Ai chà! Cuối cùng cũng tiễn Châu Cửu Lương xong rồi!
Dương Cửu Lang vừa về đến nhà là phóng thẳng lên giường, dáng vẻ đại công cáo thành, nhưng Trương Vân Lôi làm thế nào cũng không yên tâm, y liên tục đi vòng vòng trong phòng, còn không ngừng thở dài.
Biện nhi? Dương Cửu Lang nghe thấy y thở dài, chống người ngồi dậy nhìn y: Em sao vậy?
Trương Vân Lôi nhíu chặt mày: Ta còn hơi lo cho Cửu Lương, không biết lão Tần có chữa khỏi được cho đệ ấy không nữa, còn cả Mạnh ca nữa, không biết bây giờ huynh ấy thế nào.
Dương Cửu Lang cười cười: Em đừng lo, tuy lời của lão Tần khó nghe nhưng cũng có lý, làm gì thì cũng tốt hơn là để hắn ngồi đây chờ chết, còn Mạnh ca ở đây cũng khó tránh sẽ lo lắng cho Cửu Lương, cho nên em đó, đừng lo vớ vẩn nữa!
Dương Cửu Lang lại nằm trở về giường, Trương Vân Lôi quay đầu nhìn hắn, nhướng nhướng mày: Sao ngươi bình tĩnh được vậy? Ngươi thật sự không lo cho Cửu Lương chút nào à?
Dương Cửu Lang bật cười, mắt vẫn nhắm nghiền: Từ khi mới quen biết hắn, ta đã từng tưởng tượng vô số lần hắn sẽ chết thế nào ngay trước mặt ta, cũng đã qua nhiều năm rồi, ta cũng đã sớm thấy quen, nếu nói là lo thì ta chỉ lo hắn không chịu chữa bệnh, những cái khác thì đã nghĩ thoáng từ lâu rồi.
Trương Vân Lôi nói nữa, ngồi xuống bên giường, lại thở dài một hơi, lúc này đột nhiên Dương Cửu Lang nhớ ra chuyện gì đó, hắn bỗng ngồi bật dậy, Trương Vân Lôi bị hắn làm giật mình, tức giận thở hổn hển vả vào chân hắn: Dọa ta giật mình! Ngươi bị gì vậy!
Ta nhớ ra một chuyện.
Dương Cửu Lang lộ vẻ khó xử, còn hơi bực bội mà tặc lưỡi một tiếng: Mặc dù Đào Dương từng dặn là đừng nói cho mọi người biết, sợ dọa mọi người, nhưng ta thấy nói cho em biết cũng không sao, dù sao chuyện đó cũng không liên quan gì lắm đến nhà chúng ta.
Rốt cuộc là chuyện gì? Trương Vân Lôi chê hắn dài dòng, lắc chấn hắn thúc giục: Ngươi mau nói nhanh lên đi!
Dương Cửu Lang kể lại chuyện hội trưởng thương hội và bọn cướp kia cho y nghe, sau khi Trương Vân Lôi nghe xong thì không những không bị dọa sợ, ngược lại còn thoải mái nhún vai: Hóa ra là chuyện này à, chọn hội trưởng thôi mà, chuyện này có gì mà dọa người?
Dương Cửu Lang cười y quá ngây thơ: Em ngẫm lại em bọn người áo đen đó ngay cả chuyện bắt cóc ám sát mà còn làm được, thì còn chuyện gì chúng không dám làm?
Bấy giờ Trương Vân Lôi mới khẽ nhíu mày: Vậy chúng ta phải làm sao? Đám cướp kia bị nhốt đã lâu, Huyện lệnh đại nhân vẫn không hạ lệnh mùa thu năm sau xử trảm, bọn chúng còn không chịu nói ra kẻ đứng phía sau là ai nữa.
Cho nên mới nói sầu đến phát hoảng đây! Dương Cửu Lang thở dài: Nhà chúng ta không được tham gia chọn hội trưởng nên cũng không có gì phải sợ, còn sư gia, Đào Dương và Cửu Long cũng không phải bản tính ăn chay nên không cần phải lo cho họ, nhưng còn Mạnh ca kìa, Cửu Lương vừa mới đi, công việc làm ăn của nhà họ Châu đều rơi lên vai huynh ấy, nếu xảy ra chút chuyện gì ngoài ý muốn, Cửu Lương về chúng ta phải giải thích thế nào với hắn đây!
Vậy hay là chúng ta đón Mạnh ca về đây ở đi! Trương Vân Lôi đề nghị.
Dương Cửu Lang xua tay: Không được đâu, vừa rồi trước khi đi ta đã nói chuyện này với huynh ấy rồi, huynh ấy cứ khăng khăng ở lại trong nhà để chăm sóc cho Châu lão gia, nói cái gì cũng không chịu đến đây, đúng là, còn khách sáo với chúng ta làm gì cơ chứ!
Thật ra làm vậy cũng không phải vì Mạnh ca khách sáo, ngươi xem bác Châu cũng lớn tuổi rồi, Cửu Lương vừa đi, ông ấy lo lắng thành bộ dạng gì rồi, có Mạnh ca ở bên cạnh cũng tốt.
