“Có ý gì? ” Lời nói của Úc Tùy như mang theo khí lạnh.
Tịch Mặc Viễn buông tay: “Ý trên mặt chữ.”
Bàn tay nắm chặt thành quyền gân xanh như nhảy lên, Úc Tùy lạnh lùng liếc anh, quai hàm căn chặt, giây tiếp theo, bóp tắt tàn thuốc, anh nhấc chân bước nhanh về hướng phía phòng bao.
Hạ Cảnh Tây liếc mắt nhìn Tịch Mặc Viễn một cái.
Úc Tùy đi rất nhanh, đôi môi mỏng của anh đã mím gắt gao gần như thành một đường thẳng tắp, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén, chỉ cần một cái liếc mắt cũng đủ làm cho người khác không rét mà run.
Tới cửa phòng bao, anh không chút do dự nào mà đẩy cửa ra, ngay sau đó liếc mắt một cái liền thấy được Hứa Lan Thanh – người nổi bật nhất, thật ra là, do tóc cô rất bắt mắt người khác.
Thứ cảm xúc khó nói thành lời bị dồn nén ở lồng ngực kia không biết vì sao đã biến mất, Úc Tùy sững người tại chỗ.
Ban đầu cô có mái tóc xoăn màu nâu vàng, ba ngày không gặp, bây giờ mái tóc xoăn của cô đã dài qua xương quai xanh đi xuống mấy phân, màu tóc đã thay đổi đến đáng kể.
——— Là màu xanh lục.
Người khác hâm mộ cô có làn da rất trắng, màu tóc hiện tại càng làm cho màu da của cô càng thêm trắng đến không thể tưởng tượng, toàn thân như tỏa ra một chút cảm giác lạnh lùng.
Giờ phút này cô lại cố tình ở cùng với Tang Nhược và Tưởng Thi Thi đùa giỡn, ý cười tràn ngập, hai khí chất hoàn toàn khác nhau nhưng lại hòa hợp một cách hoàn hảo, không tài nào có thể làm người khác rời mắt đi được.
Úc Tùy không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào cô, đáy mắt hiện lên tia kinh ngạc, càng có thêm một cảm giác rất yên bình.
Hạ Cảnh Tây cùng Tịch Mặc Viễn đi tới.
Úc Tùy quay đầu, mặt không biểu cảm.
Tịch Mặc Viễn vô tội mà nhún vai, cố tình đè thấp giọng nói đang muốn cười lại: “Đấy em nói có sai đâu, tóc Hứa Lan Thanh không phải đã thay đổi rồi sao? Là do anh hiểu sai ý em thôi.”
Ánh mắt Úc Tùy u ám, phớt lờ lời anh ta, một lần nữa quay đầu nhìn về phía người kia.
Ở chỗ sô pha, ba người kia trò chuyện trên trời dưới đất, chỉ hận gặp nhau quá muộn.
Tưởng Thi Thi là nói nhiều nhất, có cô ở đó chắc chắn sẽ không tẻ nhạt, mà cô chân thành đơn thuần, lúc trước Tang Nhược cũng bị cô hấp dẫn như vậy, hiện giờ thì Hứa Lan Thanh cũng vậy.
Tuy Hứa Lan Thanh ít nói nhất, nhưng không khí xung quanh ba người không vì đó mà trùng xuống.
Ban đầu thì nói về Tang Nhược, người mới vừa kết thúc hôn lễ, từ hôn lễ cho tới tuần trăng mật, cuộc trò chuyện không biết làm cách nào để lặn, Tưởng Thi Thi hào hứng cực kỳ, đề nghị một chuyến du lịch cho các cô gái.
Trong khoảng thời gian này Tang Nhược đều ở trong trạng thái nghỉ ngơi, cô chưa từng cùng bạn thân đi du lịch nước ngoài, lúc này nghe xong cũng nóng lòng muốn thử, hỏi: “Lan Thanh, đi không?”
Đáy mắt như có ánh sáng lóe lên, Hứa Lan Thanh rất muốn.
Chỉ là……
“Mình không biết bơi.” Cô có chút tiếc nuối.
Tưởng Thi Thi bắt đầu sử dụng tuyệt chiêu không ai có thể cưỡng lại được đó là nhõng nhẽo: “Không có sao đâu, đi đi mà, ba người chúng ta cùng nhau nha, em có thể chỉ chị bơi, lặn xuống biển…… Có huấn luyện viên!”
Môi đỏ khẽ nhúc nhích, Hạ Lan Thanh rất muốn nói được, cô thật sự đã động tâm, nhưng cô cũng thật là không biết bơi, hoặc nói là… sợ.
“Thi Thi.” Giọng nói Tịch Mặc Viễn truyền đến.
Tưởng Thi Thi quay đầu nhìn thấy anh, vui vẻ hớn hở lập tức thấy sắc quên bạn mà đứng dậy chạy như bay tới trong lòng ngực anh, không coi ai ra gì mà hôn anh một chút: “Sao trễ vậy?”
Tịch Mặc Viễn dỗ dành cô hai câu, lúc sau mới nhìn về phía Hứa Lan Thanh, vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng: “Đã lâu không gặp.
“
“Đã lâu không gặp.” Hứa Lan Thanh đứng dậy, mỉm cười chào lại, bất ngờ lại đụng trúng ánh mắt sâu thẳm của Úc Tùy.
