Thời Nghi tỉnh dậy trên một chiếc giường xa hoa, êm ái.
Cô mở mắt nhìn xem xung quanh, mọi thứ đối với cô hết sức xa lạ
"Đây...!là đâu?"cô tự hỏi
Thấy cô dần dần mở mắt, nha hoàn bên cạnh sốt sắng:
- Tỉnh rồi!Tỉnh rôi! Công chúa thật sự tỉnh lại rồi.
Mau! Gọi hoàng thượng đến đây
Thời Nghi dần dần ngồi dậy, mơ hồ không hiểu chuyện gì xảy ra, tì nữ bên cạnh nắm lấy tay cô nức nở:
- Công..
công chúa! Người làm Bạch Vân lo quá! Người có biết người còn không tỉnh lại thì hoàng thượng sẽ phát điên trảm cả Thái y viện mất!
- Công chúa? cô đang nói lung tung gì vậy?
Thời Nghi vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu.Nhìn quanh mới thấy khung cảnh xung quanh thật lạ lẫm:"Sao giống như mình đang ở hoàng cung vậy nè?:Cô gái trước mặt mình gọi mình là công chúa?Nà ní! Cả mấy người này nữa, họ đều mặc hán phục...!Không phải đang đóng phim đấy chứ? Đóng phim lôi mình vào làm gì?"
Thời Nghi nhảy xuống giường, vươn vai:"Mặc kệ đây là chỗ nào, ra khỏi đây rồi tính".
Cô sải những bước dài, tiến về phía cửa.Nha hoàn vội vàng can ngắn:
- Công chúa người định đi đâu? Người vừa mới tỉnh lại, thân thể còn yếu nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thêm đi ạ
Cô cảm thấy khó chịu:
- Tránh ra! Không phải việc của cô
Thấy lời nói không có tác dụng, nha hoàn chạy lại,ôm lấy chân cô, nhất quyết không cho cô ra khỏi phòng:
- Công chúa, nô tì xin người đấy! Người đừng đi có được không.
Người đi rồi chúng nô tì sẽ không biết ăn nói sao với bệ hạ!
- Buông ra!!
Cô quát lớn, thế nhưng nha hoàn kia không những không buông mà còn ôm chặt hơn.Ba bốn nha hoàn bên cạnh cũng xúm lại, ôm lấy cô, đồng thanh nói:
- Công chúa! Xin người đừng như thế! Xin người đừng đi mà
- Công chúa!Xin người đừng như thế!Xin người đừng đi mà
Thời Nghi dùng sức đẩy ra nhưng đối phương lấy số lượng đông áp đảo, cuối cùng cô bèn phải chịu thua
- Được rồi, được rồi,không đi nữa là được chứ gì
- Người nói thật chứ?
- Thật, bỏ ta ra đi
Cô ngồi trên bàn, rót tách trà nóng từ từ thưởng thức.Trong đầu hiện