Cô bất ngờ, ngơ ngác hỏi:
- Điện hạ, ngươi đến đây làm gì?
An Vương không biết trả lời sao, ấp úng nửa ngày:
- Ta...ta.
À...!ta đến đây vì chuyện của Vũ Văn Hộ.
Dấu chân được tìm thấy trong thư phòng đúng là của hắn.
Nhưng đã tra khảo nửa buổi rồi, dùng mọi cực hình nhưng hắn vẫn không chịu khai.
Vậy nên ta đến đây hỏi cô xem có cách nào không.
Có lí, cô tin ngay.
" Tra khảo tù nhân sao? Thú vị đây ".
Vậy là cô xung phong đi:
- Để ta qua đó thử xem sao.
Hai người ở đây nói chuyện đi ha.
Thời Nghi chạy một mạch ra cửa không ngoảnh lại, rất hào hứng." May là mình chạy nhanh, bằng không lại thành bình phong để hai tên đó nói qua nói lại, đau cả đầu "
Bát Vương gia thấy cô đi vội thế thì cũng muốn đi theo.
Nhưng vừa đứng dậy đã bị An Vương kéo xuống ghế:
- Bát Vương gia, ngài đi đâu vậy?
- Ta đi cùng cô ấy.
Tử Lâm chỉ tay ra cửa.
An Vương nhanh ý thoái thác:
- Địa lao là nơi thế nào? Bát Vương ngài lại là người thế nào? Thân phận vương gia tôn quý, sao có thể đến những nơi như địa lao chứ?
Có lí, Tử Lâm không thể cãi lại được, chỉ đành ngậm đắng nuốt cay ở lại.
Chàng hậm hực không thôi:" Được lắm, An Vương điện hạ! Ngài dùng cách này để ta không thể ở gần Thời Nghi.
Đúng là gian xảo mà! "
- An Vương, sao ta lại thấy hình như điện hạ có tình ý với Thời Nghi vậy? Còn muốn tách hai chúng ta ra?
Định Luân một mực phủ nhận:
- Không có, vương gia nghĩ nhiều rồi.
- Thật sao? Không có thì tốt, không có thì tốt.
Dẫu sao ta cũng sẽ lấy nàng ấy làm chính phi, cả đời này chỉ có một mình nàng ấy là thê tử của ta.
Nhưng mà điện hạ thì khác, ngài còn có mối hôn sự đã định trước với Thái Bình công chúa...!Con người nàng ấy dù có tình cảm với ngài đi chăng nữa thì cũng sẽ không chịu làm thiếp đâu.
Vậy nên điện hạ nên từ bỏ thì hơn.
Chiêu này của Bát Vương đúng thật là cao tay.
Một bên là đánh dấu chủ quyền, bên khác là dập tắt hi vọng nhỏ nhoi của An Vương.
Khổ cho An Vương, đâu biết Thời Nghi chính là công chúa.
Bị Bát Vương xoay đi xoay lại như chong chóng
An Định Luân cười nhạt một tiếng, đáp lại rằng:
- Thời Nghi chỉ là một nữ tử bình thường ở nhân gian, vương gia hà tất phải nói những lời như vậy? Hơn nữa lấy một nữ tử bình thường, lại còn nói sẽ không nạp thiếp? Cái này có hơi phô trương.
E là Ngô thị sẽ phản đối.
Bát Vương
Tử Lâm vừa nhìn đã đánh hơi thấy mùi tình địch.
Có lẽ An Vương đã có tình ý với cô, chỉ là chưa nhận ra mà thôi.
Tháng ngày còn dài, đợi Định Luân phát giác ra thì rất có thể Thời Nghi đã về chung nhà với Bát Vương gia mất rồi.
Tử Lâm nhìn chàng, ánh mắt khiêu khích nói:
- Chuyện nhà ta, điện hạ quan tâm vậy làm gì?
An Vương cứng họng, đành im lặng.
" Phải đấy.
Sao mỗi lần nói đến cô ấy mình lại trở nên kích động đến vậy? Ta cũng chẳng hiểu được chính mình ".
Định Luân ngồi trầm ngâm, trong lòng rối như tơ bò.
Câu nói của Bát Vương còn vang vẳng đâu đây...
Trong địa lao....
Địa lao nơi đây âm u và tối tăm.
Những âm thanh ghê rợn tùng đợt, từng đợt kéo đến.
Rót vào tai người một cảm giác khó tả, tê buốt cả sống lưng.
Càng đến gần lại càng đáng sợ.
Bước chân vào đây, cái không khí ảm đạm xâm lấn,