Cô tự nhiên bình tĩnh mà dời tầm mắt đi.
Sắc mặt Úc Tùy trầm xuống, lập tức đi qua kéo tay cô thật chặt không cho cô có cơ hội rời đi, kéo cô đến bên bàn cơm ngồi xuống.
Tang Nhược chú ý thấy hai người có vẻ không thích hợp, theo bản năng nhìn về phía Hạ Cảnh Tây, Hạ Cảnh Tây nhìn về cô khẽ lắc đầu, chỉ thấp giọng nói: “Em ngồi bên cạnh cô ấy đi.”
Tang Nhược hiểu rõ, gật đầu.
Người đã đến đông đủ, kế tiếp đó là thưởng thức các món ăn, Tang Nhược ngồi ở bên trái Hứa Lan Thanh, hai người gần tuổi nhau, chủ đề nói chuyện càng nhiều, khoảnh khắc hai người ăn cơm trên mặt toàn là ý cười.
Lúc sau có thêm Tưởng Thi Thi vào, cuộc trò chuyện cứ tiếp diễn tới váy cưới của Tang Nhược, Tưởng Thi Thi rất hâm mộ liền nói với Tịch Mặc Viễn: “Chờ đến khi chúng ta kết hôn em cũng muốn bộ váy cưới có một không hai.”
Tuổi của cô nhỏ hơn rất nhiều so với mọi người ở đây, từ trước đến nay mỗi yêu cầu của cô Tịch Mặc Viễn đều đáp ứng, lập tức cười nói: “Anh sẽ hỏi anh Hạ một chút về người thiết kế váy cưới kia là ai.”
Tưởng Thi Thi khó có được thẹn thùng mà lắc lắc đầu, đôi mắt lóe sáng như bầu trời đầy sao: “Thật ra thì, em có biết một người rất thích thiết kế váy cưới tư nhân nhỏ, mà người đó quá kín đáo, không biết liên hệ như thế nào.”
Ánh mắt Tịch Mặc Viễn sủng nịch nói: “Tên là gì?”
“Tên đầy đủ em không biết, chỉ biết kêu là ‘Trản’.” Tưởng Thi Thi nửa làm nũng nửa là uy hiếp: “Anh không tìm được người đó nói chuyện thì em sẽ không gả cho anh đâu.”
Hứa Lan Thanh dừng động tác đang trả lời tin nhắn Wechat cho Bùi Diên lại.
Đề tài về váy cưới rất nhanh đã trôi qua, lúc sau Tưởng Thi Thị lại nổi lên tiếp chuyện du lịch, song song đó là đề cử thật nhiều các thứ thích hợp để lặn xuống nước.
Cuối cùng cuộc hội tụ cũng kết thúc, trước khi ra về Tang Nhược và Tưởng Thi Thi thêm Wechat Hứa Lan Thanh, nói buổi tối sẽ lại bàn tiếp.
*
Đêm nay, Úc Tùy dường như không có mở miệng nói chuyện, tuy rằng những bữa tiệc trước đây anh cũng tính là không có nói nhiều gì.
Hạ Cảnh Tây đi bên cạnh anh, đi trước hai người là Tang Nhược và Hứa Lan Thanh đang cười nói cái gì đó, Hạ Cảnh Tây thấy anh móc điếu thuốc ra rồi châm lửa, đi chậm lại một chút nói: “Đừng đẩy cô ấy ra xa.”
Úc Tùy hờ hững mà phun khói.
“Kinh nghiệm của người từng trải.” Hạ Cảnh Tây câu môi: “Hãy ngẫm lại thật kỹ những lời nói mà ngày trước cậu đã nói với tôi đi.
Dù cô ấy có yêu cậu hay không, thì cậu cũng không để cô ấy rời xa mình, một khi đã như vậy thì, không cần phải đẩy cô ấy ra xa nữa.”
Úc Tùy nghiêng mắt nhìn anh.
Hạ Cảnh Tây cười cười, tiến lên vài bước dắt tay Tang Nhược, hai vợ chồng cùng hai người chào tạm biệt sau đó liền rời đi trước một bước.
Hứa Lan Thanh tiếp tục chậm rãi đi phía trước đi.
Úc Tùy ở phía sau nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, một lúc lâu sau, dụi tắt tàn thuốc, anh bước đến bên cạnh Hứa Lan Thanh kéo tay cô nằm gọn trong lòng bàn tay mình.
Làn gió đêm thổi qua, một lọn tóc bị thổi bay phất qua khuôn mặt Hứa Lan Thanh hơi ngứa.
Cô theo bản năng muốn duỗi tay vén lên.
Người đàn ông bên cạnh lại nhanh hơn một bước, lòng bàn tay không cẩn thận cọ qua mặt cô, độ ấm từ lòng bàn tay thuận theo lỗ chân lông không tiếng động mà lại mạnh mẽ xâm chiếm vào cơ thể cô..
Sợi tóc được anh vén ra sau tai, một dòng dịu dàng khác thường nảy sinh.
Lông mi cong vút của Hứa Lan Thanh nhẹ run rẩy nhỏ đến không thể thấy, cô không có nhìn anh cũng không có nói gì, cho đến khi được anh mang lên xe, lại bị anh bế lên ngồi ở trên đùi anh.
Hàng mày nhíu lại, nhớ đến trong xe còn có những người khác, cô theo bản năng muốn ngồi xuống