Ngón tay thon dài của anh vén lọn tóc lòa xòa trên trán qua một bên giúp cô, anh thuận theo cô dịu giọng dụ dỗ: “Bí mật gì vậy?”
“Bí mật chính là….
.
” Hơi thở có chút hỗn loạn, cô khẽ cắn môi, Tang Nhược bỗng nhiên bật cười, cô ngoắc ngón tay về phía anh: “Anh lại gần chút nữa đi.
”
Hạ Cảnh Tây bật cười, ghé sát tai cô như cô mong muốn.
Trong giây tiếp theo, đôi môi mềm mại và ẩm ướt của cô cọ vào mặt anh, cô nghiêng đầu lại, đôi môi ấm áp mang theo hơi rượu phả vào tai và quai hàm của anh, làm anh ngứa ngáy và run rẩy.
Đôi mắt của Hạ Cảnh Tây tối sầm lại.
Bất chợt, vành tai anh bị ngậm lấy, đầu lưỡi cô không chút kiêng dè đảo qua đảo lại rồi rời đi, tiếp theo cô cố ý gần lên hướng lỗ tai thổi nhẹ, rồi cười ngạo nghễ đắc ý: “Không nói cho anh biết đâu.
”
Hạ Cảnh Tây nhắm mắt lại, che đi sự cuộn trào mãnh liệt, anh tinh tường phát gác được cô cơ hồ muốn né tránh, anh nhanh chóng mở mắt ra ôm lấy khuôn mặt cô.
Nhìn thấy ánh mắt giả vờ vô tội của Tang Nhược, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve làn da cô, cọ xát chóp mũi của cô, anh trầm giọng mở lời: “Anh cũng có chuyện muốn nói với em.
”
“Hạ Cảnh Tây…” Tang Nhược nũng nịu tỏ vẻ đáng thương, cô dẩu môi: “Em mệt quá, em cố ý kết thúc công việc sớm để trở về đón sinh nhật cùng anh, ngồi máy bay rất mệt, giờ em buồn ngủ quá.
”
Hạ Cảnh Tây nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, giọng điệu bình tĩnh và nguy hiểm: “Bây giờ em mới biết buồn ngủ hả?”
Tang Nhược “…”
“Em say rồi.
” Cô khẳng khái trừng mắt với anh một cái, Tang Nhược thừa dịp anh lơ đãng nhanh chóng quấn chăn lăn qua phía bên kia giường, đưa lưng về phía anh: “Nhược Nhược của anh ngủ rồi.
”
Dứt lời cô liền nhắm tịt mắt.
Nhưng mà đợi một lúc lâu cũng không nghe anh lên tiếng, phòng ngủ an tĩnh chỉ có tiếng gió đêm thổi qua lá cây nghe xào xạc, đầu ngón tay nắm chặt gối, mí mắt run rẩy, Tang Nhược vụng trộm hé mắt.
Ngay lúc mở mắt ra, khuôn mặt anh tuấn đột nhiên xuất hiện trước tầm mắt, đôi mắt sâu thẳm thâm trầm dịu dàng nhìn cô, tim cô đập dữ dội.
“…Hạ Cảnh Tây!” Cô khẽ thốt lên, một tầng hồng phấn phủ lên má.
Hạ Cảnh Tây mỉm cười, không cho cô có cơ hội chạy thoát, anh nằm xuống bên cạnh cô, hai tay ôm lấy Tang Nhược khóa trong lồng ngực mình, trước khi cô mở miệng anh đã đặt lên môi cô một nụ hôn tinh tế.
Cho đến khi cô sắp ngạt thở anh mới buông cô ra.
“Ngủ đi, anh nằm cùng em.
” Cổ họng anh phát ra âm thanh trầm thấp, anh vuốt tóc và vỗ nhè nhẹ lưng cô, giống như đang dỗ dành đứa trẻ.
Cơ thể cô hơi động một chút, Tang Nhược ngẩng mặt lên.
Ngón tay cô không an phận không ngừng gõ vào lồng ngực anh: “Hạ Cảnh Tây…”
Hạ Cảnh Tây nhanh chóng bắt lấy bàn tay cô.
“Nếu em không ngủ thì cùng làm chút chuyện đi, hửm? ” Anh dùng đôi mắt nhìn cô thật sâu, trầm giọng uy hiếp.
Tang Nhược nhìn lại anh, ánh mắt mê ly và tỏ vẻ ngây thơ.
“Nhưng em buồn ngủ quá…” Cô nhỏ giọng phản bác, giọng uất ức như đang lên án.
Hạ Cảnh Tây căn bản không có biện pháp nào đối phó với cô.
“Anh sẽ dỗ em ngủ.
” Anh cúi đầu hôn lên trán cô, giọng nói dịu dàng vạn phần: “Ôm anh.
”
Tang Nhược cười, lông mày cong cong.
“Anh phải đợi cho em ngủ rồi mới được rời đi nha.
” Cô đang làm nũng mà không hề hay biết.
Hạ Cảnh Tây cũng cười: “Được, nghe lời, ngủ đi.
