Ở bữa tiệc vui Châu Cửu Lương lại đột nhiên ngã ra như vậy, dọa tất cả mọi người ở đây đều sợ, các tân khách vây xung quanh, Châu lão gia còn gấp hơn đến độ bật khóc, vội vàng gọi người hầu khiêng hắn đến tiệm thuốc nhà họ Châu.
Mạnh Hạc Đường bị cả đám người chen lấn liên tục lui về phía sau, lặng lẽ vén khăn cô dâu lên, nhìn Châu Cửu Lương được khiêng đi, y luống cuống đứng tại chỗ, không thể giúp bọn họ một tay, cũng không biết mình nên làm gì mới đúng.
Lời xì xào bàn tán của các tân khách dần dần truyền đến tai, đều đang nói y không hổ là thiên sát cô tinh, chỉ mới trong chốc lát mà thiếu chút nữa đã khắc chết thiếu gia nhà họ Châu, Mạnh Hạc Đường nghe những lời bàn tán đó thì tự trách bản thân, từ từ cúi đầu.
Y muốn rời đi, nhưng lại không biết đi đâu, trong túi không có tiền, cũng không biết đường về, trong căn phòng này càng không có ai quen biết y, rời khỏi nhà họ Châu, căn bản y không biết nên đi về hướng nào.
Châu lão gia giận tên thiên sát cô tinh này hại con trai mình, vốn không định bận tâm lễ nghi gì mà tính đến Dương phủ một chuyến ngay trong đêm đổi hai vị tân nhân lại, nhưng giữa lúc Cửu Lương ngất đi cứ luôn miệng lẩm bẩm đừng làm khó phu nhân của hắn.
Trong thời khắc quyết định này, đương nhiên Châu lão gia sẽ không chống lại con mình, bây giờ không còn cách nào, đành phải lệnh cho người hầu đưa Mạnh Hạc Đường về phòng nghỉ ngơi trước, mọi chuyện cứ chờ con trai tỉnh lại rồi nói tiếp.
Tiệc rượu không đãi, vừa bái đường xong thì cả nhà mời khách về, tháo lụa đỏ và đèn lồng đỏ xuống, còn đóng chặt cửa lớn, đợi đến khi Trương Vân Lôi và Dương Cửu Lang chạy đến cửa thì xung quanh đã quạnh quẽ không chút dáng vẻ của ngày vui.
Trương Vân Lôi kỳ lạ nói: Có phải ngươi đi nhầm không vậy?
Sao có thể nhầm được? Ngươi nhìn đi ở đây viết là Châu phủ đó.
Dương Cửu Lang chỉ lên bảng hiệu trên cửa, trong lòng cũng vui mừng khỏi phải nói, còn đang lén cầu nguyện cho cửa nhà đóng lại rồi thì đừng có mở ra nữa!
Có ai không? Có ai ở nhà không vậy? Đổng Cửu Hàm vô cùng tinh mắt bước lên gõ cửa, nhưng bất kể là gõ thế nào cũng không ai ra mở cửa.
Ta đến rồi! Trương Vân Lôi hơi tức giận, chưa từ bỏ ý định mà tự mình bước tới gõ cửa: Này! Ta là Trương Vân Lôi! Mở cửa đi!
Giờ phút này tất cả nô bộc trên dưới Châu phủ đều đang bận rộn dọn dẹp tiệc rượu, căn bản không có ai canh ở cửa chính, Trương Vân Lôi gõ đến mức tay cũng đau rồi, từ nhỏ tới lớn y chưa từng chịu uất ức như vậy!
Trương Vân Lôi thở phì phò giơ chân đạp cửa: Nếu không mở cửa là ta đi về á! Châu Cửu Lương có bệnh chết ta cũng mặc kệ!
Tuy nói vậy nhưng y vẫn gõ cửa thêm mấy lần, Dương Cửu Lang sợ y đập thêm mấy lần nữa thì người ta sẽ mở cửa nên vội vàng bước tới khuyên y: Được rồi được rồi, trời đã tối rồi, ta thấy chắc là bọn họ đều đi nghỉ ngơi rồi, hay là ngày mai chúng ta mới đến xem lại đi.
Tuy nói Trương Vân Lôi được nuông chiều nên tính tình hơi kiêu căng, nhưng cũng không nổi nóng bừa bãi, đạp cửa trút giận, sau đó thở dài, quay đầu lại lễ phép hỏi Dương Cửu Lang: Làm phiền ngưoi giúp ta tìm quán trọ ở gần đây đi?
