Edit: Quan Lam
Beta: Thanh Yên
Nghe mùi này... chắc là sắp chia tay rồi... phấn khích quá đê...!!!!
huhu lại là tới sáng....ai thấu nổi đau này....
____________________________
Anh cắn môi cô, mang theo ý muốn trừng phạt rõ ràng.
Đột nhiên không kịp phòng bị.
Đáy lòng cùng môi đều hung hăng run lên, Tang Nhược bị đau, cánh môi theo bản năng hé mở ra, nhưng không ngờ lại lần nữa rơi vào bẫy của Hạ Cảnh Tây, để anh thừa cơ xâm lấn, bị buộc phải cùng anh thân mật.
Bàn tay vẫn giữ gáy của cô lại.
"Tang Nhược." Ngay khi cô cố gắng né tránh, nụ hôn của anh đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn,, anh cực kì kiên nhẫn mà nhẹ nhàng ép cho cô cảm thụ sướng muốn chết đi sống lại, vừa giống dỗ dành lại giống như dụ hoặc: "Em ngoan một chút, đừng tiếp tục làm loạn."
Ở trong thân thể Tang Nhược cảm giác lạnh lẽo dần trở nên dày đặc.
Trong khoảng thời gian này cô cùng ngày trước không giống nhau, thì ra là anh biết.
Nhưng đây là cách anh dỗ dành sao?
Anh thật sự biết, thật sự hiểu cô đang giận dỗi sao? Hoặc là, anh thực sự hiểu, nhưng chính là không muốn cho cô biết mà thôi.
Trong mắt sương mù mờ mịt, cô vẫn không nhúc nhích mà nhìn Hạ Cảnh Tây, gian phòng lặng yên không một tiếng động. Đang lúc cho rằng chua sót cùng đau khổ đã bị chính mình áp xuống, thì chúng lại lần thứ hai dâng trào mãnh liệt, che trời lấp đất bao trùm lấy cô.
Bỗng nhiên, anh lấy lòng bàn tay vuốt ve khuôn mặt mịn màng, sau đó.... cuối cùng ngón tay dừng lại bên môi của cô.
Anh cúi xuống, định tiếp tục hôn.
Trong nháy mắt, "Pực" thần kinh giống như là đang bị căng cứng đột nhiên bị đứt ra, cảm xúc của Tang Nhược suýt nữa thì bị mất khống chế, sống mũi cay cay cô lạnh lùng quay mặt đi.
"Đừng chạm vào em."
Cô đẩy anh, không để ý điều gì, chỉ muốn thoát khỏi vòng tay của anh.
Nhưng tay anh vẫn siết chặt lấy eo của Tang Nhược, vốn dĩ bàn tay đang vuốt ve bên môi giờ lại đi xuống đặt phía sau lưng cô, bất ngờ dùng sức nhấn một cái làm cô bị ép nằm ở trước ngực anh.
"Tang Nhược." Giọng nói của anh vọng xuống từ trên đỉnh đầu, giọng nói trầm ách, bên trong như là đanh quanh quẩn một chút lãnh ý cùng mang theo chút cảnh cáo, hoặc như là đang dần mất kiên nhẫn.
Lồng ngực Tang Nhược thoáng chốc càng buồn bực và khó chịu hơn, cô liều mạng vặn vẹo giãy giụa, ánh mắt trong lúc lơ đãng đối diện với ánh mắt anh, ngoài ý muốn thấy được ánh mắt ấy u ám ngày càng dày đặc.
Môi mỏng mím chặt, quai hàm căng cứng, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô...........chỗ xương quai xanh.
Cho đến lúc này Tang Nhược mới chợt phát hiện, dây an toàn của váy ngủ không biết khi nào rơi xuống tới cánh tay của cô, mở ra một mảnh phong cảnh bên trong theo hơi thở phập phồng mà tạo thành đường cong, nửa kín nửa hở...... quyến rũ chết người.
