Lạnh lùng tới đâu trước mặt Thời Nghi đều phải xin thua.
Không nói đạo lí, càng không thể để người khác nói đạo lí.
An Vương cũng chỉ đành bất lực mà đồng ý.
Chưa kịp nói thêm gì thì quay lại đã không thấy đâu.
Đúng là chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
An Vương nhìn theo bóng lưng cô, lòng có chút tiếc nuối.
Nhưng sau đó lại nở nụ cười ngọt ngào.
Chúng ta sẽ còn gặp lại....
Tại cung Thế Tử...
Mộ Dung Khanh ngồi trên ghế, tay đang xoay xoay nhẫn ngọc.
Chân chàng ta ngồi vắt chéo lên.
Dưới đại sảnh, Liểu Thanh Lam quỳ nửa gối cúi đầu:
- Công tử thứ tội! Là thuộc hạ không xử lí Vũ Văn Hộ đến nơi đến chốn.
Để người của An Vương phát hiện...
Lời chưa dứt thì Thể Tử đã cất giong:
- Chuyện này không thể trách ngươi.
Địa lao An Vương phủ kết cấu phức tạp, khắp nơi đều đặt bẫy.
Hơn nữa được canh chừng nghiêm ngặt, luân phiên nhau túc trực.
Thanh Lam, ngươi có thể lấy mạng người từ tay An Vương đã là tốt lắm rồi!
Mộ Dung Khaanh tỉ mỉ đánh giá.
Lời nào lời nấy đều có vẻ hài lòng với thị vệ của mình.
Theo chàng ta nhiều năm, chỉ có Liễu Thanh Lam là làm gã hài lòng.
Nhưng lần hành động lần này, suy cho cùng cũng là chưa hoàn thành trọn vẹn, Liễu Thị vệ lại là người cầu toàn, vì thế mà lại nói rằng:
- Vẫn là thuộc hạ hành sự không chu toàn, mong công tử trách phạt!
Mộ Dung Khanh dĩ nhiên hiểu tính khí của Thị Vệ, tức khắc môi của Thế Tử cong lên, lan tỏa một luồng sát khí.
Chàng ta chậm rãi bước xuống ghế, tiến lại chỗ người kia đang quỳ, đỡ dậy.
Giọng nói đầy ẩn ý vang lên:
- Thanh Lam, Ngươi có biết thế nào là " Mượn đao giết người không "? Nhìn ở phương diện khác,Vũ Văn Hộ chết trong địa lao An Vương phủ lại là một chuyện tốt...
Liễu Thị Vệ nửa tỉnh nửa mơ, không hiểu rõ dụng ý trong lời nói của công tử.
" Chuyện tốt? Mượn đao giết người? Nhưng...!là ai mới được?".
Mà cũng chẳng dám hỏi nhiều, Liễu Thanh Lam chỉ im lặng, trầm mặc nhìn công tử.
Đợi giao phó tiếp theo.
Rất nhanh, Mộ Dung Khanh đặt bút xuống bàn, từng đường bút đều nhanh thoăn thoắt.
Chớp mắt, bức thư đã hoàn thành.
Cẩn thận gấp lá thư vào phong thư, chàng ta quay đầu dặn dò Thị Vệ của mình:
- Đưa bức thư này giao đến Thiên Vũ Cốc.
An Vương phủ...
Người xưa có câu nói dành cho những cặp nam nữ đang yêu thế này: " Một ngày không gặp tựa ba thu ".
Quả thực không ngoa.
Chàng An Vương cao ngạo lạnh lùng của chúng ta cũng chẳng ngoại lệ.
Về đến phủ, chang vùi đầu vào đống tấu chương đã được chất cao như núi.
Người ở đây nhưng tâm đang ở chốn nào?
Mỗi khi đặt bút xuống, hình ảnh cô lại ngập tràn trong đầu chàng, hiện về trong tâm trí gây ra những ảo giác.
Vang vọng đâu đâu là tiếng nói của cô:
- Tên đại ác ma này!! Được được, cả An Vương phủ này là của ngươi! Chủ nhân ta sai rồi! Đáng đời!
Cứ nhớ đến nụ cười ấy là chàng lại lâng lâng, nhịp đập của tim bỗng dưng loạn hết cả lên.
Nhớ khuôn mặt đẹp tươi sáng như trăng rằm.
Nhớ dáng vẻ háu ăn mà sao đáng yêu đến thế.
Nhớ cả lúc cô giận hờn, hay nhớ đêm đầu cùng cô ngắm trăng sao.
Chốc chốc, chàng lại hỏi Cận Vệ:
- A Thành!
Bắc Trấn Thành từ ngoài cửa đi vào, cúi đầu:
- Điện hạ! Ngài gọi ta?
- Đã qua bao lâu rồi?
- Bẩm...!Một canh giờ.
An Vương có chút ngạc nhiên:
- Một canh giờ? Có nhầm không? Tại sao ta thấy đã qua rất lâu rồi?
Bắc Trấn Thành gãi đầu:
- Lâu...!Lâu ạ? Thuộc hạ lại thấy rất nhanh.
Ban nãy vừa ở chỗ Tiệm bánh Hoa Sơn Trà, mới thoáng cái đã qua một canh giờ
Như chợt hiểu ra gì đó, đầu Bắc Cận Vệ như được khai sáng:
- Điện hạ, có phải vì ngài nhớ nhung Thời Nghi cô nương nên mới cảm thấy thời gian trôi lâu hơn đúng không?
Bị bắt bài, Định Luân lơ đẹp lời nói của Bắc Trấn