”
“Vâng.
”
Tang Nhược vui vẻ nhắm nghiền hai mắt.
Men cồn có lẽ đã thấm như thủy triều dâng, cùng với lịch trình gấp gáp ở nước ngoài, cô nép vào lồng ngực anh một lúc, cơn buồn ngủ ập đến, cuối cùng không chống được sự mệt mỏi cô chìm vào giấc ngủ sâu.
Hạ Cảnh Tây từ đầu đến cuối đều duy trì tư thế ôm cô không nhúc nhích, ánh mắt nhìn cô càng không nỡ rời đi.
“Hạ Cảnh Tây…” Cô mơ màng lẩm bẩm, “Thư tình…”
Ý cười tràn đầy khóe mắt, Hạ Cảnh Tây hôn cô một cái, giọng trầm thấp khàn khàn: “Chờ anh.
”
Dường như cô còn muốn nói gì đó nhưng không nghe rõ được, dần dần nhịp thở của cô dần ổn định.
*
Hạ Cảnh Tây buông cô ra, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường rồi đi lên sân thượng lần nữa, anh lấy điện thoại ra tìm gốc và ánh sáng tốt nhất, hướng về bàn trà có bánh gato và ly rượu đỏ, cùng với ánh trăng trên bầu trời đầy sao chụp vài tấm hình.
Sau đó anh đi đến thư phòng, dùng thái độ và thủ thuật chuyên nghiệp anh chụp lại đèn ngủ, sau khi hoàn thành, anh xem lại những tấm hình đã chụp, tìm ra được ba tấm hình ưng ý nhất phát lên vòng bạn bè.
Cuối cùng, anh gọi cho thư ký Tạ và yêu cầu: “ Giúp tôi xác minh tài khoản Weibo.
”
Thư ký Tạ không có chút ngạc nhiên nào, anh ta trả lời sẽ lập tức sắp xếp ổn thoả.
Hạ Cảnh Tây đăng nhập vào Weibo, Weibo từ lúc đăng kí trống rỗng như một tài khoản giả đã đổi thành tên của anh, đối tượng theo dõi duy nhất cũng chỉ là Tang Nhược.
Anh công khai tình cảm với cô trên Weibo, lúc này chỉ một câu nói đại diện cho tất cả tâm ý của anh: 【Sinh tử bạc đầu】
Thư ký Tạ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, sau khi chia sẻ Weibo của Tang Nhược, thư ký Tạ yêu cầu trang chính thống của tập đoàn nhanh chóng theo dõi và chia sẻ, gửi những lời chúc phúc: 【Chúc mừng, chúc mừng Hạ tổng cuối cùng cũng theo đuổi được Hạ phu nhân tương lai, đây là thông báo chính thức của Hạ tổng và phu nhân.
】
Đêm nay, đầu tiên là Tang Nhược bị chụp ảnh tình cảm thắm thiết, và trong vòng nửa tiếng đồng hồ cô tự tay đăng lên công khai với mọi người, #Tang Nhược công khai tình yêu#, #Tang Nhược tình cảm mặn nồng# ngay lập tức chiếm giữ vị trí thứ nhất và thứ hai trong hot search.
Tang Nhược bước vào giới giải trí với hình tượng là ít tai tiếng và không scandal, giá trị nhan sắc của cô được đánh giá cao, sau đó cô biến mất một thời gian rồi xuất hiện trở lại với một bộ phim điện ảnh, khiến ai cũng bất ngờ vì cô vừa có kỹ năng diễn xuất vừa có ngoại hình.
Sau đó, tuổi còn trẻ nhưng cô đã lấy được vòng nguyệt quế của ảnh hậu, bộ phim《Không quy cách》 cũng đem lại bội thu cho phòng bán vé, cũng như trước kia không có tai tiếng gì, duy nhất chính là sự cố ngoài ý muốn trong phòng phát sóng trực tiếp lần đó.
Cũng chính lần đó cô thừa nhận anh là bạn trai cũ, rồi tối nay, cô lại công khai mối tình cảm của cả hai.
Một khi đã công khai, màn hình tràn ngập lời chúc phúc, từ các đạo diễn, diễn viên đã từng hợp tác với cô, những người hâm mộ chân chính theo dõi cô từ trước đến nay, và ngay cả người qua đường, tất cả mọi người đều không chút do dự gửi lại lời chúc phúc chân thành.
Sự chuyển tiếp của Hạ Cảnh Tây và blog chính thức của tập đoàn Hạ Thị đã đẩy tin tức tối nay lên cao trào, ngoài sự chúc phúc từ mọi người còn có dự hâm mộ ghen tị từ cộng đồng ăn dưa.
“Cả đời này chúng ta sẽ đi cùng nhau, sinh tử bạc đầu.
” Lời tỏ tình của hai người đã nhanh chóng trở thành câu chuyện ngôn tình mới nhất.
Mộ Đình Chu gọi đến sau khi anh thấy tin tức trên Weibo.
