“Lâm Nhất, cuối cùng thì cậu làm sao thế?”Bạn học bên cạnh chú ý đến khuôn mặt trắng bệch của Lâm Nhất, ân cần hỏi han: “Cậu có chỗ nào không khoẻ không? Có muốn đi bệnh viện xem thử không?”“Không… Không cần.
” Lâm Nhất đứng lên.
Hắn cảm thấy đầu óc của mình đang thật hoảng loạn, cần thiết phải ra khỏi chỗ này, tìm một nơi yên tĩnh để suy nghĩ về mọi việc.
“Tớ chợt nhớ trong nhà còn có chút việc, tớ đi trước.
” Lâm Nhất đi trên đừng mà không có mục đích, trong lòng thì rối bời.
Hắn không dám về nhà, vừa nghĩ đến cha mẹ của mình là quái vật thì chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy sợ hãi.
Lâm Nhất không có cách nào đối mặt với bọn họ mà không có việc gì, huống chi hai con quái vật này còn muốn ăn thịt hắn.
Nếu bây giờ mà trở về, nhất định sẽ bị lộ sơ hở, đến lúc đó chỉ sợ không cần chờ đến ngày mai, Lâm Nhất liền bị giết chết một lần nữa.
Nhưng mà, biết rõ mình đã chết, vì sao lại sống lại?Mà còn trở về quá khứ?Lâm Nhất nghĩ mãi mà không ra.
Càng ngày càng có nhiều nghi vấn hiện ra.
Từ lúc nào thì hai con quái vật kia bắt đầu nguỵ trang thành cha mẹ hắn?Cha mẹ ruột của hắn thì hiện tại đang ở đâu? Bọn họ có còn sống không?Sau đó thì nên làm cái gì? Báo cảnh sát sao?Chuyện này nói cảnh sát thì cũng sẽ không tin.
Lâm Nhất cảm thấy mình sắp điên rồi, toàn thân không ngừng ruy rẩy, ngực giống như đang cắm một con dao, không ngừng khuấy động trái tim hắn.
Trong lòng hắn lan tràn bi thương và khủng hoảng chưa từng có, Lâm Nhất không biết hiện tại mình nên làm gì.
Không biết từ khi nào Lâm Nhất đã đi đến trường học.
“Lâm Nhất?” Người ở trước mặt lúc này là chủ nhiệm lớp của Lâm Nhất.
“Thầy Diêu.
” Đột nhiên nhìn thấy người quen đang hướng tới, tâm trạng đang hốt hoảng của Lâm Nhất dần được xoa dịu.
“Tại sao em lại ở đây? Thầy nghe mấy bạn học khác nói các em đi ca hát mà?”“Em…”“Có phải lúc thi không phát huy tốt không? Không sao, tương lai còn rất dài.
Đã thi xong, thả lỏng chút đi.
”Hiện tại trong lòng Lâm Nhất, thầy Diêu là một người có tính cách ấm áp và lương thiện.
Thầy ấy đối với học sinh rất tốt, chỉ cần học sinh gặp khó khăn thì thầy ấy sẽ cố gắn giúp đỡ một phần.
Lâm Nhất quyết định nói ra chuyện này với thầy Diêu.
“Thầy Diêu, em gặp một chuyện rất đáng sợ.
”“Em đừng vội, từ từ nói.
” Thầy Diêu cảm thấy tâm trạng đang bất an của Lâm Nhất nên đi tới an ủi nói.
“Thầy Diêu, chuyện này nói ra thầy cũng có thể không