Trương Vân Lôi nhíu chặt mày, suy nghĩ một lát, đột nhiên lại đề nghị: Ơ? Nếu huynh ấy không chịu dọn tới đây, vậy ngươi vẫn có thể dọn đến nhà họ Châu ở mà?
Em nói gì cơ? Dương Cửu Lang giật mình, có chút khó tin mà phì cười: Không phải chứ? Làm gì có ai như em đẩy người đàn ông của nhà mình đến nhà người khác chứ? Hơn nữa cả thành này đều biết Mạnh ca vốn phải gả cho ta mà, bây giờ Cửu Lương vừa mới đi, ta đã dọn tới nhà họ Châu ở, như vậy thì ra thể thống gì?
Trương Vân Lôi hơi mất kiên nhẫn: Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, vậy ngươi nói phải làm sao? Hay là ta dọn tới ở với Mạnh ca!
Đừng đừng đừng! Dương Cửu Lang vội đưa tay vòng lấy y, cười lấy lòng: Ta không nỡ để em xa ta đâu, một phút không nhìn thấy em thôi ta cũng không chịu nổi.
Trương Vân Lôi không nhịn được cười, cố gắng đè ép khóe môi xuống, ra vẻ ghét bỏ nguýt hắn: Vậy ngươi nói xem Mạnh ca phải làm sao đây?
Dương Cửu Lang cười cười: Ta để ý đến huynh ấy thêm một chút là được rồi, cùng lắm thì mỗi ngày đều đi thăm huynh ấy, dù sao hai chúng ta ở nhà rảnh cũng chẳng có gì làm.
Cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Trương Vân Lôi gật đầu, đột nhiên nhớ ra gì đó, lại hơi nhíu mày: Nhưng mà...Mọi người bận rộn làm việc, chỉ có hai chúng ta mỗi ngày để rảnh rỗi như vậy, có vẻ không hay lắm?
Rảnh rỗi còn thấy không tốt hả? Dương Cửu Lang bật cười, chỉ vào đống đồ cổ trưng đầy phòng nói: Em xem hoàn cảnh này của ta đi, cho dù bây giờ cha ta có về hưu thì cũng ăn mấy đời không hết, tiền đủ tiêu đấy được không? Nhất định phải kiếm nhiều như vậy nữa để làm gì?
Không phải vấn đề nhiều tiền hay ít tiền, mà là...là sống như vậy rất không có ý nghĩa! Trương Vân Lôi nói, chậm rãi đứng lên, liếc một vòng quanh căn phòng này, lại quay đầu hỏi hắn: Ngươi không sợ có ngày sẽ phá sản sao?
Không sợ! Dương Cửu Lang lập tức đáp lại, đếm đầu ngón tay giải thích với y: Em xem đây, giết người phóng hỏa, hãm hại lừa gạt, chơi gái đánh bạc, ta không dính vào một cái nào hết, cũng không buôn bán gì không sợ thâm hụt tiền, không vay tiền không sợ vay nặng lãi, không xa xỉ không sợ kiếm không đủ tiền tiêu, sao có thể phá sản được chứ?
Ta thấy chưa chắc! Trương Vân Lôi hừ một tiếng, ngồi xuống ghế, nhấc ấm trà lên rót cho bản thân một tách.
Dương Cửu Lang vội đến gần, cản không cho y ngồi xuống: Xin chỉ giáo?
Trương Vân Lôi liếc hắn: Nhà ngươi bán muối đúng không?
Đúng vậy! Dương Cửu Lang gật đầu, nói với vẻ đắc ý: Ông tổ bếp Chiêm công từng nói: Trong muôn vàn mỹ vị, muối là đứng đầu! tuy nói muối rẻ, nhưng ai mà không ăn muối chứ? Lãi ít nhưng tiêu thụ mạnh đấy!
Trương Vân Lôi lại hỏi: Cha ngươi là muối quan?
Đúng vậy, muối quan đời thứ ba, giàu nứt vách đổ tường! Dương Cửu Lang lại gật đầu, nhướng nhướng mày với y: Em không tham tiền à? Đi theo ta tuyệt đối sẽ không khiến em thiệt thòi!
Trương Vân Lôi lắc đầu: Người xưa có câu không ai giàu ba họ, theo ta thấy truyền không tới đời ngươi đâu.
Vì sao chứ? Dương Cửu Lang tặc lưỡi: Em thấy thế nào mà mong được nhà ta phá sản? Trừ phi cả nước đều không ăn muối nữa!
Không phải vấn đề muối.
Trương Vân Lôi giải thích: Ý của ta là đi theo làm việc cho Hoàng gia, sớm muộn gì cũng chết không được tử tế.
Lời này nghe hơi nhảm, Dương Cửu Lang nhếch môi, tò mò nói: Như nào cơ?
Thấy hắn có hứng thú, Trương Vân Lôi vội đặt tách trà xuống, đến gần hắn nói: Ngươi xem đi, bây giờ muối