- Tin? Ta chỉ tin vào những điều ta thấy thôi.
- Thật sự không có mà!!
Lâm Lăng cười, rồi hỏi:
- Muội không thích đệ ấy sao?
Thời Nghi gật đầu lia lịa:
- Đúng vậy.
- Nhưng ta thấy đệ ấy rõ ràng thích muội.
Cô tỏ ra kinh ngạc:
- Gì? Thích muội? Không có chuyện đó đâu.
Hắn ta là tên ác ma, chỉ biết tra tấn người khác.
Tỷ xem, vào phủ có vài ngày mà muội gầy đi không ít đây rồi.
Nhìn cũng biết trong phủ bị hắn ngược đãi ra sao!
Lâm Lăng cười, nét cười dịu dàng tựa nắng ấm:
- Ta còn lạ gì đệ ấy.
Đúng là hơi khắt khe.
Có điều...!ánh mắt đệ ấy nhìn muội thì không sai vào đâu được.
Đó chỉ có thể là ánh mắt nam tử nhìn người mình yêu.
Trước giờ, đây là lần đầu tiên tỷ bắt gặp ánh mắt như vậy từ đệ ấy.
Cô nghe nói thế thì cười nhạt một tiếng, qua loa cho xong chuyện." Tên ác ma đó biết yêu đương cãi nỗi gì?"
Bát Vương phủ....
- Hàn tiểu thư!
Hàn Dung từ cửa lớn bước vào.
Theo sau nàng có một thị nữ.
Nàng mặc bộ xiên y màu vàng óng, chất vải mềm mượt, nhìn thôi cũng biết là hàng thượng đẳng.
Đôi mắt long lanh, trong suốt như hồ nước.
Lông mày lá liễu.
Khắp người toát lên khí chất của tiểu thư con nhà quyền quý.
Trên tay nàng là một bức tranh được cuộn tròn lại, thắt nơ đỏ cẩn thận.
Nàng bước từ từ trên sàn nhà lãng bóng.
Bát Vương phủ tuy không tráng lệ như phủ của An Vương nhưng lại toát lên vẻ đẹp tao nhã tuyệt thế.
Vậy cũng đủ hiểu chủ nhân của phủ là người thế nào.
Hàn Dung rảo bước đến hoa viên, nơi những bông hoa đủ sắc đang nở rộ.
Nàng trông thấy Bát Vương đang ngồi thưởng trà trên bàn.
Ở bên còn có một nghiêng mực, một cái bút và bức tranh đang vẽ dở.
Dưới ánh nắng, chàng tỏa sáng đến chói mắt.
Thấy chàng, Hàn dung cười tươi, tiến nhanh về phía ấy.
- Bát Vương gia!!
Nàng cất giọng, ánh mắt nhìn chàng như phát sáng.
Vừa nói vừa nhún người, hành lễ.
Không một động tác thừa, lễ nghi phép tắc đều đủ cả.
Tử Lâm đang mải mê vẽ tranh nghe thấy tiếng gọi thì ngước mắt lên nhìn.
Chẳng mấy bất ngờ, Hàn Dung cứ cách năm sáu ngày lại đến một lần, lâu dần thành lệ.
- Hàn tiểu thư, không cần đa lễ.
Bát Vương đứng dậy, cầm theo chiếc quạt mình yêu thich trên tay.
- Không biết hôm nay tiểu thư lại có món đồ tốt nào muốn cùng bản vương thưởng thức?
Hàn Dung nhẹ nhàng đáp:
- Gia phụ mấy hôm trước được tặng một bức "Nhật Nguyệt" rất đẹp, ta muốn đưa qua đây để ngài xem thử.
Vừa nói, nàng vừa mở bức họa ra.
Tử Lâm trong phút chốc nhìn đến mê mẩn.
- Nhật Nguyệt? Một cái tên thật đẹp! Quả là tranh đẹp như tên!
Bát Vương ánh mắt chăm chú nhìn vào tranh, tràn đầy thị vị, thích thú.
- Ngài thích là được.
Vậy bức tranh này xin tặng vương gia.
- Tặng ta? Hahha.
Đúng là chỉ có tiểu thư hiểu bản vương!! Có điều Hàn tiểu thư đã tặng cho bản vương rất nhiều món bảo vật quý.
Bức tranh này đẹp như vậy, tiểu thư vẫn nên giữ lại cho mình.
Thi thoảng rảnh rỗi, bản vương sẽ đến Hàn gia cùng thưởng tranh.
Tâm lí như vậy quả là chỉ có Bát Vương thôi.
Vừa khéo léo từ chối, vừa lại không sợ mất lòng.
Vả lại cũng là cơ hội để ghé nhà Hàn Thái Phó.
Đúng là vẹn cả đôi đường.
- Nếu vương gia nói vậy thì cứ theo ý của ngài đi.
Nói rồi nàng cuộn tròn bức họa lại, thắt lại nơ đỏ cẩn thận.
Quay qua một bên, đưa cho nô tì cầm hộ.
- Hàn tiểu thư đứng nãy giờ cũng mệt rồi đúng