“Tôi không có khả năng nghe nhầm.” Ngữ khí của Chu Khải khẳng định, “Tần suất nhịp tim của cậu ta cùng với những quái vật kia giống nhau như đúc, cậu ta tuyệt đối không phải là con người.”“Năng lực này của cậu, không phải là giả chứ.” Lâm Nhất vô cùng tự tin, “Tôi chắc chắn rằng Lục Lâm Hải nhất định là con người.
Dù sao…”Nói đến đây, Lâm Nhất không có nói tiếp.Lâm Nhất nhớ rất rõ, vào thời gian lúc trước, hắn từng tự tay giết chết Lục Lâm Hải.Dưới làn da của Lục Lâm Hải là máu thịt, cũng không phải là lớp vỏ đen cứng.“Cái này không quan trọng.” Chu Khải một lần nữa đem chủ đề trở về, “Việc cấp bách là làm sao mới cứu được em gái của tôi.”“Tôi có nói cho cậu biết khi nào em gái tôi bị quái vật giết không?” Chu Khải hỏi, “Còn có địa điểm bị hại là ở đâu?”Lâm Nhất lắc đầu: “Cậu không có nói.”“Vậy sao lúc đó cậu không hỏi tôi?”“Tôi hỏi thế nào được?” Lâm Nhất phàn nàn nói, “Cậu vừa đến đã đâm tôi một dao, tôi một chút chuẩn bị cũng không có.
Coi như tôi muốn hỏi cũng không kịp.”Chu Khải sửng sốt, cúi đầu nói: “Thật xin lỗi.”Chu Khải nghĩ nghĩ tiếp tục nói: “Nếu không cậu đánh tôi một trận đi.
Lần này tôi nhất định sẽ không đánh trả.”‘Đồ muội khống.’ Ở trong lòng Lâm Nhất mắng một câu.Đối với hành vi của Chu Khải, Lâm Nhất thật sự rất tức giận.Nhưng thấy bộ dáng hoảng hốt hiện tại của Chu Khải, Lâm Nhất không xuống tay được.“Cho cậu nợ.” Lâm Nhất nói: “Chờ giải quyết xong chuyện này, tôi lại tìm cậu đánh một trận.”“Tôi cứ tưởng rằng cứ trộm đi tài liệu của tôi và em gái thì có thể sống sót khỏi tay những quái vật kia.”Hai tay Chu Khải dùng sức nắm lại, nhìn ra được hiện tại cậu ta đang rất gấp.“Tôi nghĩ chỉ cần tôi trưởng thành thì có thể mang em gái đi khỏi viện mồ côi.”“Bởi vì chúng ta không có cha mẹ, nên tôi cứ cho rằng chỉ cần tôi tiếp tục giả vờ làm như không biết những quái vật này tồn tại thì có thể cùng với em gái sống sót ở thế giới này.”“Thế nhưng mà… thế nhưng mà…”“Được rồi đừng nói