Khi thấy ngôi nhà kính trồng hoa hồng cô đã có linh cảm, anh từng bước từng bước đưa cô đến gần, từng chút một mở lối cho cảm xúc của cô, rồi đúng lúc này anh hạ một chân xuống đất quỳ gối cầu hôn.
Đi thẳng vào đề tài, anh muốn trở thành chồng hợp pháp của cô.
Cô hiểu rõ hơn ai hết, anh không chỉ muốn, mà là nhất định sẽ, anh nhất định phải trở thành chồng của cô, giống như lần đó anh đã mạnh mẽ nói rằng đời này cái tên trong cột bạn đời của cô chỉ có thể là anh.
Rõ ràng đã sớm chuẩn bị tâm lý, vậy mà khi nghe chính anh nói ra lời cầu hôn, nội tâm Tang Nhược sinh ra cảm giác mãnh liệt khó tả.
Ngọt ngào, hạnh phúc, tim đập rộn ràng.
.
.
Đủ loại cảm xúc đều có.
Giờ đây cô có thể hiểu được cảm giác tại sao các cô gái lại cảm động muốn khóc khi được cầu hôn.
Cô muốn thể hiện dè dặt một chút, nhưng nụ cười ngọt ngào vẫn không khống chế được mà biểu hiện ra từ lông mày đến khóe mắt, khóe môi cũng không kìm được nhếch lên, dù thế nào đi nữa cũng không thể kìm chế được.
Cô nhìn anh, ngũ quan càng thêm tinh xảo và rực rỡ.
Đôi mắt Hạ Cảnh Tây khóa chặt lấy cô, ý cười tăng thêm một chút, bàn tay anh bao bọc bàn tay cô theo thói quen mà vuốt ve, anh trầm giọng chứa ý cười hỏi: “Đồng ý nhé?”
Ngón tay út cô nghịch ngợm trong lòng bàn tay anh, đôi môi hơi vểnh lên, Tang Nhược kiêu ngạo khịt mũi cười: “Chỉ câu này thôi mà anh muốn em gả cho anh à? Hạ Cảnh Tây, anh đắc ý quá đó.”
Tang Nhược giả bộ rút tay về, anh dường như đã sớm nhìn ra ý định của cô, anh nắm chặt tay trước khi cô di chuyển, tiếp theo anh cúi đầu đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên tay ấy trìu mến và thành tâm.
Cực nóng, nóng bỏng.
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm vào nhau, tim Tang Nhược hùng hăng run lên lần nữa, chỉ trong hai giây sau, trái tim trở nên điên cuồng không thôi.
“Anh có thể cùng em xem kịch bản, giúp em đối diễn, pha trà cho em.” Hạ Cảnh Tây trầm giọng nói: “Khi anh đi công tác chúng ta cũng có thể đi cùng nhau, ngẩng đầu lên là có thể thấy được em.”
Hô hấp hơi khựng lại, Tang Nhược vô thức nhìn đồ trang trí trên bàn, quả nhiên đúng với những gì cô phỏng đoán.
“Những lúc được nghỉ nơi em muốn đi nghỉ mát ở đâu thì chúng ta sẽ đi đến đó, hay là chỉ ở nhà cũng được.” Hạ Cảnh Tây cong cong khóe miệng ánh mắt tràn đầy ý cười: “ Anh sẽ vì em mà che gió che mưa, không để cho em chịu bất cứ uất ức nào, cũng sẽ không làm em không vui.”
Anh hôn lên mu bàn tay cô.
Ánh mắt nhìn cô cũng sâu hơn vài phần, anh tiếp tục: “Mặc kệ thời gian có trôi qua bao lâu, anh vẫn sẽ yêu em như lúc ban đầu, anh sẽ cho em những điều em mong muốn, sẽ không khiến em hối hận khi gả cho anh.”
Lời nói trầm thấp, từng chữ từng chữ với sức nóng thiêu đốt như khắc sâu vào tim cô, để lại dấu ấn không bao giờ phai nhòa.
Nhịp tim Tang Nhược càng đập nhanh hơn.
“Tang Tang.” Anh thấp giọng gọi tên cô.
Yết hầu của Hạ Cảnh Tây lên xuống, ánh mắt thật sâu chăm chú nhìn cô: “Anh muốn cùng với em có một mái nhà, anh muốn đối tốt với em, muốn chiều chuộng và yêu thương em cho đến khi già đi.”
“Gả cho anh, có được không?”
Anh nhìn cô, ánh mắt chuyên chú thâm tình, trong ấy chất chứa tình cảm sâu đậm không thể né tránh, giờ đây Tang Nhược cảm thấy mồ hôi dường như đang toát ra trong lòng bàn tay, nhịp tim mất khống chế không có cách nào bình tĩnh nổi.
Trong mắt anh chỉ có cô, chưa bao giờ là giả.
Đối mặt với nhau mấy giây, lòng ngực cô tràn đầy sự ấp ám và ngọt ngào, Tang Nhược không khỏi cong môi mỉm cười lần nữa.
