Sáng sớm Thời Nghi đã rời khỏi dường, đứng trước hiên nhà.
Cô duỗi người, vươn vai, hít một hơi thật sâu.
Một buổi sáng tốt lành lại bắt đầu.
Bầu trời trong xanh điểm thêm những làn mây trắng tuyệt đẹp.
Quang cảnh thoáng đãng cùng bầu không khí trong lành làm cô rất thoải mái.
Đã lâu không vận động nên cô ở trước hiên làm một vài động tác thể dục nhẹ.
Cô đứng thẳng, co chân ra sau, tay phải nắm lấy mu chân và kéo lên cao.
Động tác tiếp theo, cô đưa tay phải ra sau lưng, cùi nhỏ hướng lên trên, tay trái nắm lấy cùi nhỏ và kéo về phía bên trái.
Giữnguyên ở đó một lúc rồi thả ra
Cô làm một cách rất thuần thục mà không để ý An Vương đã ở phía đối diện nhìn cô từ bao giờ.
Chàng để ý từng động tác kì lạ của cô mà thắc mắc:" Đây là loại võ công gì mà trông lạ vậy?".
Thế là chàng chăm chú nhìn đến ngơ luôn.
Lát sau, Tiểu Cảnh cũng thức dậy, thấy Luân ca chăm chú nhìn bèn rón rén lại phía sau chàng, ngả đầu về phía trước che khuất tầm nhìn của chàng mà hỏi:
- Luân ca, huynh là đang nhìn Thời Nghi tỷ sao?
An Định Luân vội vàng chối:
- Làm gì có.
Muội nhìn nhầm rồi
- Hả? Thật là muội nhìn nhầm sao? Muội thấy ánh mắt huynh dán vào tỷ ấy không rời thì có
Định Luân vội vàng quay đi chỗ khác, có chút lúng túng.
Thời Nghi nghe tiếng nói chuyện nên quay người lại, thấy An Vương đã ở đó từ bao giờ bèn nói vọng lại:
- Bộ ngươi thích nhìn trộm người khác à? Ở đó lâu như vậy và không nói tiếng nào
Nói xong cô liền hùng hổ lao đến phía chàng.
Tay khoanh trước ngực, mặt ngẩn cao, vẻ mặt hơi khó chịu.
Chàng không nói gì, mặt lạnh nhìn một cái rồi ngoảnh đi chỗ khác.
Thời Nghi bị ngó lơ tức đến phát cáu nhưng vẫn cố kìm nén lại: "Hơi....!Thật sự là muốn một chiêu đánh chết hắn ngay tại đây "
Tiểu Cảnh thấy không khí căng thẳng, lại không hiểu chuyện mà hỏi:
- Hai người sao vậy? Không phải tối qua còn rất tốt hay sao? Sao sáng dậy đã cãi tay đôi vậy? Luân ca, huynh lại bắt nạt Thời Nghi tỷ phải không?
Nghe đến chuyện tối qua, cả hai ngượng ngùng không nói nên lời.
Thời Nghi nghĩ đến cảnh đó thì đỏ ửng cả mặt, vội vàng ho ho để lảng tránh.
Còn An Vương cũng xấu hổ chẳng kém " Như vậy còn là chính nhân quân tử gì nữa cơ chứ? ".
Nghĩ đến mà muốn đào hố mà chui vào
Tiểu Cảnh tiếp tục đẩy thuyền cho hai người, ngường không gian riêng tư lại:
- Cái đó...!Thời Nghi tỷ, ta còn có chuyện, đi trước đây.
Hai người cứ từ từ mà nói chuyện đi nha
Chưa kịp nói gì thì nha đầu đã nhanh nhẹn đi ra.
Trước hiên chỉ còn lại cô và chàng.
Thời Nghi bắt chuyện trước:
- Chuyện tối qua...
Chưa nói được gì thì chàng đã cướp lời nói trước:
- Chuyện tối qua là do ta lỗ mãn.
Ta thật cảm thấy hổ thẹn, xin tạ tội với cô nương
Nói rồi An Vương khấu đầu tạ lỗi, vẻ rất thành tâm.
Thời Nghi chốc lát cảm thấy khó xử, cũng không biết nên nói thế nào.
Trong phút chốc cô cảm thấy con người này cũng không quá vô tình.
Nhưng vừa xong thì mới biết cô làm chuyện tự vả mặt mình.
An Vương lại tiếp lời:
- Nhưng mà chuyện nào ra chuyện đấy.
Hiện tại cô đang là đối tượng tình nghi của An Vương phủ ta, vẫn nên theo ta về tiếp tục điều tra
Thời Nghi nghe thấy liền tỏ thái độ bất mãn:
- GÌ CƠ? Ta phải theo ngươi về á? Dựa vào cái gì?
Chàng mặt lạnh như tiền, ghé lại gần lộ rõ nụ cười nhan hiểm:
- Dựa vào...!ta là An Vương.
Bây giờ cô đang ở Kinh Thành, địa phận của ta.
Cô