Cô cố ý cầm đuôi tóc chậm rãi phất nhẹ theo đường cong trên gương mặt anh, nhìn thấy gân xanh ở thái dương trên gương mặt tuấn tú ấy đang dần ẩn ẩn hiện lên, Tang Nhược mới dừng động tác lại, cô nhìn chăm chú vào đôi môi mỏng của anh rồi nhẹ hôn lên.
“Ai nói em muốn chơi?” Vừa chạm môi một cái liền dứt ra, vẻ mặt đầy khiêu khích, đầu ngón tay ấn nhẹ lên ngực anh, cô cười đến vô tội lại xinh đẹp: “Em không phải muốn chơi?”
Không phải dụ dỗ mà vượt qua cả dụ dỗ cô chớp chớp mắt nhìn về phía anh, cô ngồi dậy, vui vẻ ngâm nha bản nhạc mình yêu thích rồi xoay người rời đi.
Thái dương Hạ Cảnh Tây giật giật.
“Tang Nhược.” Những âm tiết căng chặt phát ra từ sâu trong cổ họng anh.
Nhưng cô không quay đầu lại.
Ngực không ngừng phập phồng lên xuống, anh nhắm hờ mắt, bỗng chốc máu trong thân thể mãnh liệt chảy về một chỗ.
“Hạ Cảnh Tây.” Không bao lâu, một giọng nói lẳng lơ phát ra chui vào trong tai anh.
Mí mắt run lên bần bật, anh nhìn lên, giây tiếp theo, hơi thở anh như ngừng lại ——
Một chiếc áo sơmi màu đen rộng rãi mặc trên người cô khó khăn lắm mới che được tới đùi, hai bắp chân trắng thẳng tắp, phía trên, hai cúc áo sơmi trên cùng không có gài, thấp thoáng có thể thấy được xương quai xanh tinh xảo.
Trời sinh cho cô một làn da rất trắng khiến cho biết bao nhiêu người hâm mộ, áo sơmi lại màu đen, hai màu sắc đối lập dung hòa một chỗ với nhau cực kì kích thích thị giác người khác, càng tôn lên vẻ vừa thuần khiết lại vừa dục vọng của cô.
Mà áo cô đang mặc, là chiếc áo sơmi của anh.
Đôi môi mỏng Hạ Cảnh Tây mím chặt thành một đường thẳng tắp, hơi thở dần dần hỗn loạn thậm chí là căng chặt, anh nhìn cô chằm chằm không hề chớp mắt, trong mắt anh sự chiếm hữu cùng ham muốn đối với cô không hề che giấu.
“Tang Tang.” Anh thấp giọng gọi tên cô, giọng nói đặc biệt khàn, nhưng dường như lại cố gắng duy trì tỉnh táo, giống như không tiếng động mê hoặc: “Lại đây.”
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Tim Tang Nhược không kịp chuẩn bị nhẹ run rẩy, hơi thở có chút bất ổn, đầu ngón tay nắm chặt lòng bàn tay đến đau để duy trì tỉnh táo, cô kìm chế, cố gắng không dao động đi tới bên mép giường.
Cô ngồi xuống mép giường ở trước mặt anh, ngước mắt liếc nhìn anh một cái, tựa như nghĩ đến cái gì đó, cô cong môi chậm rãi bò lên trên giường, ngồi xếp bằng bên cạnh anh.
Tràn ngập mùi nước hoa gợi cảm nhàn nhạt bay vào mũi anh, Hạ Cảnh Tây nhìn cô không rời, trong phút chốc ánh mắt tối đi vài phần.
Tang Nhược nhìn thấy được.
Ý cười lượn lờ phủ kín nơi khóe mắt và đuôi lông mày cô, cô duỗi tay, dưới ánh nhìn chăm chú của người đàn ông đầu ngón tay cô nhẹ nhàng chậm rãi lướt qua áo ngủ anh, cô cố ý kéo dài giọng nói đầy sự gợi cảm mà kêu anh: “Hạ Cảnh Tây…….
