Mê mang tan biến, Tang Nhược phản ứng lại những gì anh nói.
Đi với anh?
Đột nhiên bàn tay của cô bị giữ chặt, môi mỏng của anh hôn nhẹ lên đầu ngón tay của cô, mang đến một chút xúc cảm tê dại.
“Đi theo anh đi, được không?” Hạ Cảnh Tây thì thầm mê hoặc một lần nữa.
Đôi mắt chớp chớp, Tang Nhược chậm rãi ngồi dậy.
Hạ Cảnh Tây lấy gối đặt dưới thắt lưng Tang Nhược, tay anh vẫn đang nắm lấy ngón tay cô thưởng thức không muốn buông ra, ánh mắt khóa chặt gương mặt cô, chờ đợi cô phản ứng lại.
Tang Nhược nhìn anh.
Đôi mắt dần tối sầm lại, ngón tay anh khẽ vuốt ve làn da của cô, Hạ Cảnh Tây chủ động nói: “Công ty ở nước ngoài đột nhiên xảy ra chuyện.
Anh phải đi Châu Âu.
Nếu suôn sẻ thì mất khoảng một tuần, cùng nhau đi thôi, nhé?”
Trong mắt anh ẩn ẩn có sự mong đợi.
“Đi cùng anh nhé.” Anh ghé sát vào mà cọ sát môi cô, cuối cùng chống đỡ trán mình lên trán cô: “Được không?”
Hơi thở giữa đôi môi ấm áp của anh phả lên da thịt cô.
Ngứa.
Khóe môi của Tang Nhược hơi nhếch lên, làm bộ muốn né tránh anh, nhưng lòng bàn tay anh đột nhiên giữ lấy mặt cô không cho cô có cơ hội di chuyển, môi mỏng lại lần nữa lướt qua lông mày, mắt rồi trở lại môi cô một cách cẩn thận.
Rõ ràng là muốn quyến rũ cô.
Cô trừng mắt nhìn anh.
“Không được.” Cô đặt tay còn lại lên ngực anh để ngăn không cho anh thữ hiện bước tiếp theo, hơi thở của cô lại bị nụ hôn làm cho bất ổn: “Năm mới em muốn ở nhà, anh cứ đi công tác đi, em cũng có chuyện của mình cần phải làm.”
Cô đẩy anh ra xa hơn, cười tủm tỉm: “Mau đi đi.”
Tay đang lấy mặt cô không nhịn được mà vuốt nhè nhẹ cuối cùng lại giữ chặt lấy, đè nén cảm xúc xuống, Hạ Cảnh Tây chậm rãi hôn lên môi cô: “Tang Nhược, anh không nỡ rời khỏi em.”
Tang Nhược chỉ cảm thấy như có thứ gì đó đang lướt qua trên đỉnh trái tim mình.
Nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt sâu thẳm trong hai giây, Hạ Cảnh Tây khẽ cắn môi cô, trầm giọng nói: “Bữa trưa ở trên bàn, nhớ ăn đấy, anh đi đây.”
Anh buông tay và đứng dậy.
Tang Nhược vẫn ngồi trên giường, nhìn thấy bóng dáng anh chuẩn bị rời khỏi phòng ngủ, cô cắn chặt môi, cuối cùng cất tiếng gọi: “Hạ Cảnh Tây.”
Bước chân của Hạ Cảnh Tây bỗng chốc dừng lại, anh quay người, hai mắt sáng rực.
Đôi mắt quá mức nóng bỏng, như muốn nuốt chửng cô.
Nhịp tim không khống chế được mà đập hụt một nhịp, Tang Nhược mím môi, quay mặt tránh ánh mắt chăm chú của anh, vén chăn bông bước ra khỏi giường, trực tiếp đi tới phòng để quần áo: “Em tiễn anh ra sân bay.”
Hơn bốn mươi phút sau, xe đã đến sân bay.
“Anh không xuống xe sao?” Tang Nhược quay đầu cười khẽ nhìn người đàn ông ngồi trên ghế lái, thấy anh không nhúc nhích, liền nảy ra ý nghĩ xấu xa, cô nghiêng người ghé sát vào lấy đầu ngón tay chọc chọc lồng ngực anh: “Thế này không nỡ… A”
Trước khi kịp nói nốt những lời còn lại, cả người cô đã bị người đàn ông ôm lấy đặt ngồi trên đùi anh.
“Hạ Cảnh Tây!” Ngực của Tang Nhược hơi phập phồng lên xuống, cô trừng mắt nhìn anh hờn dỗi nhưng không tự ý thức được.
Giây tiếp theo một nụ hôn rơi xuống.
