Edit:Macaron
Beta: Thanh Yên
Món quà thứ hai mừng 8.3. Tui chỉ muốn nói là chương này để quăng vô mặt ai kia hihi. Chúc các đọc giả thân yêu đọc truyện vui vẻ.
Có ai thấy tui chăm hơm... yêu thương tui đ[email protected]@@@@
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Khi đi ra cổng Tang Nhược chợt phát hiện điện thoại của mình không thấy đâu.
Sau khi suy nghĩ có lẽ nó đang ở trong phòng bao, Lam Nhiên gửi Wechat cổ vũ cho cô, sau khi trả lời, cô vẫn giữ điện thoại trong tay không thả vào túi sách, sau đó Úc Tuỳ lại yêu cầu cô biểu diễn, có lẽ lúc đó cô đã để nó sang một bên, chắc lúc đó do khẩn trương quá nên đã quên mất.
Vì vậy cô quay trở lại.
Đang định gõ cửa, không ngờ cửa phòng bao lại mở ra, cô tưởng đó là Úc Tuỳ, không nghĩ rằng lại nhìn thấy gương mặt của Hạ Mạnh.
Cô lập tức nghĩ đến những gì Lam Nhiên nói tối nay rằng bạn của Úc Tuỳ cũng sẽ mở tiệc sinh nhật cho ta.
Hạ Mạnh thế nhưng lại là bạn của Úc Tuỳ.
Suy nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu Tang Nhược, cô liền thấy Hạ Mạnh đang trừng mắt nhìn mình, ánh mắt chứa đầy sự khinh thường, thậm chí lại còn giơ ngón tay lên chỉ vào mình.
Cô đã không muốn nhìn thấy Hạ Mạnh rồi.
Lại không nghĩ tới——
"Em làm gì ở đây?"
Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
Hạ Cảnh Tây.
Hơi thở Tang Nhược bị ngưng trệ hai giây, cảm giác chua xót trào lên trong lòng.
Quay người lại một cách máy móc, còn chưa kịp ngẩng đầu, tây trang anh vốn đặt ở trên cánh tay anh không ngờ lại được lấy xuống, không thương hoa tiếc mà che đi cơ thể Tang Nhược, đồng thời anh cũng túm lấy cô kéo tới.
Cô bị anh chắn ở trước mặt.
Lảo đảo một cái, cơ thể xém chút nữa đứng không đứng vững.
Tầm mắt bị che đậy, hơi thở mạnh mẽ thuộc về anh bao quanh cô không chừa một kẻ hở, tay anh dùng sức nắm chặt lấy cổ tay cô.
Hạ Mạnh thấy thế, hai mắt sáng lên, đắc ý mà hừ hừ, nhân cơ hội này vạch trần bộ mặt thật của Tang Nhược người phụu nữ này một chân đạp ba thuyền, tốt nhất là để anh Hạ đá cô ta đi.
"Hạ......" [Cha này định nói Hạ ca đó]
"Nhìn cái gì?" Giọng nói lạnh lùng và thù địch tràn ra từ đôi môi mỏng của Hạ Cảnh Tây.
Hạ Mạnh sửng sốt.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, cậu ta dường như cảm thấy có sự lạnh lẽo chạy dọc sống lưng mình.
Ánh mắt của anh Hạ......
Anh ta thật không hiểu: "Anh Hạ......"
"Lăn vào nhanh." Quai hàm căn cứng, gương mặt của Hạ Cảnh Tây hiện lên vẻ không kiên nhẫn cùng cảnh cáo.
Hạ Mạnh: "......"
"Hạ......"
"Tới rồi à?" Úc Tùy đi từ bên trong ra thấy Hạ Cảnh Tây, dư quang nhìn thoáng qua: "Tang Nhược?"
Anh ta lười biếng nâng lên mi mắt liếc nhìn Hạ Cảnh Tây.
"Biết nhau à?" Ánh mắt lơ đãng quét qua cổ tay đỏ ửng của Tang Nhược, anh đưa tay ra, ngữ điệu lãnh đạm như mọi khi: "Tang Nhược, điện thoại của cô để quên ở trên ghế lô."
Tang Nhược nghe thấy giọng nói.
Thân thể lạnh dần, mặt cô không hiện lên cảm xúc gì, chỉ muốn từ phía sau Hạ Cảnh Tây đi ra lấy điện thoại.
Nhưng cô còn chưa kịp động thì Hạ Cảnh Tây đã nâng bàn tay lộ rõ từng khớp xương lên, nhanh hơn một bước lấy được điện thoại của cô.
Giây tiếp theo, cô đã bị anh kéo đi.
Anh bước đi rất nhanh.
Cô đang đi trên đôi giày cao gót nhọn hoắc, mặc dù dưới chân có trải thảm mềm mại nhưng cũng khó tránh khỏi thân thể không ổn định muốn ngã xuống. Cô mím chặt môi, cố gắng thoát khỏi sự kìm hãm của anh, nhưng anh lại giữ rất chặt.