Anh nhả ra một vòng khói thuốc, có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ hừ cười nói: “Cậu phải đối xử tốt với Nhược Nhược, nếu cậu phụ lòng em ấy tôi sẽ đánh gãy chân cậu, và cả đời này cậu đừng hòng gặp lại cô ấy.
”
Đầu ngón tay của Hạ Cảnh Tây chạm vào đèn ngủ, dưới ánh đèn ánh mắt của anh cũng trở nên dịu dàng: “Yên tâm.
”
Mộ Đình Chu không nói lời nào, khi chuẩn bị công khai tình cảm chắc hẳn đã có an bài thỏa đáng, anh cũng tin rằng Hạ Cảnh Tây cũng đã chuẩn bị kỹ càng, và cũng không để có có bất kỳ ảnh hưởng nào.
Hai người rất nhanh kết thúc cuộc trò chuyện.
Trong thư phòng chỉ lóe lên ánh sáng từ ngọn đèn mà cô tặng, hình bóng của cô tựa như lặng lẽ dưới ánh đèn, Hạ Cảnh Tây nhìn chăm chú, trong lòng trào dâng suy nghĩ, anh không ở lại nữa, quay trở về phòng ngủ.
Anh nhanh chóng tắm rửa, lên giường ôm Tang Nhược đang ngủ say vào lồng ngực, cô dường như cảm nhận được sự trở lại của anh, xoay người lại lập tức ôm lấy anh.
“Hạ Cảnh Tây…” Cô mơ màng gọi tên anh.
Có một cảm xúc khác quấn lấy trái tim anh, Hạ Cảnh Tây cúi đầu khẽ hôn lên trán cô, tiếp đến là lông mày, mắt, nốt ruồi lệ, sau đó từ từ hướng xuống môi cô, cạy mở miệng cô rồi nhẹ nhàng cọ xát.
Cô mơ màng đáp lại anh.
Triền miên thật lâu, anh lưu luyến hồi lâu rồi mới miễn cưỡng buông cô ra.
“Cảm ơn em.
” Giọng nói trầm khàn phát ra từ cổ họng, cuối cùng anh hôn lên môi cô.
Anh cũng có nhà.
Anh có cô, có nhà của riêng mình, và cả cuộc đời sau này không còn cô đơn nữa.
*
Sau sinh nhật, Tang Nhược có hai ngày nghỉ ngơi ngắn ngủi rồi tiếp tục bắt đầu bận rộn, bộ phim của đạo diễn Lữ sắp ra mắt, họ tiến hành tuyên truyền lần cuối trước khi ra mắt, còn có những lịch trình khác nữa.
Chụp tạp chí, chụp quảng cáo, tham dự các tuần lễ thời trang, các hoạt động phát ngôn đại diện thương hiệu….
v…v….
Mỗi ngày trôi qua bình yên.
Lịch trình dày đặc.
Hạ Cảnh Tây cũng bề bộn công việc, còn bận hơn cả cô, lịch trình bay qua bay lại trong nước, nước ngoài là chuyện bình thường, nhưng dù thế nào đi nữa, anh đều sẽ để một ngày trống trong tuần để ở bên cạnh cô, nếu cô phải đi làm, anh cũng sẽ đi cùng cô khắp nơi.
Cả hai người đều ở thành Tây, buổi tối chính là thời điểm ấm áp nhất.
Bọn họ sẽ tùy ý hôn nhau, làm những điều thân mật nhất, cùng nhau xem phim, họ cũng cùng nhau nấu ăn, đương nhiên là anh nấu và cô là người phá rồi.
Khi anh có việc cần xử lý anh sẽ bận rộn ở thư phòng, còn cô thì lặng lẽ cầm quyển tạp chí yên lặng ngồi bên cạnh, chỉ cần hai người ngước lên đều có thể nhìn thấy đối phương.
Anh cũng sẽ đưa cô đi du lịch vào những ngày nghỉ phép, chỉ có hai người.
Nhưng sau khi bộ phim bấm máy Tang Nhược càng bận rộn hơn.
Ngoài ra còn có nhiều kịch bản hay gửi đến tay cô mời cô hợp tác, vốn dĩ cô muốn nghỉ ngơi một thời gian sau khi bộ phim được công chiếu, nhưng trong số kịch bản gửi đến có một kịch bản mà nhân vật chính có hai nhân cách mà cô đặc biệt hứng thú muốn thử thách bản thân mình, quản lý cũng nói là kịch bản này rất phù hợp với cô.
Sau khi thảo luận, Tang Nhược quyết định nhận bộ phim và sẽ bắt đầu quay ngay sau khi tổ phim chuẩn bị xong.
Trong thời gian quay phim thì Hạ Cảnh Tây lại đang ở bên chi nhánh công ty ở nước ngoài, vì vậy hai người chỉ có thể gặp nhau thông qua video call, mà thông thường là Hạ Cảnh Tây sẽ gọi video dựa vào lịch làm việc trống của cô khi quay phim.
Dù hai người tạm thời đang tách ra, nhưng ngọt ngào không