Trời cũng đã tối, người bắt đầu đông hơn, gà cũng không gáy, chó không sủa, mọi người cũng đã nghỉ ngơi đủ rồi, chỉnh đốn lại một chút rồi đều về nhà.
Cuối cùng lúc tạm biệt thì ba cặp đôi có hơi lộn xộn, Quách Kỳ Lân đi theo Trương Vân Lôi lên xe, Dương Cửu Lang và Châu Cửu Lương có vẻ còn muốn trò chuyện thêm vài câu, Mạnh Hạc Đường lại bị Đào Dương lôi đi nói chuyện.
Đào Dương đưa mắt nhìn Châu Cửu Lương, thấy hắn không có chú ý đến chỗ này mới quay đầu nói với Mạnh Hạc Đường: Mạnh ca, có chuyện này ta vẫn muốn nói với huynh, lá thư mà huynh viết cho thiếu gia của nhà họ Tần đặt trong hành lý của Đại Lâm bỏ quên ở quán trọ ngoài thành, sau đó thì đưa đến tay ta, ta phái người đi hỏi thăm thì nói là thiếu gia của nhà họ Tần sẽ về trong vài ngày nữa, nhưng bức thư này nếu gửi đi nước ngoài thì ít nhất phải mất hơn một tháng, cho nên ta cũng đã cho người đưa thư đến thẳng nhà huynh ấy, bây giờ nói với huynh một tiếng để huynh yên tâm.
Mạnh Hạc Đường nghe thế thì vội vàng nói cảm ơn y: Làm phiền đệ rồi, nếu không nhờ đệ thì ta gửi thư ra nước ngoài cũng phí công.
Phiền thì không phiền.
Đào Dương mỉm cười, sau đó nhỏ giọng tiếp tục nhắc nhở y: Chỉ là Cửu Lương đã bệnh nhiều năm như vậy rồi, vô số danh y đều bó tay, nếu như không chắc chắn hoàn toàn thì khuyên huynh vẫn đừng nên cho huynh ấy hi vọng.
Đúng là không chắc chắn hoàn toàn, nhưng ta vẫn muốn thử một lần, cậu ấy còn trẻ như vậy, ta không muốn cậu ấy...!Mạnh Hạc Đường nói đến đây thì từ từ cúi đầu, không đành lòng nói tiếp.
Đào Dương hơi đau lòng nhìn y, khe khẽ thở dài: Thôi, xem như vừa rồi ta chưa nói gì, lá thư này cũng xem như ta chưa từng nhìn thấy, chuyện này ta hoàn toàn không biết gì hết.
Cảm ơn.
Mạnh Hạc Đường mỉm cười với y.
Đào Dương lễ phép cười đáp lại y, đưa tay vỗ lên cánh tay y: Dù vậy nhưng sau này nếu gặp chuyện gì khó xử thì cứ tới tìm ta, có thể giúp được ta nhất định sẽ giúp.
Thật sao? Mạnh Hạc Đường có chút không tin, vì từ trong ánh mắt của y có thể nhìn ra được y cũng không phải là người tốt lành gì.
Đào Dương nhướng mày: Cửu Lương là sư đệ của sư ca ta, là người nhà của ta, ta giúp huynh ấy thì cũng không có gì lạ.
Mặc dù mối quan hệ này nghe hơi loạn, Mạnh Hạc Đường cũng không hiểu rõ là ý gì, nhưng không hiểu sao lại tin y, cong môi mỉm cười với y, lần này là nụ cười đến từ đáy lòng.
Dương Cửu Lang và Châu Cửu Lương ở bên kia cũng sắp trò chuyện xong, Trương Vân Lôi cứ liên tục thúc giục, Dương Cửu Lang đáp lời, sau đó quay đầu nhìn Châu Cửu Lương, đột nhiên ôm lấy vai hắn, nhướng mày với hắn.
Ngươi thật sự không định nói cho bọn họ biết chúng ta đúng là từng có một thời gian ở bên nhau sao?
Còn chưa nói hết câu hắn đã bật cười thành tiếng trước, Châu Cửu Lương cũng không nhịn được mà phì cười, bả vai run lên, chỉ vào hắn ra vẻ uy hiếp: Đừng có nghịch nữa!
