Trong tiền trang.
Dương Cửu Lang vỗ lên rương tiền trước mặt, không hài lòng trừng mắt nhìn nhân viên tiền trang: Ngươi giỡn mặt với ta à! Rương nhỏ như vậy, ngay cả năm vạn lượng còn chưa tới nữa!
Nhân viên cuống quít chắp tay cười xòa: Thiếu gia à, tiền trang chúng ta không bỏ ra nổi nhiều tiền mặt như vậy trong thời gian ngắn, huống chi ngài cũng không thể nào mang đi hết được mà, một trăm vạn lượng là hơn sáu vạn ký rồi, năm ngàn vạn lượng xem như có đổi thành vàng đi, ngài nói ít cũng phải dùng tới mười chiếc xe ngựa mới có thể vận chuyển nổi đó!
À..., cái này đúng là một vấn đề.
Dương Cửu Lang tặc lưỡi, bực bội gãi đầu, sao đám cướp đó không nghĩ tới chuyện này vậy!
Nhân viên thấy thế vội vàng móc một xấp ngân phiếu ra đưa cho hắn, cười lấy lòng: Thiếu gia, ngài xem vẫn là cái này tiện lợi hơn, năm ngàn vạn lượng chỉ có một xấp thế này thôi, tiệm đổi tiền nào cũng có thể hối đoái thành tiền mặt hết!
Tiệm đổi tiền nào cũng có thể hối đoái? Dương Cửu Lang cẩn thận xác nhận lại với hắn, cũng không phải là hắn cố ý làm khó nhân viên này, mà là sợ đám cướp không nhận ngân phiếu!
Có thể! Đều có thể đổi được! Nếu ngài không tin, ngài có thể đến tiệm đổi tiền khác thử một lần trước! Nhân viên vội vàng trả lời, trong lòng mừng khỏi phải nói! Rốt cuộc cũng có thể tiễn khách rồi!
Tiền mặt thật sự không vận chuyển được, Dương Cửu Lang đành phải miễn cưỡng nhận, nhận lấy xấp ngân phiếu kia nhét vào rương, ôm chung với số tiền mặt năm vạn lượng kia đi, Tần Tiêu Hiền thấy thế vội vàng đuổi theo, tò mò hỏi hắn: Cửu Lang ca, huynh lấy nhiều tiền như vậy rốt cuộc là để làm gì vậy?
Cứu người! Dương Cửu Lang đáp lại qua loa với hắn, sợ hắn lo lắng, lại sợ hắn hỏi nhiều, quan trọng vẫn là sốt ruột đi tìm Cửu Lương, lười giải thích thêm với hắn.
Cứu người? Tần Tiêu Hiền càng thấy lạ: Cứu ai vậy? Ai bị bệnh rồi à?
Không phải bệnh, mà là...!Dương Cửu Lang thở dài, quay đầu nhìn hắn, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: Ơ? Cậu có lái xe không?
Eh, có đó! Tần Tiêu Hiền gật đầu.
Vậy thì tốt quá rồi! Dương Cửu Lang bật cười, nhét rương tiền vào ngực hắn, vỗ vai hắn: Vậy cậu đi chung tới ta đi, trên đường đi từ từ ta nói cho cậu biết.
Bên này, trong nhà gỗ, Mạnh Hạc Đường còn đang mê man, bọn cướp cũng định dưỡng sức trước, ngày mai rồi mới hành động, còn bên ngoài nhà gỗ, Châu Cửu Lương và Vương Dụ Tôn trốn trong bụi cây, từ thật xa nhìn Mạnh Hạc Đường qua cửa sổ, trong lòng Châu Cửu Lương quýnh cả lên, lúc này muốn đứng dậy xông vào đó.
Này! Vương Dụ Tôn níu cánh tay hắn lại: Huynh điên à! Năng lực của chúng thế nào ta biết rõ nhất! Một tên thì còn được chứ cả ba tên đều ở đây, huynh muốn đi tìm chết à! Bình tĩnh chút đi! Đợi Dương Cửu Lang tới trước!
Châu Cửu Lương cau mày nói: Tiên sinh sống chết thế nào còn chưa biết, làm sao ta bình tĩnh được!
Vương Dụ Tôn thở dài, kiên quyết túm hắn lại: Huynh tưởng ta không lo lắng hả! Yên tâm đi, trước khi lấy được tiền chuộc, chúng sẽ không giết con tin đâu!
