Edit: Ruby
Beta: Thanh Yên
Chương quà tặng thứ 2, vậy là hết nợ nghen mọi người hihi.
Nhắc nhẹ, đọc chương nầy hơi nhói lòng đấy.
Cần phải chú ý là tác giả cũng tên Yên nên mọi người đừng nhầm tui với tác giả nha huhuhu, tui tôn trọng tác giả nên để y văn mà edit, xong mọi người lại nhầm lẫn.
Yên tâm là tác giả đã lên tiếng vả mặt tra nam không mềm tay rồi, yên tâm chờ ngược nghen các tình yêu ha ha ha.....
Tui chăm quá chời ơi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!!!!
________
Động tác của Đoạn Du vậy mà không có tiền đồ cứng đờ lại.
Sau lưng không hiểu sao cảm thấy ớn lạnh, cô cố gắng đè nén nỗi sợ hãi do hơi thở mạnh mẽ của Hạ Cảnh Tây gây ra, quay đầu cười nói: "Hạ tổng hỏi Tang Nhược sao? Thật xin lỗi, tôi cũng không rõ, chỉ biết lúc này chuyến bay của cô ấy đã cất cánh rồi."
"Đing--"
Cửa thang máy mở ra.
Đoạn Du tỏ vẻ bình tĩnh thu lại ánh mắt, ngẩng đầu ưỡn ngực đẩy vali bước nhanh vào thang máy.
Cửa thang máy từ từ đóng lại.
Hạ Cảnh Tây đứng lại ở đó. Thực ra Đoạn Du tầm mắt của cô cùng anh đã không còn giao nhau nữa, nhưng dù vậy vẫn cảm nhận được sự áp bức lạnh lẽo do người đàn ông này mang đến rất mạnh mẽ, làm cô không dám tùy tiện nhúc nhích.
Cuối cùng, cửa thang máy cũng đóng lại hoàn toàn.
Đoạn Du chỉ cảm thấy dây thần kinh ở khắp người không biết căng cứng từ lúc nào, cuối cùng cũng thả lỏng được một chút, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, theo bản năng đưa tay vỗ vỗ ngực để tim bớt đập nhanh lại.
Áp lực quá đáng sợ.
Người như Hạ Cảnh Tây quả nhiên không trêu chọc được.
Cô có chút nghĩ mà sợ, sợ rằng cho dù chính mình nói như vậy nhưng Hạ Cảnh Tây vẫn sẽ tìm cô gây phiền toái. Dù sao, nếu anh muốn cô ở trong cái giới này không ngóc đầu lên được, dường như còn dễ dàng hơn so với bóp chết một con kiến.
Nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại, cô cũng không chỉ mặt gọi tên mắng anh là đồ đàn ông cặn bã, nhiều nhất là chỉ cây dâu mắng cây hòe. Anh cũng không có bằng chứng, sẽ không cùng cô chấp nhất để bị người ta cười đâu.
Nghĩ như vậy, Đoạn Du nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ là lại nghĩ đến Tang Nhược...
Cô đã sớm nói qua với cô ấy, loại đàn ông như Hạ Cảnh Tây không có chân thành nói chuyện yêu đương đâu, yêu phải anh thì chỉ có bị gặm đến mảnh vụn cũng không còn thôi.
Đúng là một cô gái khờ khạo mà.
Aizz...
***************
Điếu thuốc giữa ngón tay anh yên lặng không tiếng động đã cháy hết và cháy chạm đến làn da. Hạ Cảnh Tây hoàn toàn không phát hiện, mặt không chút thay đổi đem dụi tàn thuốc vào gạt tàn. Đôi mắt rét lạnh lướt qua cánh cửa kia, hai giây sau, anh cử động đôi chân dài rồi bước vào.
Nơi rộng như thế này, lại chỉ có duy nhất một mình anh.
Rất trống rỗng.
Ánh sáng quá chói, đem bóng của anh kéo ra rất dài. Ánh đèn rõ ràng là tông màu ấm, vậy mà không hiểu sao lại lặng lẽ lộ ra một loại cô đơn khó hiểu.
Hạ Cảnh Tây đứng yên tại chỗ, khắp người như phát ra hơi thở lạnh thấu xương "người lạ chớ gần".
Một lúc lâu sau, anh nhấc chân đi vào phòng để quần áo.
Cánh cửa mở ra ----
Từng hàng quần áo được xếp ngay ngắn lộ vẻ cô tịch, Xuân Hạ Thu Đông đều là mẫu mới, tất cả các móc treo đều đầy đủ, một cái cũng không có thiếu, cũng không giống như đã bị thu dọn qua.
Phụ kiện trang sức cũng vậy.
Chợt, dư quang anh lướt thấy một chiếc vòng tay.
"Cảm ơn anh nha, Hạ Cảnh Tây, thật đẹp, em rất thích chiếc vòng này." Ngày đó, cô ôm lấy cổ anh, cười đến mi mắt cong cong, lòng bàn tay anh lưu luyến chạy dọc theo vòng eo của cô. Cô hôn lên cằm anh, mạnh dạn bày tỏ: "Nhưng em thích nhất vẫn là anh."
