Giọng nói cô lười biếng, ý cười trên gương mặt xinh đẹp phủ lên một tầng sáng chói.
Cổ họng khẽ nhúc nhích, Hạ Cảnh Tây âm trầm vào cô, kìm lòng không được mà dùng một tay nâng mặt cô lên khẽ hôn một cái, tiếng cười trầm thấp mang theo ý cười nhàn nhạt từ bên trong phát ra: “Muốn.”
Ý cười của Tang Nhược dần dần trở nên nồng đậm.
“Ngoan.”, khẽ cong môi lên, cô thuận theo tư thế hiện tại mà kìm chặt lấy anh bằng hai chân, sau đó anh cũng ăn ý nâng cô lên, Tang Nhược ôm lấy cổ anh kiêu ngạo ra lệnh: “Phòng quần áo.”
“Được.”
Rất nhanh hai người đã đến phòng quần áo.
Tang Nhược vẫn được anh ôm ở trên người, cô nói đi đến nơi nào anh liền đi đến chỗ đó, đầu ngón tay lướt nhẹ qua áo sơ mi rồi đến âu phục, cuối cùng chọn ra một bộ, sau đó lại chọn một cái cà vạt thích hợp.
“Đặt em xuống.” Tay cô chọt chọt vào vai anh.
Hạ Cảnh Tây nghe lời đặt cô xuống.
Đầu ngón tay quấn lấy cà vạt, chỉ chỉ vào quần áo đã chọn, Tang Nhược căn dặn: “Hôm nay mặc bộ này, mặc xong…”
Cô dừng một chút.
Khoảng cách gần trong gang tấc, ánh mắt sâu thẳm của anh hết sức rõ ràng, nhìn Tang Nhược chăm chú như vậy làm cho cô có cảm giác mặt nóng lên, nhưng cố tình anh vẫn chăm chú nhìn cô từ đầu đến cuối vẫn không hề chớp mắt.
Nhịp tim không lặng lẽ gia tốc, cô nhịn không được vểnh môi lên, đã cố kiềm chế, nhưng ý cười trong âm thanh ngọt ngào vẫn rất rõ ràng: “Thay đồ xong em giúp anh đeo cà vạt.”
“Nhanh nhanh một chút.” Nói xong cô định quay người đi ngay.
Cổ tay bị nắm chặt, nhiệt độ cơ thể thuộc về người đàn ông nhanh chóng xâm nhập vào từng lỗ chân lông trên người cô.
“Đi đâu?”
Tang Nhược trừng anh, biết rõ còn cố hỏi.
“Không cởi quần áo ra mà rời đi à?” Lòng bàn tay anh theo thói quen khẽ vuốt ve tay cô, Hạ Cảnh Tây nhìn chằm chằm cô thấp giọng nhắc nhở: “Tối hôm qua em nói quần áo anh muốn cởi cũng là do em cởi mà.”
Ngữ điệu anh nhàn nhạt, vẻ mặt lạnh lùng trang nghiêm, nhìn thế nào cũng là bộ dáng quý công tử chỉ có thể đứng nhìn chứ không thể đùa bỡn, nếu như không bị động tác lúc này của anh phá hỏng.
Trong nháy mắt trong đầu Tang Nhược nhảy ra một từ __
Nhã nhặn cặn bã.
Môi đỏ câu lên, cô muốn cười nhưng không cười khẽ hừ một tiếng, ngạo mạn hất tay anh ra: “Đúng vậy nha, nhưng bây giờ em không hứng thú.”
Hạ Cảnh Tây cười nhẹ.
“Được.” Cầm tay của cô kéo lại gần hôn lên môi cô một cái, anh nhìn vào mắt cô: “Chờ em có hứng thú.”
Tim Tang Nhược nhảy lên một cái.
Đối mặt hai giây, cô dứt khoát không đi nữa, thuận thế ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh, khẽ nâng cằm lên, cô quơ quơ bắp chân cười nhẹ nhàng nhìn anh: “Thay quần áo nhanh lên một chút.”
Hạ Cảnh Tây liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt thật sâu: “Không đi à?”
Tang Nhược trừng anh: “Cởi nhanh.”
“Được.” Hạ Cảnh Tây cười.
Tang Nhược không dời mắt đi.
Nhưng mà khi anh chậm rãi cởi nút áo ngủ ra, không biết tại sao, cô lại cảm thấy nhiệt độ trên gương mặt mình tăng cao, rõ ràng là cô đã từng nhìn anh thay quần áo rất nhiều lần rồi.
Cô khẽ nuốt khan một cái.
Mà khi áo ngủ của anh được cởi ra hoàn toàn, những vết tích kia rõ ràng là do cô để lại nhanh chóng đập vào mắt kích thích thị giác, hô hấp Tang Nhược đúng là đột nhiên bị khựng lại, một giây sau, một luồng hơi nóng xâm nhập vào mặt cô.
Cô vậy mà…
Nhịp tim đập tăng tốc như là muốn bay ra khỏi lồng ngực, lần đầu tiên cô bởi vì chuyện như thế này mà có chút ngượng ngùng quay mặt đi, nhưng nghĩ đến người đàn ông kia vừa mới khiêu khích, tầm mắt cô vẫn trở lại đặt trên người anh.
Giống như nữ vương đang ngồi thưởng thức vậy.