Bàn tay anh đỡ lấy gáy cô, đè ép môi cô thật mạnh bạo nhưng cũng thật dịu dàng, chuyên tâm hôn cô từng cái từng cái một, chỉ là trong vài giây ngắn ngủi mà thôi, nhưng Tang Nhược lại cảm thấy hơi thở bị cướp đi mất, từng tấc trên cơ thể như bị nhũn ra.
Cho tới bây giờ người này đều quá giỏi hôn, quá giỏi trêu chọc.
Khi nụ hôn kết thúc, gương mặt Tang Nhược ửng đỏ bất thường, đôi mắt ướt át hoa đào càng thêm phong tình vô hạn.
Hạ Cảnh Tây nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt đen như bị mực hắt vào, yết hầu lên xuống càng khó khăn hơn.
Hơi thở của Tang Nhược yếu ớt không ổn định: “Anh…”
Đôi mắt đột nhiên bị che khuất, hơi nóng thuộc về lòng bàn tay của người đàn ông đột nhiên xâm nhập, nóng đến nổi khiến mi mắt của Tang Nhược run lên, trong một giây tiếp theo, lại bị đôi môi mỏng của anh phủ xuống.
Trong không gian chật hẹp, tầm nhìn bị buộc hạn chế, trong phút chốc sự nhạy bén của các cơ quan khác bỗng nhiên tăng lên đến cực hạn, anh hôn cô như thế nào, hôn từ đâu đến đâu, nhẹ nhàng hay mãnh liệt, khơi dậy những rung động như thế nào…
Vô cùng rõ ràng.
“Chờ anh trở lại.” Cuối cùng, anh kề sát môi cô, giọng nói khàn khàn vừa nóng bỏng vừa gợi cảm.
Hạ Cảnh Tây rời đi, bay thẳng từ Thâm Thành đến châu Âu, thư ký Tạ và đoàn đội sẽ gặp anh ở đó.
Tang Nhược nhìn theo bóng anh khuất dần, thay vì lập tức lái xe đi cô lại ngồi ở ghế lái một lúc lâu, vài hình ảnh lướt qua trong đầu, làm cô bất giác cong môi, cuối cùng cũng chậm rãi khởi động xe rời đi.
Cả hai người đều bận rộn trong kỳ nghỉ tết âm lịch sắp tới.
Hạ Cảnh Tây bận xử lý công việc ở các chi nhánh công ty nước ngoài, trong khi Tang Nhược chọn bộ phim tiếp theo là kịch bản có nguyên tác từ cuốn tiểu thuyết kia, rất có tính khiêu chiến, cô muốn thử nhiều phong cách khác nhau.
Sau khi ký hợp đồng, do yêu cầu của vai diễn, cô đã mời một giáo viên dạy khiêu vũ về dạy nhảy tại nhà, ngoài ra cô còn nghiên cứu nguyên tác và trao đổi với tác giả.
Trong khoảng thời gian này, Mộ Đình Chu luôn đi sớm về muộn, cô muốn hỏi thăm tình trạng quan hệ của anh, nhưng thật sự không thể nhìn thấy được mặt anh.
Về phần Hạ Cảnh Tây, hai người cũng rất ít khi liên lạc với nhau, ngoại trừ việc mỗi tối trước khi đi ngủ, anh đều sắp xếp thời gian để gửi lời mời gọi điện qua WeChat, mà có vài lần vì cô quá mệt mỏi nên bọn họ phải kết thúc rồi đi ngủ.
Một ngày sau khi kết thúc kỳ nghỉ tết âm lịch.
Tang Nhược có việc đi ra ngoài, khi cô quay lại thì đã thấy Hạ Cảnh Tây đứng đợi ngoài cổng nhà mình, anh nửa dựa vào xe, vừa hút thuốc vừa trả lời điện thoại, như thể đã linh cảm được điều gì đó, khi cô nhìn thấy anh thì cùng lúc ấy anh cũng ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau trong không khí.
Trái tim của Tang Nhược loạn nhịp, cả hai đã không gặp nhau được một khoảng thời gian, ngay cả gọi video cũng không có.
Cô dừng xe, anh bước nhanh về phía cô.
Chân cô vừa bước xuống đất còn chưa kịp đứng vững đã được anh ôm chặt lấy, hơi thở mát lạnh quen thuộc lập tức bao trùm lấy cô, anh nghiêng đầu hôn một cái vào cổ cô.
“Nhớ em.” Giọng nói trầm thấp vang lên ngay bên tai, cùng với nụ hôn nóng bỏng khơi dậy từng trận run rẩy và nó lại rơi vào con tim cô.