A.
Thích?
Bây giờ còn không phải bị cô bỏ mặc ném ở đây sao.
Hạ Cảnh Tây môi mỏng mím chặt, bỗng nhếch lên thành một độ cong không hề có độ ấm nào.
Tiền đồ, danh vọng, bất cứ thứ gì anh tặng cho cô, cô đều không cần.
Đáy mắt nhuộm thêm một tia lạnh lẽo, đen tối cuồn cuộn, vẻ mặt vô cảm của Hạ Cảnh Tây càng thêm u ám.
Anh cười lạnh.
Lạnh lùng thu hồi tầm mắt, anh không chút lưu luyến nào mà xoay người rời khỏi phòng để quần áo. Đến phòng khách, ngã người xuống ghế sô pha, chân dài tùy ý chống trên mặt đất, sau đó lấy bao thuốc ra muốn châm thuốc, nhưng kết quả lại lấy ra điện thoại.
Anh liếc mắt, cuối cùng, điện thoại bị anh ném lên bàn trà.
Màn hình tối đen, chưa từng sáng qua.
Hạ Cảnh Tây từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lại lạnh thêm mấy độ.
Đôi môi mỏng mím chặt, anh lấy ra một điếu thuốc và châm lửa.
Trong làn khói, những đường nét hoàn mỹ trên khuôn mặt của anh dần trở nên mơ hồ, đôi mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào điện thoại càng thêm tối tăm lạnh lẽo.
Đột nhiên, màn hình sáng lên.
Trong không gian quá mức yên tĩnh này, tiếng chuông reo càng thêm rõ ràng.
Hạ Cảnh Tây không quan tâm, lúc sắp máy sắp tự động tắt, anh cũng không vội bắt máy, mà chỉ liếc mắt nhìn qua, lông mày của anh lại khó phát hiện mà nhăn lại.
Anh trực tiếp cúp máy, ném điện thoại lại bàn trà một lần nữa.
Khói thuốc nghi ngút, nét mặt của anh càng lúc càng lạnh.
Ước chừng được nửa phút, anh nghiêng người, lấy tay còn lại cầm điện thoại, ngón tay ở trên màn hình lướt vài lần, sau đó anh bấm gọi điện thoại cho dì Lý ở biệt thự, giọng điệu bình tĩnh: "Tang Nhược có gọi người tới dọn đồ của cô ấy không?"
Dì Lý lắc đầu: "Không có."
Hầu kết Hạ Cảnh Tây lăn lộn, vẻ mặt như không có việc gì mà cúp điện thoại, dụi tàn thuốc, sau đó lập tức đứng dậy nhanh chân rời khỏi nơi này mà không thèm quay đầu liếc nhìn lại một lần nào.
************
Tài xế vẫn chờ ở dưới lầu chưa có rời đi, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng Hạ Cảnh Tây xuất hiện, vội vàng xuống xe thay anh mở cửa xe.
"Hạ tổng?"
Nửa khuôn mặt của Hạ Cảnh Tây bị khuất trong bóng tối, lạnh nhạt khó phân biệt vui giận.
"Trở về." Hai chữ lạnh lùng từ môi mỏng của anh phát ra.
Tài xế giật mình.
Không hiểu sao, anh có cảm giác so với lúc đến đây thì sắc mặt Hạ tổng càng ngày càng xấu, bao gồm cả khí lạnh trên người Hạ tổng, tuy rằng dường như cái gì cũng không nhìn ra được.
Chẳng lẽ Hạ tổng và Tang tiểu thư lại cãi nhau?
Anh suýt nữa theo vô thức mà ngẩng đầu nhìn lên lầu, may mà nhịn được.
"Vâng." Sau khi đáp lại, tài xế nhanh chóng quay lại ghế lái khởi động xe.
Hiện tại, anh ta cảm thấy vô cùng rõ ràng, lúc này, áp suất bên trong xe cực kỳ thấp, như chạm tới đáy cốc, làm cho anh ta có loại ảo giác không có cách nào hô hấp bình thường, cực kỳ áp lực.
Chẳng qua, sau khi lên xe Hạ tổng một câu cũng không nói, chỉ là trầm mặc hút thuốc.
Cả một đường trở về biệt thự Vận Hà trong nơm nớp lo sợ, tài xế vừa muốn xuống xe thay anh mở cửa xe, đã thấy Hạ Cảnh Tây đã tự mình đẩy cửa xe bước xuống, hướng phía trong bước nhanh vào.
Biệt thự đang sáng đèn.
Hạ Cảnh Tây thoáng nhìn, ánh mắt khẽ nhúc nhích, nhếch môi, mở cửa.
"Hạ tiên sinh." Dì Lý vừa thấy anh bước vào, vội vàng bước tới.
Hạ Cảnh Tây hơi nhíu mày.
"Chuyện gì?" Cảm xúc trong đáy mắt chợt lóe lên không kịp phát hiện rồi biến mất, anh hờ hững hỏi.
Dì Lý không sống trong tòa nhà chính của biệt thự mà sống ở bên cạnh. Trừ khi vào buổi tối có