Ánh sáng bao phủ, trải lên một vầng sáng mông lung.
Trắng đến chói mắt.
Đột nhiên mí mắt Tang Nhược giật giật, ánh mắt anh đại biểu cho cái gì, cô thật sự đã biết quá rõ ràng.
Không chút suy nghĩ ngón tay đặt lên trên dây đai an toàn muốn kéo nó lên, ngón tay khớp xương rõ ràng của người đàn ông đem cô bao vây, nhìn có vẻ như ôn nhu nhưng thực ra là dùng một chút kỹ xảo để cô không có cơ hội thoát ly.
Bốn mắt nhìn nhau.
Nháy mắt, Tang Nhược bị bàn tay anh giữ một bên sườn mặt, cảm thấy hơi thởi nóng rực của anh phả ra trên da thịt cô, một lần nữa môi mỏng của anh chiếm lấy môi cô.
"Kết thúc chưa?" Anh liền dán sát vào bờ môi cô, đưa ra câu hỏi.
Âm thanh trầm thấp dụ hoặc, đặc biệt nam tính gợi cảm, dễ dàng làm cho con người ta hãm sâu vào trong đó.
Mãnh liệt ghen tuông đem trái tim Tang Nhược bao phủ lấy.
Còn có thể là cái gì mà kết thúc chưa?
Trái tim cô giống như có một bàn tay vô hình nắm lấy vậy, cảm giác rất khó chịu, hô hấp của Tang Nhược ngày càng trở nên khó khăn, cô bừng tỉnh nhớ tới đêm nay, những lời kia trong lúc vô tình đánh gãy.
Cho nên, anh cố ý mang theo bánh kem matcha mà cô thích tới, thực sự là chỉ muốn cùng cô lên giường sao?
Lông mi run rẩy, Tang Nhược ngước mắt.
Khoảng cách gần trong gang tấc, ánh mắt sâu thẩm của anh nhìn cô không chút che dấu dục vọng, cô xem như đã thấy được rõ ràng.
Ngày trước, thời điểm cô muốn anh cũng không che dấu chút nào, dù sao cũng là hai bên đều thích.
Nhưng bây giờ......
Giật mình lúc đang thất thần, anh một lần nữa chiếm lấy môi cô, hôn cô.
Tang Nhược chỉ cảm thấy giữa cổ họng đắng chát lại cay cay, rất là khó chịu, trước mắt hơi nước trở nên dày đặc, làm cho không thấy rõ vẻ mặt cùng với đáy mắt của anh, dù cho khoảng cách đang gần như vậy.
Anh là loại người, cho tới bây giờ chính là sâu không lường được, nhìn không thấu đoán cũng không ra.
"Em không muốn." Tang Nhược đột nhiên quay mặt né tránh, nghĩ đến cái gì, cô lại cùng anh đối diện, nói bằng giọng mũi nhỏ đến không thể nghe thấy: "Kết hay không kết thúc em cũng không muốn anh."
"Hạ Cảnh Tây, em không muốn cùng anh làm." Lời nói rõ ràng, nhưng cô lại đột nhiên cực kì mệt mỏi, cả người không có sức.
Hơi thở của anh vẫn đem cô bao phủ, cô chỉ muốn thoát ra.
Nhưng mà giây tiếp theo, cô lại nghe thấy người đàn ông này như có như không cười nhẹ.
Ngón tay anh lướt qua môi cô, môi mỏng hơi nhếch lên, mang theo thích thú trêu đùa cô: "Đêm đó em cũng nói không muốn tôi."
Chỉ một câu này, thành công làm cổ ghen tuông mãnh liệt từ trong lòng Tang Nhược khổ sở nhịn xuống lại xông thẳng lên chóp mũi cùng hốc mắt cô.
"Hạ Cảnh Tây anh vô lại!" Cô buột miệng thốt lên, lông mi run rẩy, vành mắt phiếm hồng.
