỉ muốn có thế lực sản nghiệp của cửa hàng nhà họ Vương thôi!
Đêm đó trên sân thượng lầu hai Minh Nguyệt Lâu, Dương Cửu Lang mở tiệc chúc mừng Vương Cửu Long mới khai trương tiệm, mọi người đều tới ăn mừng, ngoại trừ Trương Cửu Linh.
Quách Kỳ Lân là người cuối cùng tới, từ khi Vương Cửu Long mở tiệm thì không ai giúp hắn tính toán sổ sách nữa, phút chốc lại quay về những ngày tháng bi thảm như trước.
Đại Lâm? Tần Tiêu Hiền thấy Quách Kỳ Lân đi lên cầu thang, mỉm cười bồng con gái trong ngực nâng lên trước mặt hắn, khoe khoang với hắn: Nhìn con gái đệ này, đáng yêu không?
Ôi cha! Đáng yêu quá vậy! Quách Kỳ Lân cưng chiều nhéo nhéo má con bé, đột nhiên kịp nhận ra điều gì đó, lúc này trợn mắt lên nhìn hắn: Khoan đã! Cậu có con gái à!
Phải đó! Tần Tiêu Hiền lập tức gật đầu.
Quách Kỳ Lân như bị sét đánh, chạy tới bên cạnh Mai Cửu Lượng như chạy trốn, kéo kéo tay áo y hỏi: Tình huống này là sao vậy! Cậu ta lấy đâu ra con gái!
Con ruột của huynh ấy đó! Mai Cửu Lượng cười với vẻ hiển nhiên, không nói thật cho hắn biết, một nửa là vì tốt cho con bé, một nửa là vì trêu Quách Kỳ Lân.
Quách Kỳ Lân thật sự bị y dọa sợ giật mình, vẻ mặt như gặp ma, vội vàng chạy tới bên cạnh Mạnh Hạc Đường, nhỏ giọng hỏi y: Đó thật sự là con của lão Tần hả!
Dứt lời lại đưa mắt nhìn cỡ tuổi của con bé, lại có vẻ như bị sét đánh lần hai: Sao cậu ta làm được chứ?
Mạnh Hạc Đường lắc đầu: Ta cũng không biết là chuyện gì, nhưng ta biết đúng là lão Tần có một cô con gái, trong bữa tiệc tròn trăm ngày vào bốn năm trước, cha ta còn đến tham gia mà.
Tiệc trăm ngày, bốn năm trước, vậy