Tác giả: Tiểu Vũ
Chương 11: Thay đổi
Sau một đêm giông bão ánh ban mai dần hiện lên, những tia nắng len lỏi qua chiếc rèm trắng rơi vào trong phòng, từng đường sáng trắng tung tăng trên chiếc grap giường trắng tinh.
Khi Liễu Minh ngồi dậy kéo chiếc rèm cửa ra, thoáng chốc căn phòng liền tràn ngập bởi ánh nắng ấm áp.
Bên dưới, hàng xóm xung quanh đều đã tỉnh giấc, những đứa trẻ cũng bắt đầu chuẩn bị đến trường, âm thanh ồn ào hòa cùng nắng sớm, thế mà vui tai vui mắt vô cùng.
Ngày hôm qua dường như chỉ là một cơn mơ, khúc mắc mười mầy năm ấy vậy mà cũng dần dần được tháo gỡ.
Có lẽ nhiều năm qua cậu cũng chỉ cần một người khẳng định với mình rằng, ông ấy không trách cậu chỉ cần một người như vậy thôi bất kể là ai cũng được.
Chỉ là không ngờ người đó lại là Nghiêu Nhạc, một người bất ngờ xuất hiện trong cuộc đời của cậu chỉ mới vỏn vẹn mấy tháng.
Liễu Minh bất đắc dĩ nở nụ cười, ngây người trước cửa sổ một lúc rồi bắt đầu chuẩn bị tới trường, bắt đầu một ngày mới.
Lúc tới trường, khi Liễu Minh đi ngang qua phòng giáo viên thì bị giáo viên chủ nhiệm ngoắc lại, cô bảo là: "Sách cũ trong thư viện đang cần một người đến thu dọn, em giúp cô nhé!"
Cứ thế, hiện tại cậu đang có mặt ở thư viện.
Lúc Liễu Minh đi đến bên cạnh một cái giá sách thì bỗng chững lại, bởi vì có một bóng dáng xuất hiện trong tầm mắt của cậu.
Người kia mi mắt buông xuống, ở trong một góc không người lặng yên say ngủ, ánh dương bên ngoài như muốn vươn tới rồi lại như không nỡ mà đánh thức hắn, cứ chập chờn cách hắn một khoảng, thoáng chốc Liễu Minh đã nhìn đến ngây ngẩn.
Liễu Minh biết Nghiêu Nhạc rất đẹp, là loại vẻ đẹp phi giới tính khó phân là trai hay gái ấy, nhưng mà người này lại quá lãnh đạm, sự sắc bén vượt xa tuổi tác của hắn làm người khác kiêng kị, thế nên dù hắn đẹp đến mức nào đi nữa thì cũng chẳng mấy ai dám lại gần.
Liễu Minh nghĩ đến đó thì bật cười, bên trong cái vẻ sắc bén ấy rõ ràng là một thiếu niên biếng nhác, thích ăn đồ ngọt, thích xem phim tình cảm cẩu huyết, như thế nào mà lại nói hắn lãnh đạm cơ chứ? Thật không hiểu nổi.
Liễu Minh dọn xong giá sách bên này thì chuẩn bị đi sang chỗ khác, vậy mà lúc đi ra lại không may đụng phải người khác, thùng sách trên tay rơi xuống, vang lên một tiếng trầm thấp, trong thư viện yên tĩnh lại đặc biệt vang dội.
Liễu Minh theo bản năng quay đầu lại, quả nhiên người kia hơi hơi nhíu máy, sau đó một đôi mắt đen thẵm mở ra, vừa lúc đối điện với tầm mắt của Liễu Minh, Liễu Minh như không có gì mà đem tầm mắt dời đi, cúi người xuống nhặt sách lên.
Vừa mở mắt ra đã chạm phải mắt của một người khác, ít nhiều gì Nghiêu Nhạc cũng có chút giật mình nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại bình tĩnh.
Hắn đi lại gần Liễu Minh rồi cúi người giúp cậu bỏ sách vào thùng, sau đó mới nhẹ giọng hỏi: "Làm gì ở đây vậy?"
Cậu đáp: "Cô bảo đem sách cũ bỏ vào kho."
"Biết bao nhiêu là sách, cô cũng rảnh quá rồi.
Đừng dọn nữa cứ kệ đó đi." Nghiêu Nhạc cau mày nói.
Liễu Minh lắc đầu: "Không được, điểm Anh Văn của tôi đấy!"
"Không sao, tôi bảo kê cho cậu!" Dù nói như nào thì cuối cùng Liễu Minh vẫn bị Nghiêu Nhạc kéo đi mất.
Liễu Minh thầm nghĩ, rốt cuộc là ai nói người này lãnh đạm hả? Giả dối!
Đầu tháng mười, thời tiết mưa rất nhiều.
Sáng sớm vừa tỉnh dậy là đã có thể nghe được tiếng mưa rơi lộp bộp đập lên mái nhà, ngày nghỉ thì còn tốt chớ mà đi học là có đủ một đống phiền phức.
Nghiêu Nhạc ngồi bên cửa sổ ngắm mưa, trên tay là một ly sữa nóng hổi, khuôn mặt đẹp đẽ trầm lặng như đang suy nghĩ một việc gì đó, mà trên đùi hắn vẫn còn nằm một bản vẽ phác đơn giản.
Nghiêu Nhạc thấy Liễu Minh từ trên lầu đi xuống nên lên tiếng chào hỏi, song lại tiếp tục việc ngắm mưa cùng ngây ngẩn của mình.
Liễu Minh hỏi: "Ăn sáng chưa?"
Nghiêu Nhạc: "Ăn rồi."
Từ trong phòng bếp Liễu Minh ló đầu ra hỏi: "Đồ ăn cậu mua à?"
Nghiêu Nhạc nhàn nhạt đáp: "Ừm."
Liễu Minh hơi nhíu mày: "Trời bên ngoài không phải đang mưa sao? Cậu ra ngoài làm gì?"
Bên ngoài truyền đến giọng nói không kiên nhẫn của Nghiêu Nhạc: "Hỏi nhiều như vậy làm gì? Ăn đi!"
Liễu Minh dở khóc dở cười lắc đầu, người này rốt cuộc là ngượng nghịu cái gì chứ? Nhưng mà, cũng có vẻ đáng yêu đấy!
Lúc Liễu Minh ăn xong đi ra thì Nghiêu Nhạc đã chuyển sang sofa nằm coi phim rồi, Liễu Minh cười cười nhìn Nghiêu Nhạc, vừa mang giày vừa nói với Nghiêu Nhạc: "Tôi đến quán đây, chút nữa cậu có qua không?"
Nghiêu Nhạc đáp: "Có, tôi đi mua màu với giấy vẽ rồi đến."
Liễu Minh ừm một tiếng rồi mở cửa ra khỏi nhà, mưa đã sớm dừng, ánh mặt trời từ trong mây đen e thẹn ló đầu ra, bắt đầu cho một ngày mới tươi tắn.
Nghiêu Nhạc thường hay cùng Liễu Minh đến quán vì Nghiêu Nhạc nói rất thích bầu không khí ở đó, cuối tuần nào cũng cùng Liễu Minh đến đó làm ổ cả ngày, có lúc thì vẽ tranh, có lúc thì