Tại căn biệt thự to lớn, trước nhà là một cái sân rộng kèm thêm một vài chậu hoa trước cửa. Chiếc xe màu đen óng ánh của Mel từ từ di chuyển vào nhà. Cô về nhà với một tâm trạng ủ rũ mệt mỏi, nằm trên giường cô bắt đầu lả người ra. Không phải cô muốn lơ Shiki, mà là bắt buộc. Cô không đủ can đảm để nói cho anh biết cô yêu anh và nhớ anh thế nào, vì kế hoạch của cô chỉ mới bắt đầu, cuộc chơi chỉ mới đi vào vòng 1.
Bữa ăn thịnh soạn đầy đủ thịt, cá, rau củ đã được chuẩn bị trước, nhưng cô không thèm để ý đến chúng. Mel bảo:
- Mọi người chia nhau ăn hết đi, tôi không đói.
Cô không muốn ăn, tâm trạng cô thật sự mệt mỏi. Mặc dù rất muốn từ bỏ nhưng bây giờ không phải thời điểm để cô khóc lóc, Mel nói với cô đầu bếp chuẩn bị cho cô bánh mì và sữa. Còn rất nhiều tài liệu cô phải soạn, tập trung vào công việc thôi!
Từ nhỏ đến lớn, nơi Mel cảm thấy bình yên nhất không phải là cánh đồng xanh mượt, cũng chẳng phải là biển xanh hay là bờ vai vững chắc của người yêu thương như trong tiểu thuyết ngôn tình. Nơi mà vơi đi những sự mệt mỏi, ưu phiền