Châu Cửu Lương liếc hắn, đành phải tỉnh táo lại trước, nhìn chằm chằm vào căn nhà gỗ, đột nhiên kịp nhận ra điều gì, ngạc nhiên nói: Đại Lâm đâu? Đại Lâm đi đâu rồi?
Hắn nói như vậy, Vương Dụ Tôn cũng mới nhớ ra sao không thấy Quách Kỳ Lân, vội vã nhìn kỹ lại một chút, không khỏi cau mày nói: Bọn cướp thiếu mất hai tên!
Chẳng lẽ Đại Lâm đã...!
Bị xử rồi sao? Châu Cửu Lương không dám nghĩ tiếp nữa, vừa định bảo Vương Dụ Tôn đi xung quanh tìm thử, đúng lúc này mấy người Dương Cửu Lang cũng chạy tới.
Cửu Lương! Dương Cửu Lang khom người đi đến bên cạnh hắn, cầm lấy rương tiền từ trong tay Tần Tiêu Hiền đưa cho hắn: Năm ngàn vạn lượng ngân phiếu, năm vạn lượng tiền mặt, ngươi xem có đủ không?
*Ngân phiếu: 50.000.000
Tiền mặt: 50.000
Cái quái gì cơ? Còn đủ hay không nữa hả? Vương Dụ Tôn bật cười không tin nổi trước: Hoàng đế Càn Long cho tu sửa Vĩnh Thọ cung cũng chỉ bỏ ra có một triệu sáu trăm ngàn lượng, ta phát hiện là huynh thật sự đúng là không biết thế gian khó khăn khổ cực.
*Ngân phiếu Cửu Lang đem theo nhiều gấp gần 35 lần số tiền tu sửa Vĩnh Thọ cung:))
Dương Cửu Lang nhìn hắn với vẻ ghét bỏ: Vậy thì nói con số chính xác cho ta biết sớm một chút không phải là xong rồi à?
Vương Dụ Tôn thở dài, lười đấu võ mồm với hắn, suy nghĩ sơ lược một chút, nói: Để lại rương tiền mặt kia đi, lấy một trăm vạn lượng ngân phiếu là được rồi, đối với bọn chúng mà nói đã là đủ rồi.
Châu Cửu Lương nghe vậy lập tức nhận lấy rương tiền, lấy ra xấp ngân phiếu, đếm một trăm vạn lượng, sau đó nhét số ngân phiếu còn lại vào tay Dương Cửu Lang, tiếp đến lại cầm lấy năm vạn lượng tiền mặt kia, gộp chung với một trăm vạn lượng ngân phiếu đưa cho Vương Dụ Tôn: Vương Dụ Tôn đi giao tiền chuộc, tiện thể tâm sự với bọn chúng, xem có thể thả người ra không, ta ở lại đây, mọi người đi tìm Đại Lâm trước đi!
Đại Lâm? Tần Tiêu Hiền nghe vậy, lập tức trở nên nóng ruột: Đại Lâm làm sao? Huynh ấy không có ở đây hả! Hay là bị giết con tin rồi?
Vương Dụ Tôn nhìn hắn với vẻ khó hiểu: Huynh cuống lên vậy làm gì? Không phải huynh thích tên viện trưởng viện Tây y kia à?
Ta giao con gái cho Đại Lâm rồi! Tần Tiêu Hiền cẩn thận đè thấp giọng quát lên, hai người không biết rõ tình hình kia đều trợn mắt lên, thầm nghĩ hắn cũng gan thật, cho dù không có bọn cướp đi nữa thì cũng không nên giao con cho Quách Kỳ Lân chứ, bản thân hắn còn không lo được cho mình nữa mà!
Được rồi, lo lắng suông cũng vô ích! Dương Cửu Lang kéo Tần Tiêu Hiền: Chúng ta đi tìm Đại Lâm, để Cửu Lương ở lại đây được rồi!
Dứt lời hai người đi tìm Quách Kỳ Lân, Vương Dụ Tôn nhìn họ đã đi xa, sau đó lại nhìn Châu Cửu Lương, hít sâu một hơi, ôm rương tiền đi tới nhà gỗ.
Ai đó! Không đợi cho hắn tới gần nhà gỗ, đám cướp trông chừng ngoài cửa đã phát hiện ra hắn, lúc này chúng rút dao