Không nghịch không nghịch.
Dương Cửu Lang mím môi thu lại nụ cười, kéo vai hắn xuống, nhìn hắn rất nghiêm túc: Có lẽ bác Châu vẫn sẽ để tâm, nhưng ta không mong lần này ly biệt quá lâu, có rảnh thì đi dạo, chán thì ghé tìm ta, hít thở chút không khí trong lành, tâm trạng tốt thì bệnh cũng tốt lên.
Châu Cửu Lương cúi đầu cười, vỗ lưng hắn: Biết rồi.
Mọi người cũng phải về rồi nhỉ? Đào Dương cười, bước tới cùng Mạnh Hạc Đường, Châu Cửu Lương nhìn hai người, sau đó duỗi tay về phía Mạnh Hạc Đường, Mạnh Hạc Đường sững sờ liếc nhìn hắn, vẫn đưa tay qua nắm lấy tay hắn, Châu Cửu Lương mỉm cười với mọi người: Hôm nay đến đây thôi, đợi ta bồi dưỡng thân thể rồi chúng ta lại tụ họp.
Được, đến lúc đó không say không về.
Dương Cửu Lang tựa vào xe bật cười, đưa mắt nhìn bọn họ lên xe, sau đó mở cửa xe ngồi vào ghế lái, kêu lên với Đào Dương: Bọn ta cũng đi đây!
Từ từ đã! Đào Dương gọi bọn họ lại, nhìn Quách Kỳ Lân đã lên xe từ trước, lúc này đang đóng chặt cửa sổ xe, sợ y sẽ bắt hắn về, Đào Dương mỉm cười bất đắc dĩ, vòng ra phía trước gõ cửa sổ xe.
Quách Kỳ Lân khẽ nhíu mày, phân vân chốc lát mới từ từ hạ cửa kính xe xuống, không đợi y nói mà hắn đã xin lỗi trước: Thật xin lỗi nha, A Đào.
Không sao, khi nào huynh muốn về thì về.
Đào Dương cười với hắn, tiếp tục hỏi: Ta chỉ muốn hỏi huynh, có cần ta về thu dọn chút hành lý đem đến nhà họ Dương giúp huynh không?
Được hả? Quách Kỳ Lân ngạc nhiên nhìn y.
Sao lại không? Nói như thế ta ác lắm vậy.
Đào Dương cười cười, thấy không còn sớm nữa nên cũng không nói mấy lời dư thừa, móc ra một xấp ngân phiếu từ trong túi ra đưa cho hắn, còn chưa kịp mở miệng thì Dương Cửu Lang đã nhìn thấy được cảnh này từ kính chiếu hậu, lúc này ghét bỏ nói: Này này này! Ngươi có ý gì? Hắn ở nhà ta, ta bạc đãi hắn được sao?
Đào Dương bĩu môi, vòng qua Quách Kỳ Lân, nhét ngân phiếu thẳng vào tay Trương Vân Lôi, nhọc lòng dặn dò: Mặc dù vẫn trong cùng một tòa thành, nhưng ra ngoài không khỏi phải dùng tiền, cũng không thể lúc nào cũng khiến Cửu Lang tốn kém, bình thường đệ khá bận, không có thời gian đến thăm huynh ấy thường xuyên, tiền này xin sư ca hãy thay huynh ấy nhận lấy, lâu lâu phát cho huynh ấy một ít, tuyệt đối đừng cho huynh ấy hết một lượt.
Được được được, ta nhận giúp nó! Trương Vân Lôi không tập trung nghe y nói, nhìn xấp ngân phiếu trước mặt, vội vàng giật lấy, liếm ngón tay vui vẻ hí hửng đếm tiền.
Quách Kỳ Lân thấy thế thì níu tay áo Đào Dương lại: Đệ đưa tiền cho ổng, đệ điên rồi hả!
Đào Dương vỗ vỗ mu bàn tay của hắn: Yên tâm đi.
Đúng đó, con yên tâm đi! Trương Vân Lôi liếc nhìn hắn, rút ra một tờ có mệnh giá nhỏ