Tác giả: Tiểu Vũ
Chương 3: Sống chung
Thế là Liễu Minh mang Nghiêu Nhạc về nhà của mình, cậu mở cửa cho hắn đi vào trước, rồi lại đưa cho hắn một đôi dép mang ở nhà: "Tôi đi dọn dẹp một chút rồi dẫn cậu vào."
Nghiêu Nhạc gật đầu.
Liễu Minh mang ra cho Nghiêu Nhạc một ly nước rồi đi vào phòng dọn dẹp.
Đem chăn, áo gối, drap giường trong phòng lần lượt thay mới, rồi quét sạch bụi xung quanh phòng sau đó lại lau qua một lần, đến đây thì xem như đã ổn rồi, nếu hắn còn muốn thay đổi cái gì nữa thì cứ thay.
Hơn 20 phút sau Liễu Minh mới ra khỏi phòng, rồi tự hỏi xem là vì sao mình phải cực khổ như vậy, trong khi người ta thì lại hết sức thảnh thơi ngồi trên sofa vừa uống nước vừa xem tivi, còn giống chủ nhà hơn là mình đây.
"Này, ai mới là chủ nhà vậy hả?" Liễu Minh thật sự chỉ có thể trợn trắng mắt.
Nghiêu Nhạc nhướng mày liếc cậu: "Là cậu tình nguyện đi dọn."
"Vậy cậu mau đưa thêm tiền cho tôi!"
"Được thôi" Nghiêu Nhạc vô cùng thoải mái đáp ứng, sau đó đứng lên: "Phòng tôi ở đâu?"
Liễu Minh ngơ ngác đáp lời hắn, rồi lại ngơ ngác nhìn số tiền trong tay, muốn nói gì đó nhưng bóng dáng của Nghiêu Nhạc đã biến mất ở khúc ngoặt.
Khoảng một phút sau đó, Nghiêu Nhạc đã cất đồ xong đi xuống, nhìn Liễu Minh vẫn còn ngơ ngác đứng đó thì cau mày: "Đã 4 giờ rưỡi chiều rồi cậu tính nhịn đói à?"
Đem hồn đã bay lên chín tầng mây trở về, Liễu Minh vội bỏ số tiền trên tay xuống bàn rồi chạy vào phòng bếp.
Tiếng leng keng do nồi niêu xoang chảo va chạm vào nhau truyền ra bên ngoài, làm căn nhà đột nhiên có sức sống hơn hẳn.
Nghiêu Nhạc cũng không coi mình là người ngoài, hắn nằm trên sofa, bắt đầu xem phim tình cảm sướt mướt, nhưng mặc kệ nữ chính có gào khóc đến mức nào đi chăng nữa thì khuôn mặt hắn vẫn cứ lạnh tanh như cũ.
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, kim đồng hồ nhích một chút rồi lại một chút, đến khi kim giờ chỉ đúng vào số năm thì bầu trời bỗng đổ xuống một cơn mưa, từng giọt từng giọt mưa rơi xuống, đánh lộp bộp lên mái nhà.
Liễu Minh ở trong bếp rùng mình một cái, trận mưa này đến quá đột ngột, nhiệt độ hạ xuống chỉ trong thoáng chốc, làm người ta có hơi không thích ứng được.
Liễu Minh đi ra khỏi phòng bếp, đi đến bên cửa sổ, cậu nhìn màn mưa càng lúc càng lớn bên ngoài rồi thuận tay đóng cửa sổ lại, sau đó đi về phía sofa nhìn xuống người nọ.
Nghiêu Nhạc cũng ngước lên nhìn lại cậu, bầu không khí đột nhiên trở nên thật yên lặng, bên ngoài chỉ còn tiếng mưa rơi và âm thanh phát ra từ tivi: "Tại sao anh lại phản bội tôi?"
Nam chính lạnh lùng nhìn nữ chính, nắm tay cô gái bên cạnh: "Tôi không yêu cô! Tôi yêu em ấy, em ấy đã mang thai con của tôi rồi."
Nữ chính tức giận chạy ra khỏi nhà, trời mưa như trút nước, một chiếc xe lao vào người cô.
Nam chính vừa chạy ra tới nhìn thấy tình cảnh này thì gào lên tên của nữ chính, rồi ôm nữ chính nói lời ân hận.
Đậu má! Cái quần què gì vậy? Liễu Minh không chịu được nữa nên tắt tivi đi, vẻ mặt bình tĩnh nói với Nghiêu Nhạc: "Ăn cơm thôi.
"
Nghiêu Nhạc gật đầu, cũng không để ý đến tivi nữa mà đứng dậy đi vào phòng bếp, đồ ăn cùng chén đũa đã được dọn sẵn trên bàn.
Phòng bếp sạch sẽ vô cùng, đồ dùng cũng rất đầy đủ, nếu để ý có thể thấy hủ muối hủ đường đã vơi đi không ít, điều này cho thấy chủ nhân căn nhà này đã thường xuyên tự nấu nướng.
Hai người ngồi đối diện nhau, bắt đầu ăn cơm, Nghiêu Nhạc gắp một miếng cá bỏ vào miệng, nhai vài cái đã hài lòng đến mức híp cả mắt.
Nhìn bộ dạng của hắn Liễu Minh không nhịn được mà cười khẽ: "Cậu đưa tôi tiền, tôi nấu cho cậu ăn."
Nghiêu Nhạc nheo mắt, đũa vẫn thoăn thoắt lướt trên bàn ăn: "Nhiêu đó là nhiều lắm rồi!"
Liễu Minh gật gật đầu, nghĩ đến số tiền kia lại không nhịn được nói: "Sao cậu lại đưa tôi nhiều tiền quá vậy?"
"Cho cậu tiền cậu còn ý kiến, lúc nãy không phải còn đòi thêm sao?"
Oan cho tôi quá, tôi cũng chỉ đùa thôi mà, ai ngờ cậu lại đưa nhiều như vậy chứ, Liễu Minh nghĩ, rồi lại đột nhiên cảm thấy buồn cười nên không lên tiếng nữa.
Ăn xong Liễu Minh đem chén bát bỏ vào bồn rửa chén rồi đi ra ngoài chọc chọc cái người đã sớm ăn xong, đang nằm dài trên sofa kia: "Cậu đi rửa chén đi."
Nghiêu Nhạc lười biếng che miệng ngáp dài, chậm chạp đứng dậy, lung lơ như sắp ngã đi vào phòng bếp.
Liễu Minh bất lực nhìn theo, bạn cùng nhà hình như có hơi lười biếng thì phải.
Một lúc sau, nhìn trời vẫn không hết mưa Liễu Minh ôm theo một tấm chăn lông đi đến gõ cửa phòng của Nghiêu Nhạc: "Nghiêu Nhạc?"
Nghe thấy tiếng đáp lại của người trong phòng Liễu Minh mới mở cửa tiến vào, cậu đem chăn đặt lên giường, nhẹ giọng nói: "Tôi thấy nhiệt độ đang hạ xuống nên đem chăn lông đến cho cậu, cậu đừng có mà để bị bệnh đó."
Có lẽ xuất phát từ thói quen ở cùng em gái, nên cậu mới không nhịn được quan tâm Nghiêu Nhạc nhiều như vậy, Liễu Minh nghĩ thế.
Nghiêu Nhạc lúc này đang ngồi trên một chiếc sofa đơn gần cửa sổ, một tay cầm bản vẽ, một tay cầm bút, ngón tay thon dài trắng nõn lộ