Hoàn toàn không để cho cô thoát ra được.
Trong nháy mắt lòng Tang Nhược hỗn loạn.
Ngực không chịu khống chế mà kịch liệt phập phồng, hơi thở cũng ẩn ẩn trở nên gấp gáp hơn, sau đó bước chân của anh chậm lại nhưng cô hoàn toàn không có chút cảm giác được.
Cô chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt nghiêm nghị của anh.
Gió đêm thổi qua.
Cô dần trở nên tỉnh táo và phát hiện mình bị Hạ Cảnh Tây đưa lên sân thượng.
Thật trùng hợp, đó lại là nơi cô trốn tránh lần trước.
Sự yên tĩnh bao trùm, áp suất không khí ở xung quanh cực thấp, ép cho cô có chút không thở nổi.
Cô thu mắt lại nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt sâu thẳm của Hạ Cảnh Tây đang rơi trên người mình.
Tang Nhược nhắm mắt lại
Rồi cô mở mắt ra lần nữa, ngẩng đầu đối diện với anh.
Ánh mắt chạm nhau.
Khuôn mặt xinh đẹp ấm áp và trầm lặng, đôi mắt đen láy lẳng lặng nhìn anh.
Bóng đêm dần dần xâm chiếm, im lặng mà tràn đến đôi mắt của Hạ Cảnh Tây, bóng tối trở nên ngày càng dày đặc, anh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô, đem cô khóa chặt, môi mỏng cơ hồ mím chặt thành một đường thẳng tắp.
Anh châm một điếu thuốc.
Làn khói trắng từ từ che phủ gương mặt anh, khiến vẻ mặt của anh càng nhìn càng không thấu.
Đột nhiên, anh lấy điện thoại ra gọi cho thư kí, âm tiết lạnh lùng thoát ra từ cổ họng: "Đem một bộ quần áo của Tang Nhược tới Lan Thanh."
Đáy lòng Tang Nhược kịch liệt run lên.
Móng tay vô thứ bấm chặt đâm vào lòng bàn tay, cố gắng áp chế một cổ cảm xúc đang tuỳ ý dâng trào kia, sắc mặt và giọng điệu của cô rất lạnh lùng: "Em có quần áo."
Đôi mắt sâu không thấy đáy kia chảy qua một dòng u ám, Hạ Cảnh Tây phun ra từng vòng khói, môi mỏng cong lên phát ra những âm thanh không chút nhiệt độ: "Không phải tôi đã nói với em là mặc sườn xám khó coi sao, em không còn đồ để mặc à?"
Gương mặt anh dường như phủ một lớp sương mù.
Anh nhìn ánh mắt của cô cũng không có một chút nhiệt độ nào, rất lạnh.
Tang Nhược nhìn anh.
Cảm xúc dao động điên cuồng thực sự đã tiến đến bờ vực mất kiểm soát, một cỗ ngột ngạt bỗng nhiên đè nặng lên trái tim, khiến cô dần dần không thở được, cô muốn áp chế, muốn bình ính lại, nhưng mà vô ích.
"Em sẽ không đổi!"
Tim cô đập rất nhanh, lạnh lùng nhìn lại, giọng nói bất giác cao lên gấp đôi: "Chỉ có mình anh cảm thấy nó khó coi, tất cả mọi người đều nói là nó đẹp, dựa vào cái gì anh nói đổi thì em sẽ đổi? Chẳng lẽ em mặc quần áo gì cũng không thể tự mình làm chủ?"
Tây trang khoác trên vai mờ mờ ảo ảo toát ra hơi thở mát lạnh chỉ thuộc riêng anh.
Tang Nhược đột nhiên cảm thấy khó chịu.
"Em sẽ không đổi." Cô lặp lại lần nữa, từng chữ từng chữ một đều rõ ràng và chắc chắn.
Đôi mắt kia hiện rõ sự quật cường cùng khiêu khích.
Đặt ở trong mắt Hạ cảnh tây, khuôn mặt càng thêm tối đi.
"Tang Nhược!" Anh gọi tên cô, không một tiếng động giọng nói trở nên căng cứng, ánh mắt lạnh thấu xương thậm chí dần dần tràn ra lệ khí: "Đừng chọc giận tôi, đổi sườn xám ngay."
Hùng hổ doạ người......
Không biết khi nào thần kinh đang căng chặt đột ngột "phựt" một cái, đứt ra.
Tang Nhược lạnh lùng liếc anh một cái, cảm giác chua xót tầng tầng lơp lớp mạnh mẽ bủa vây lấy trái tim cô.
"Hạ Cảnh Tây." Hàng lông mi run rẩy, cô bình tĩnh mà gọi tên anh, ngón tay nắm chặt tây trang đang khoác trên vai, đột nhiên giây kế tiếp cô giật mạnh nó ném xuống đất, đối diện với ánh mắt anh: "Em không đổi."
Dứt lời, cô quay người bỏ đi, lưng duỗi thẳng không quay đầu nhìn lại.
Đôi mắt của Hạ Cảnh Tây