Điềm đạm đáng yêu, nhưng lại dễ dàng khơi gợi lên ham muốn khi dễ ở chỗ sâu nhất trong lòng của người đàn ông.
Hầu kết Hạ Cảnh Tây lăn lăn.
Đáy mắt anh dần trở nên thâm trầm u ám, anh nhìn cô chằm chằm, không những không giận mà trái lại còn cười, đem môi mỏng ấn lên môi cô: "Ừ, tôi vô lại, đồ vô lại bắt nạt cô."
Hơi thở nhẹ nhàng nhỏ bé không dễ nhận ra sự thay đổi, anh nắm lấy eo cô, giữ lại cái gáy lại không để cho cô có một chút cơ hội tránh né.
Tang Nhược muốn tránh, nhưng mà căn bản không phải là đối thủ của anh, cô bị anh vây hãm chặt chẽ ở trong ngực, thành thạo giam cầm, dường như dùng cách nào cũng không trốn thoát sự khống chế của anh.
Anh dùng sức lực mạnh mẽ, thề phải đem cô giữ chặt.
Tang Nhược chóp mũi càng ngày càng đỏ hơn.
Cơ thể không thể động đậy, tay cô theo bản năng đẩy hoặc đấm đánh lên bả vai hay lồng ngực anh.
Nhưng anh bắt được toàn bộ.
Anh quá quen thuộc đối với thân thể của cô.
Biết rõ như thế nào là có thể dễ dàng làm cô đầu hàng, biết hôn nơi nào sẽ làm cô thoải mái vui vẻ, biết cô cũng ưa thích cùng anh làm những điều thân mật, biết cô không thể chống lại anh, biết......
"Tang Nhược, nhìn tôi." Âm thanh ấm ách, gợi gảm truyền vào tai cô.
Tang Nhược thất thần, mờ mịt.
Cho đến khi......
Tang Nhược cắn chặt môi, không muốn phát ra tiếng.
Nhưng người đàn ông này rất xấu xa, đặc biệt là lúc bắt nạt cô.
Anh cố ý dừng lại, hung hăng ép bức cô: "Tang Nhược, nhìn tôi, chỉ được nghĩ đến tôi."
Một tầng đỏ ửng nhuộm lên cả khuôn mặt Tang Nhược, đầu ngón tay vô ý thức mà dùng sức bóp vai anh, cảm giác thật cứng rắn, chỉ là có mình cô đau.
Cô nói không nên lời.
Cách màng hơi nước mông lung, cô cùng anh nhìn nhau, ánh mắt anh như lưới như lốc xoáy, bao trùm lấy, hoàn toàn không cho cô có khả năng chạy thoát, đem cô bao phủ trong đó, triệt để đắm chìm không lối thoát.
Tang Nhược vành mắt càng đỏ hơn.
Có lẽ do tính khí nóng nảy của cô làm anh muốn đem cô chinh phục, anh cúi đầu trầm thấp cười thành tiếng, càng thêm xấu xa mà bắt nạt, ép buộc cô.
Rất nhanh, cô liền thở không ra hơi, ngực vốn là tràn ngập cổ chua xót hờn dỗi, lại thêm giờ phút này bị anh cưỡng ép một chỗ càng làm cho cô muốn nghẹt thở hơn.
Lồng ngực Tang Nhược nằm thẳng lên.
Bỗng dưng, cô dùng sức cắn lên môi mỏng của anh.
Rời khỏi môi.
Tang Nhược thở gấp, đôi mắt quật cường phiếm hồng.
Cô không muốn nhìn thấy anh nữa.
Nhưng cô vừa quay mặt đi nơi khác lại bị Hạ Cảnh Tây kéo quay lại, hôn nhẹ lên môi cô có vẻ thật ôn nhu, khác hẳn với lúc nảy.
"Tang Nhược." Lòng bàn tay ở eo