Hơi thở của Tang Nhược thực sự hơi khựng lại.
Ngay sau đó, cô đã được anh buông ra, còn chưa nói gì, nụ hôn của anh lại rơi xuống, hôn cô có chút dùng sức, như muốn đưa cô nhập vào máu thịt của mình.
Lúc này đây đã là chạng vạng tối mặt trời đã ngả về tây, ánh chiều tà nhàn nhạt chiếu xuống trên mặt hắn làm mơ hồ tỏa ra một kiểu mê người khác, mà anh lại hôn đến thâm tình lưu luyến, càng có một loại gợi cảm khó lòng cưỡng lại.
Tang Nhược mở mắt ra, nhìn khuôn mặt đang cận kề trước mặt mình, nhịp tim không khỏi đập điên cuồng, đôi tay buông thõng ở bên hông cuối cùng cũng nâng lên định ôm lại anh, thế mà nụ hôn lại dừng lại.
“Anh phải đi luôn bây giờ.” Anh nói.
Tang Nhược hơi giật mình, gấp như vậy sao?
“Khi nào thì về thành phố Tây?” Anh không nhịn được lướt ngón tay lên đôi môi đỏ mọng bị anh hôn đến ướt át của cô, Hạ Cảnh Tây nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy: “Về sớm chút, được không?”
Ngón tay của anh giống như có ma lực, cảm giác như bị điện giật không ngừng bị dâng lên.
Tang Nhược theo bản năng nắm lấy ngón tay anh.
Lồng ngực hơi phập phồng, cô yên lặng nhìn anh, một lúc sau mới nhếch khóe môi, miễn cưỡng nói: “Không có thời gian đâu, hai ngày nữa còn có bạn muốn tới chơi.”
Có một ý cười nhàn nhạt phát ra giữa hai lông mày của cô.
Hạ Cảnh Tây nhìn cô chăm chú một lúc rồi đáp: “Được rồi.” Anh đưa mắt nhìn đồng hồ, cuối cùng hôn lên trán cô: “Anh đi đây.”
Một góc của áo vest bị túm lại.
“Bày một bó hoa cho căn hộ của em nhé.
Em thích có hoa trong nhà.” Lông mi khẽ chớp tạo ra một bóng cong cong, trên mặt Tang Nhược phủ đầy ý cười nhìn anh một lần nữa: “Mật mã khóa cửa là…”
Một nụ cười cũng hiện lên trên khuôn mặt Hạ Cảnh Tây.
“Được rồi.” Anh hôn lên lông mày và mắt cô.
Ngay sau đó, chiếc xe thuộc về anh từ từ lái đi rốt cuộc cuối cùng cũng không thấy bóng dáng nữa.
Tang Nhược đứng đó, suy nghĩ một lúc mới tìm ra được số điện thoại của thư ký Tạ từ trong danh bạ và gửi cho anh ta một tin nhắn: “Lần này Hạ tổng nhà anh phải đi công tác ở đâu?”
Thư ký Tạ trả lời rất nhanh chóng: “Tang tiểu thư, chúng tôi mới trở về từ Châu Âu và bây giờ sẽ đến Úc.
Ban đầu chúng tôi định đến thẳng đó, nhưng cuối cùng Hạ tổng đã cố ý dành ra thời gian để đến đây, và chỉ có hai giờ để ở lại thôi.”
Đầu ngón tay Tang Nhược hơi khựng lại.
Chỉ có hai giờ… Chỉ vì muốn đến gặp cô một chút ư?
“Tang tiểu thư, cứ coi như tôi nhiều chuyện nói thêm một câu nữa đi, thực ra năm ngoái Hạ tổng đã vội vã quay trở về khi nhận được cuộc gọi của cô, anh ấy cố tình trì hoãn thời gian gặp gỡ đối tác nên đã làm tổn không ít.”
Năm ngoái…
Tang Nhược thoáng bàng hoàng, cô nhanh chóng nhớ ra đó là đêm cảm xúc của mình bị mất kiểm soát.
Thư ký Tạ lại gửi tới thêm một tin nhắn: “Tang tiểu thư, cho tôi cải chính một chút, Hạ tổng không phải người nhà của tôi, Hạ tổng vô tội, anh ấy thuộc về Tang tiểu thư, chỉ có cô mà thôi.”
Tang Nhược: “…”
Mặt có vẻ hơi nóng lên.
*
Tang Nhược không nói dối Hạ Cảnh Tây, quả thật có một người bạn muốn đến chơi, đó là Lam Nhiên và vị hôn phu của chị ấy,