Hàn Nhất Nhất trong lòng thầm nhủ, cách gặp nhau như thế này sau khi trọng sinh của cô với Kim Dạ bất ngờ quá đi!!
Đôi mắt cô nhìn Kim Dạ xẹt qua chút ngạc nhiên sau đó biến mất như chưa bao giờ xuất hiện.
Nhưng Kim Dạ lại thấy ngạc nhiên trong đôi mắt ấy, hắn cũng không quan tâm lắm đến chuyện này nhưng điều hắn quan tâm lại là khuôn mặt của cô, khuôn mặt ấy thế mà giống với Âu Dương Nhất Nhất.
Lúc này, Hàn Nhất Nhất mới chú ý đến người lớn ngồi trên sô pha, cô tự hỏi, nhà mình đi chơi mà vẫn có khách đến chơi? Độc đáo thật đấy.
Nhưng cô không biết thân phận của Kim Vong Cơ là gì, đến lúc nghe Hàn Bạch Quân chào ông với xưng hô là chú thì chắc là bạn của ba Hàn đúng không nhỉ?
Nên cô cũng chào hỏi theo xưng hô như anh luôn:
" Cháu chào chú ạ."
Kim Vong Cơ nhìn cô cùng anh trước mặt mình, gật đầu mỉm cười, nụ cười thân thiết trả lời: " Ừm."
Xong lại quay sang ba Hàn, nói: " Thời gian trôi qua nhanh thật đấy, nhìn kĩ lại mới thấy hai đứa nhóc nhà anh đều lớn hết rồi, đứa nào đứa nấy cũng đẹp trai xinh gái nữa chứ."
Ba Hàn nghe ông bạn mình khen, trong lòng có chút tự hào, trong lòng cùng ngoài miệng khi nói ra lại giống trái ngược lương tâm.
" Hai đứa này cứ như con nít lúc nào cũng gây sự nhau, nhìn to xác vậy thôi chứ còn nhỏ lắm."
Kim Vong Cơ nghe câu trả lời của ba Hàn, ông nhìn hai đứa con của bạn mình rồi lại nhìn thằng con trai của mình, giọng điệu tiếc nuối:
" Vẫn là như con nít như vậy vui nhà vui cửa."
Từ lúc hai người xuống lầu, mẹ Hàn nhìn hai anh em hai cái balo đeo trên vai thì hỏi: " Hai đứa đi chơi à."
" Dạ."
Sau đó Hàn Bạch Quân cùng Hàn Nhất Nhất lễ phép chào hỏi mọi người rồi rời đi.
Vì bây giờ là tháng 7, là tháng mùa hè đẹp nhất ở Canada nên bãi biển gần như đông người.
Ánh nắng chiếu lên Hàn Bạch Quân và Hàn Nhất Nhất chói chang.
Cô giơ tay lên đầu che ánh nắng để ánh mắt nhìn rõ hơn xung quanh.
Nhìn tất cả mọi người từ già đến trẻ đang chơi đùa vui vẻ, cô cũng nhiễm không khí xung quanh này mà đã bớt chút muộn phiền trong lòng do những ngày qua.
Nhìn qua được trong những ngày qua cô đã khôi phục lại vài phần giống khi Hàn Nhất Nhất linh hồn nhưng giống vài phần kia không phải cô tự tạo thành mà do chút kí ức cùng những điều đã tạo thành thói quen của Hàn Nhất Nhất mới có.
Được Hàn Bạch Quân vỗ vai cô mới định thần lại mà quay sang nhìn anh.
Không cần nói anh cũng biết được cô nhóc sẽ hỏi cái gì mà nói luôn.
" Chúng ta đi tìm chỗ, em chỉ được ngồi trên cát chơi thôi, không được chạy lung tung, biết chưa?"
Nghe anh nói, Hàn Nhất Nhất không vui nhíu mày, giọng lầu bầu: " Làm giống như em là con nít không bằng."
Nói xong quay sang anh nhưng lại không thấy đâu.
Rõ ràng vừa nãy anh vẫn đứng bên cạnh cô mà.
Cô nhìn xung quanh một lượt không thấy anh đâu, tia sợ hãi chạy ngang trong lòng cô.
Sau khi trọng sinh tỉnh lại cô là một thân phận mới, gia đình mới.
Nhưng mà đây là nước ngoài đấy! Ba mẹ Hàn còn chưa cho cô đụng điện thoại nên cô chưa có điện thoại đâu.
Bây giờ còn bị mất anh hai nữa, Hàn Nhất Nhất không sợ hãi mới là lạ.
Chuẩn bị tìm người, cô nghe giọng nói anh trai gọi mình.
" Balie, có chỗ ngồi rồi này,