“
Chỉ nói như vậy thôi, thân thể Hạ Cảnh Tây đã căng chặt tới cực hạn rồi.
Cô mỉm cười.
Lồng ngực chập trùng hiện lên đường cong lên xuống rõ ràng, sự xấu xa ở sâu trong xương hung hăng va chạm muốn tung ra ngoài, anh nhắm mắt lại.
“Tang Tang.” Anh một mực nhìn chăm chăm vào cô, như muốn nhìn thấy chỗ sâu nhất trong đôi mắt cô, lại mở miệng thấp giọng nói còn kèm theo sự dỗ dành quấn quanh ở trong đó: “Thả anh ra, được không?”
Tang Nhược trừng mắt nhìn.
“Không được.” Khóe môi khẽ nhếch, cô kiêu kỳ từ chối, ngón tay lại chọc chọc lên cách tay anh lên án nói: “Tôi hôm qua anh đã làm tổn thương lòng tự ái của em, em đã chủ động như vậy mà anh vẫn không cần em, em đã tức giận rồi.”
“Anh sai rồi, không có lần sau đâu.” U ám nới đáy mắt càng cuồng cuộng, Hạ Cảnh Tây nhanh chóng nhận sai.
Tang Nhược nhướng mày.
Giọng nói khàn khàn của Hạ Cảnh Tây từng bước một dụ dỗ: “Anh sẽ đền bù cho em, hả?”
Ánh sáng chiếu xuống, ánh mắt anh hết sức chuyên chú nhìn vào nới sâu thẳm trong mắt cô, chứa đựng lưu luyến cùng với muôn vạn thâm tình, không ai có thể cưỡng lại nó, dễ dàng bị chìm đắm vào trong đó không muốn tỉnh lại nữa.
Tang Nhược cắn môi liếc mắt trừng anh một cái.
“Tang Tang.” An lại kêu cô, trong mắt nhiễm đầy ham muốn.
Trái tim Tang Nhược liền đập trật nhịp.
Hai giấy kế tiếp, các ngón tay đặt trên áo ngủ của anh lại tiếp tục di chuyển, cô nhìn anh, khóe môi nhếch lên thẳng đến khi lòng bàn tay chạm vào da thịt anh, hoặc là thong thả ung dung vẽ vòng tròn, hoặc nhẹ nhàng nhấn một chút.
Đến khi cảm giác được lồng ngực càng căng cứng.
Cô đắc ý nhướng mày, đầu ngón tay đặt lên ngực trái của anh, đôi môi đỏ khẽ mở học theo ngữ điệu dụ hoặc anh, cô nở nụ cười vô cùng quyến rũ: “Muốn sao? Hửm?”
Nơi bị đầu ngón tay cô chạm vào không hiểu sao lại nóng lên, như có dòng điện chạy thẳng lên trái tim, đồng tử Hạ Cảnh Tây gắt gao khoá chặt khuôn mặt cô, thêm một giây nhìn ánh mắt càng sâu thêm một chút.
” Muốn.
“Anh thẳng thắn thành khẩn.
Tang Nhược cong cong môi, một tia ửng hồng nhàn nhạt xuất hiện trên mặt cô, nhẹ nhàng hừ cười, đầu ngón tay vẫn còn di chuyển ở đó: “Cái đó…… Cho anh một cơ hội, khen em đi, dỗ dành đến khi em vui vẻ mới được.”
Ánh mắt Hạ Cảnh Tây càng thêm sâu.
Anh mở miệng nói, nói những lời âu yếm mà trước kia anh đã từng khinh thường: “Tang Tang của anh…….
Ở trong lòng anh là đẹp nhất, không ai sánh bằng.” Dừng một chút, anh nói thêm: “Đẹp nhất trên đời.”
Người đàn ông này…….
Tim đập càng nhanh, Tang Nhược liếc anh, biểu tình vẫn như cũ đầy kiêu kỳ: “Chưa đủ.”