Gần đây có quán trọ, nhưng ngươi có tiền không? Dương Cửu Lang nhướng mày với y.
Trương Vân Lôi sờ lên người, lúc này mới nhớ mình còn đang mặc hỉ phục, toàn thân đều không có một xu nào, lập tức nổi giận đến giậm chân, vụ gì đây trời!
Dương Cửu Lang thấy tính tình y như vậy vẫn rất đáng yêu, ra vẻ có lòng tốt mà đề nghị: Hay là đêm này ở nhà ta trước đi.
Người này vẫn rất tốt bụng, Trương Vân Lôi không muốn làm phiền người khác, cười xua tay với hắn: Không cần, nhà của anh rể và tỷ tỷ ta ở ngay Bắc Kinh, ta có thể đến đó ở nhờ.
Sao lại còn có tỷ tỷ nữa chứ? Dương Cửu Lang khẽ nhíu mày, cấp tốc vận dụng não, vội vàng ra vẻ lo lắng nói: Nhưng ngươi còn đang mặc hỉ phục, hơn nữa hôm nay đã trễ vậy rồi, tỷ tỷ và anh rể ngươi cũng nên nghĩ ngơi chứ hả?
Câu này của hắn khiến Trương Vân Lôi đột nhiên nhớ tới hôm nay Quách Kỳ Lân cũng thành thân với Đào Dương, mình mặc bộ y phục này đi thì thành cái gì nữa? Vả lại là ngày đại hỉ của người ta, mình vẫn không nên tới đó góp thêm phiền toái.
Vậy cũng chỉ có thể làm phiền ngươi rồi.
Trương Vân Lôi ngượng ngùng cười với hắn.
Không phiền không phiền! Rốt cuộc Dương Cửu Lang cũng thở phào, ra hiệu mời hắn đi về hướng nhà của mình.
Trương Vân Lôi không hề nghĩ ngợi, xoay người rời đi, Đổng Cửu Hàm thấy thế vội chạy tới bên cạnh Dương Cửu Lang, lo lắng hỏi hắn: Thiếu gia, người thế này là định làm gì vậy?
Ta thích y.
Dương Cửu Lang cười, ánh mắt chưa từng rời khỏi Trương Vân Lôi dù chỉ một giây.
Đổng Cửu Hàm cuống lên: Người thích thì cũng có được gì đâu? Hắn là của nhà khác mà!
Dương Cửu Lang không thèm quan tâm mấy chuyện đó, nghiêng người đến gần hắn hơn một chút, nhỏ giọng dặn dò: Chậc, ta nghe nói thiếu gia nhà này nổi tiếng là tốt số ở Thiên Tân, ngươi phái người đi hỏi thăm ngày sinh tháng đẻ đi, sau đó tìm một vị cao nhân nào đó bói thử, xem y có thể gánh được cái mệnh sát khí này của ta không.
Thiếu gia, không phải là người muốn! Đổng Cửu Hàm không dám nói hết.
Dương Cửu Lang liếc hắn, nhíu nhíu mày: Nếu như y không gánh nổi, ta sẵn lòng để y đi, còn nếu như y gánh được, vậy ta thích thì phải là của ta.
Một bên khác, nhà họ Vương.
Trong phòng hỉ an tĩnh đến dị thường, Vương Cửu Long còn mặc hỉ phục, còn đang bị dây thừng gai trói, nghiêng người ngồi trên ghế, đầu cứ gật gù, xem ra sắp ngủ rồi.
Còn Trương Cửu Linh cũng đang mặc hỉ phục, nằm thẳng trên giường, tác dụng của thuốc còn chưa hết, toàn thân không có chút sức, nhưng sức để mở mắt thì có, từ lúc bị mang tới phòng đến giờ y vẫn luôn trừng mắt liếc nhìn Vương Cửu Long, chỉ đợi đến khi tác dụng của thuốc vừa hết một cái sẽ lập tức nhào qua đánh chết cái tên khốn kiếp kia!
Lại chợt gục đầu, lần này mạnh quá kéo căng cổ, Vương Cửu Long xem như cũng tỉnh táo lại, nhíu mày mở to mắt, xoay xoay cổ, quay đầu