“Không được.” Cô nói.
Đôi mắt Hạ Cảnh Tây híp lại.
Tang Nhược bắt được, cô cười, một tay nâng mặt anh lên kéo lại gần, nhớ lại những câu thoại trong cuốn tiểu thuyết mà Tưởng Thi Thi cho cô xem: “Chẳng phải là mỗi ngày trôi qua đều yêu em nhiều hơn ngày hôm qua sao?”
Bờ môi một lần nữa hiện lên một vòng cũng rõ ràng, Hạ Cảnh Tây nắm chặt tay cô hôn lên: “ Mỗi ngày sẽ yêu em nhiều hơn ngày hôm trước, mỗi ngày đều sẽ cưng chiều em nhiều hơn so với ngày hôm qua.”
“Gả cho anh, nhé?” Anh thấp giọng dụ dỗ.
Tang Nhược cố ý nhịn cười, tỏ vẻ khó xử: “Không được đâu, anh em sẽ không đồng ý.”
“Vậy ngày mai anh sẽ cùng em trở về gặp người lớn.” Ý cười tràn ngập, Hạ Cảnh Tây dụ dỗ: “Anh có hỏi qua, gần đây anh ấy đều ở Thâm Thành, em không cần làm gì cả, anh sẽ đến thuyết phục anh ấy,”
“ Anh trai em sẽ đánh anh.”
“Anh sẽ nhường anh ấy.”
“.
.
.
”
Anh nắm lấy tay cô áp lên mặt mình, bất giác nhớ đến cái gì đó, anh tạm thời buông tay cô ra, cho tay vào túi quần lấy hộp nhung đã sớm chuẩn bị từ lâu, mở hộp lấy chiếc nhẫn độc nhất vô nhị ra.
Chiếc nhẫn chậm rãi luồng vào ngón tay giữa không cho cô có cơ hội cự tuyệt, ánh mắt anh thật sâu nhìn cô: “Tang Tang, gả cho anh nhé, cho anh một danh phận, có được không?”
Nghiêm túc thành tâm, có thể thấy trong mắt chỉ có cô.
Tang Nhược rốt cuộc cũng không nhịn được ý cười.
“Được ạ.” Cô nắm tay lại liếc nhìn chiếc nhẫn dưới ánh đèn, trong giây lát cô mỉm cười nhạt cúi đầu phủ xuống môi anh, trong không khí quấn quanh giọng nói thẹn thùng của thiếu nữ: “Em bằng lòng.”
Trong nháy mắt, anh nắm lấy quyền kiểm soát, nụ hôn nóng bỏng áp xuống, chỉ trong vài giây ngắn ngủi thôi, hơi thở của Tang Nhược không ổn định và nhịp tim nhảy điên cuồng.
“Bùm___ chíu___” Cách đó không xa vang lên tiếng pháo hoa nổ vang.
Bầu trời ban đêm bỗng nhiên sáng rực, cô cùng anh ôm hôn nhau cuồng nhiệt.
Nụ hôn kết thúc, trán hai người tựa vào nhau, hơi thở dồn dập.
“Hạ phu nhân, anh rất vui.” Trên mặt đều là ý cười, Hạ Cảnh Tây thì thào gọi tên cô, giọng nói như bị đứt quãng, âm thanh trầm thấp chân thành gợi cảm khó diễn tả bằng lời.
Tang Nhược hai tay đỡ khuôn mặt anh hôn lên chân mày, mỉm cười nhẹ nhàng: “Em cũng rất vui.”
Hạ Cảnh Tây bắt lấy tay cô, từ từ dụ dỗ.
“Sang năm tháng tư có một ngày tốt (ngày hoàng đạo), số bốn vốn là số may mắn của em, vậy chúng ta kết hôn vào tháng tư, hả?” [Đừng ai la Yên nghe, nói thiệt chứ Yên nghe mấy cái âm hả, hửm để dụ dỗ bên TQ là Yên mê lắm, nên ko phải mình ko chỉnh thành nhé được đâu, mà là mình mê kiểu âm cuối này nè]
Tang Nhược nghe thế nở nụ cười, cô liếc yêu anh một cái: “Anh đã sớm có âm mưu rồi hả.”
“Đúng.” Hạ Cảnh Tây thẳng thắn thừa nhận, ánh mắt sâu thẳm nóng bỏng: “Bởi vì anh muốn mau chóng trở thành người chồng hợp pháp của Hạ phu nhân đây, nếu như có thể, anh thật muốn kết hôn với em vào ngày mai.”
Không kìm lòng nổi, anh hôn lên đầu ngón tay cô: “Em không cần làm bất cứ cái gì cả, anh sẽ sắp xếp mọi thứ, em chỉ cần chuẩn bị trở thành cô dâu xinh đẹp nhất, anh cam đoan sẽ không để em thất vọng.”
Người này thật là…
Ý cười nhuộm đầy mắt, Tang Nhược rút ngón tay lại cố ý chọc chọc vào mặt anh: “Trước tiên anh phải thuyết phục anh trai em kìa.”
“Được, nhưng