Một lát sau, Hạ Cảnh Tây xoay người lại, sau khi mặc áo mũ chỉnh tề lại là một bộ dáng cao quý cấm dục.
Hai người đối mặt với nhau.
Nhịp tim được kiềm chế đột ngột lại tăng tốc, Tang Nhược giả vờ bình tĩnh đứng dậy, chân trần chạm xuống sàn nhà bước hai bước đi đến trước mặt anh, sau đó tự nhiên mà giẫm lên giày của anh.
Cô từ từ ngẩng mặt lên, anh cúi đầu, hô hấp của hai người gần trong gang tấc dần dần thay đổi.
Đôi môi mỏng nở nụ cười nhàn nhạt, Hạ Cảnh Tây lấy chiếc cà vạt từ trong tay rồi làm mẫu cho cô: “Anh dạy cho em.”
Tang Nhược khẽ hừ một tiếng, ý cười trong mắt cũng không giảm đi.
Cô nhìn ngón tay thon dài của anh đang tao nhã thắt cà vạt, nghe giọng nói trầm thấp của anh giải thích từng bước, không hiểu sao lại có một loại cảm giác ngọt ngào khác, khóe môi không nhịn được liền cong lên.
“Có muốn xem lại một lần không?” Giọng nói của anh vang lên bên tai.
Đầu ngón tay đang thắt cà vạt của anh lại nới lỏng ra lần nữa, Tang Nhược cố nén nụ cười càng ngày càng gây rõ ràng, tựa như không tức giận lại trách móc: “Không cần.”
Hạ Cảnh Tây mỉm cười, hơi hơi cúi đầu phối hợp.
Tang Nhược nắm chặt cà vạt, có chút căng thẳng không rõ lý do, bất động thanh sắc* mà chậm rãi hòa hoãn hô hấp cùng tốc độ đập của trái tim, nhớ lại động tác của anh vừa mới nãy, cô bắt đầu thắt cà vạt lần đầu tiên cho anh.
*Bất động thanh sắc: không chút biến sắc, cực kỳ bình tĩnh.
Mặc dù không thành thạo, nhưng cô rất nghiêm túc, toàn bộ sự chú ý của cô bây giờ đều đổ dồn lên trên chiếc cà vạt.
Lông mi cong dày, khe khẽ vỗ nhẹ lên khuôn mặt của anh một chiếc bóng hình vòng cung tuyệt đẹp, được trời ưu ái cho một ngũ quan tỏa sáng, xinh đẹp, cho dù không làm gì mà chỉ đứng thôi vẫn có thể dễ dàng mê hoặc người khác.
Đặc biệt là bộ dáng cực kỳ nghiêm túc của cô lúc này.
Bước cuối cùng kết thúc, Tang Nhược rất hài lòng, khóe mắt cùng đuôi lông mày lập tức hiện ra ý cười thoảng qua, cô ngẩng mặt lên: “Được… ưm.”
Nụ hôn thuộc về anh phủ xuống.
Hormone nam tính sạch sẽ bao phủ lấy cô, trái tim của hai người đang thân mật khắng khít cũng đập cùng nhau, nụ cười trong ánh mắt càng tỏa sáng xinh đẹp hơn, Tang Nhược không kìm lòng được mà đưa hai tay lên ôm lấy cổ anh.
Nụ hôn kết thúc, trán của hai người chạm vào nhau.
“Cảm ơn.” Hạ Cảnh Tây hôn nhẹ lên khuôn mặt của cô, âm thanh khàn khàn kiềm chế.
Đầu ngón tay tùy ý đâm nhẹ lên gáy anh, đáy mắt xẹt qua tia giảo hoạt, hô hấp đều đặn, ánh mắt Tang Nhược vô tội nhìn lại anh: “Không cần khách khí, chi phí cho sự vất vả tối hôm qua.”
Hạ Cảnh Tây khẽ cười: “Quá ít.”
Tâm tư đùa giỡn nổi lên, Tang Nhược khẽ liếc anh một cái, liếm môi, ủy ủy khuất khuất mà lên án: “Vậy anh muốn thế nào, em đây là lần đầu tiên thắt cà vạt cho người ta nha, anh lại có thế không biết cảm kích…”
Diễn trò đến phát nghiện, cô cố ý khịt khịt mũi, làm bộ muốn khóc: “Hạ Cảnh Tây, anh bắt nạt người ta.”
Cô thu tay lại.
Trong mắt chỉ toàn là sủng nịnh, Hạ Cảnh Tây bắt được tay cô áp lên trên sườn mặt của mình, trong cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp: “Đúng vậy, chỉ bắt nạt em.”
“…”
Cầm, thú.
Tang Nhược hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, trừng xong không cam lòng bị yếu thế mà đáp trả khiêu khích: “Quá ít cũng là do anh phục vụ không tốt, mười phần thì ngay cả năm phần cũng không được, Hạ tổng không suy xét lại sao?”
Cô dùng ngón tay chọc chọc vào ngực anh, nở nụ cười như có như không mà ghét bỏ.
Người đàn ông im lặng.
Tang Nhược nhướng mày, nói toạc ra: “Còn nữa…”
“Không hài lòng?” Đột nhiên nói một câu, trầm thấp lại nghiêm túc.
Trong