Dạ đầu Hạ Cảnh Tây có chút căng ra.
Anh nhìn chằm chằm vào cô, một lúc sau mới khàn giọng nói: “Đôi mắt em rất đẹp, như biết nói vậy, cái mũi của em rất cao, môi em….”
“Cái gì nữa?” Đợi vài giây không thấy anh tiếp tục nói, Tang Nhược không cầm lòng được mà trừng mắt nhìn anh một cái.
Yết hầu lăn lộn lên xuống, Hạ Cảnh Tây từ từ nói: “Rất mềm, anh muốn hôn.”
“……”
Đáy mắt càng thêm sắc ám, anh nhìn đường nét tinh xảo trên gương mặt cô, tiếp tục thấp giọng nói tiếp: “Từ đầu đến chân, mỗi một tấc trên thân thể, anh đều muốn hôn.”
Ngữ điệu của anh càng trở nên nhàn nhạt hơn, như cố tình có một hormone nam tính đầy gợi cảm lặng lẽ phát ra, ánh mắt đặc biệt trở nên nóng bỏng, như muốn hòa tan mọi người vào trong đó.
Trái tim Tang Nhược đập nhanh tới mức khó có thể hình dung, mỗi một phút giây đều muôn như nhảy ra khỏi lồng ngực, chỉ kém chút…..
là bị anh mê hoặc trầm luân rồi.
Đầu ngón tay cô dùng sức bấm vào lòng bàn tay mình.
Cô không có trả lời anh, mà là…..
Ngón tay vốn đặt bên ngực trái anh lại chậm rãi đi xuống, cố ý làm cho áo ngủ anh càng thêm banh rộng ra, đến khi chạm đến dây lưng áo ngủ mới dừng lại.
Cô ngước mắt nhìn anh, Hạ Cảnh Tây cũng đang nhìn cô, thật ra mà nói thì tầm mắt anh luôn đặt trên người cô không có dời đi.
“Tang Tang.” Anh gọi cô, giọng nói trầm thấp càng thêm trêu chọc người.
Đầu ngón tay Tang Như khẽ run lên.
“Em giúp anh cởi.” Từng tia từng sợi ý cười trong mắt cô tỏa ra, cô lại nắm thế chủ động, nhẹ giọng mê hoặc lại: “Được không hả?”
Ngón tay kéo ra một cái, dây lưng lỏng ra.
Mà tay cô còn cố tình…..
“Tang Tang.” Gân xanh trên huyệt thái dương nổi lên, thân thể Hạ Cảnh Tâu từ trước đến nay chưa bao giờ căng chặt như bây giờ.
Tang Nhược vô tội chớp mắt, cố ý dùng giọng nói hết sức nhẹ nhàng nói: “Không phải đã nói rồi sao, quần áo của anh muốn cởi cũng phải là em cơi, tóm lại đều phải cởi, em giúp anh không được sao?”
Nếu anh dám nói không được, chắc chắn anh sẽ bị cô bỏ lại với tư thế này.
Hạ Cảnh Tây nhìn cô chằm chằm.
“Được.” Giọng nói anh càng thêm khàn hơn, mỗi một hơi thở đều rất nặng nề: “Em cởi đi.”
Lời nói vừa dứt, hơi thở hơi anh ngừng lại.
—— Cô cúi người đến gần, ngọn tóc xoăn nhẹ lướt qua ngực anh, có hai loại cảm giác ngứa ngáy mạnh mẽ va chạm nhau trong người của anh.
Ngực Hạ Cảnh Tây không ngừng phập phồng rất rõ ràng, cảm xúc hiếm khi bị mất khống chế, cũng có một ít tia đỏ như máu lặng lẽ nhiễm lên đôi mắt anh.
Tang Nhược nhìn thấy.
Cô cong môi, dưới cái nhìn chằm chăm chú của anh bàn tay kia lại chậm rãi dán sát trên ngực trái anh một lần nữa, cô hỏi: “Ấy, Tây Tây ơi, tim anh đập