Lúc này Thời Nghi rất hoang mang nhưng vẫn cố gắng trẫn tĩnh bản thân:" Bình tĩnh nào, Kinh Thành nhiều người như vậy chắc gì đã là hắn.
Hơn nữa mình cũng chẳng việc gì phải sợ hắn "
Thế nhưng ông trời như trêu ngươi.
Người ngoài cửa không ai khác chính là An Vương.
Giọng nói quen thuộc, lạnh lùng cùng cái ngữ điệu ấy không lẫn vào đâu được.
Chính là cái người mà cô ghét cay ghét đắng kia
Còn An Vương ngoài cửa được Lâm Lăng chào đón rất nhiệt tình:
- Đệ ăn gì chưa? Vào dùng bữa cùng mấy người chúng ta đi
Định Luân vui vẻ nhận lời, theo chân tẩu tẩu vào trong nhà.
Vừa bước vào sân, chàng đã ghim thẳng đôi mắt chết chóc ấy vào Thời Nghi:" Cô ta làm gì ở đây?"
Thời Nghi cau mày: " Thôi xong, đúng là hắn rồi ".
Cô cố gắng lẩn tránh ánh mắt của hắn.
Thấy An Vương nhìn cô chằm chằm, tẩu tẩu lại tưởng An Vương đã nhìn trúng Thời Nghi bèn kéo tay chàng lại gần chỗ cô và nhiệt tình giới thiệu:
- Để ta giới thiệu chút.
Vị này là An Định Luân của An Vương phủ.
Cũng là một tướng quân rất oai phong.
Rồi quay sang nói với chàng:
- Đây là Thời Nghi cô nương.
Hôm qua ta thấy muội ấy ngất xỉu ở miếu hoang liền đưa cô ấy về đây.
Cô ấy sẽ ở đây cùng chúng ta vài ngày.
Hai người từ từ làm quen đi nhé.
Thời Nghi là một cô nương tốt, đệ đừng có mà bắt nạt cô ấy đấy
Nói xong, Lâm Lăng để An Vương và Thời Nghi ngồi cạnh nhau.
Dưới con mắt của Lâm Lăng tỷ, Tiểu Cảnh và nhóc con Bảo Bảo cả hai chỉ có thể vờ như không quen biết đối phương.
Chàng dịu dàng nói:
- Thời Nghi cô nương, hân hạnh được gặp mặt
- An công tử, à không An Định vương quân ta cũng rất hân hạnh được gặp mặt
Cô tươi cười nhưng sâu trong ánh mắt để lộ vẻ chán ghét đến cùng cực.
Tướng quân cái gì chứ.
Theo ta thấy là một tên ác ma máu lạnh thì có "
Còn Định Luân bên ngoài thản nhiên nhưng bên trong lại rất thận trọng mà suy xét: " Xem ra cô nương này không đơn giản.
Tẩu tẩu chỉ mới đến đây, ngay hôm qua ta mới nhận được tin báo.
Vậy mà nàng ta...!lại có thể nhanh hơn ta một bước? "
Hai người mặt đối mặt, nhìn nhau mà chẳng ai nói câu nào.
Đôi mắt An Vương như lưỡi liềm, đồng tử sâu thẳm như biển cả.
Trong ánh mắt cả hai như loé lên tia lửa điện, chỉ chực chờ cơ hội mà nổ tung.
Xung quanh bão chớp đùng đùng, một bầu không khí ngột ngạt đến đáng sợ bao trùm xung quanh
Sau một hồi lườm,nguýt cả hai cuối cùng cũng chịu dừng lại.
Tiểu Cảnh thấy hai người như vậy còn tưởng họ đang liếc mắt đưa tình.
Nha đầu lộ rõ vẻ mặt thích thú.
Tay chống cằm, Tiểu Cảnh bắt đầu chọc ghẹo:
- Luân cả, muội biết là " anh hùng khó qua ải mĩ nhân " nhưng mà thật không ngờ huynh cũng không thể cưỡng lại vẻ đẹp của Thời Nghi tỷ
Định Luân nghe vậy chỉ biết cười trừ.
Thời Nghi nghe vậy thì ho sặc sụa, ăn miếng rau mà bị nghẹn luôn.
Thế này thì còn tâm trạng mà ăn với uống? Tiểu nha đầu lại tiếp tục luyên thuyên:
- Ây da, huynh ngại cái gì chứ? Nghiện còn ngại.
Có điều Thời Nghi tỷ xinh đẹp tựa tiên nữ hẳn là có nhiều nam nhân ái mộ.
Huynh ấy à, phải cố gắng đấy.
Đừng để họ nẫng tay trên biết chưa?
An Vương khuôn mặt lạnh băng, không chút xúc cảm mà nói:
- Không có hứng thú
Bầu không khí lúc này trở nên im ắng lạ thường.
Lâm Lăng thấy vậy cất lời giải vây:
- Được rồi A Cảnh, đừng đùa nữa.
Mau ăn đi không cơm canh sẽ nguội mất đấy.
Bẵng đi một lúc, Lâm Lăng lại nói:
- Đúng rồi! A Luân, đệ theo ta vào đây lát.
Ta có chuyện cần nói
Hai người rời đi, trên bàn chỉ còn lại Tiểu Cảnh, Bảo Bảo và Thời Nghi.
Nha đầu tò mò hỏi:
- Chuyện gì mà gấp vậy