Edit: LuChan | Beta: Qin Zồ
Sáng sớm hôm sau, Triệu Hề Hề được mẹ kéo ra từ trong chăn.
“Hôm nay phải đi học đấy.”
Mẹ Triệu vừa nói vừa chải đầu cho Triệu Hề Hề.
Đến khi chải tóc xong, Triệu Hề Hề cũng tỉnh ngủ phần nào, mẹ Triệu nhét một bình sữa, rồi lại bỏ thêm hai lát bánh mì làm đồ ăn sáng.
Đột nhiên Triệu Hề Hề ngẩng đầu lên nói: “Mẹ ơi, có thể bỏ thêm bánh mì cho con không?” Buổi trưa bé sợ đói, vì trường mẫu giáo chỉ phát hai trái táo cho bé ăn.
Mẹ Triệu nhíu mày: “Không phải trường mẫu giáo không cho đem đồ ăn theo à?”
Triệu Hề Hề kéo váy mẹ nói: “Lần này thầy giáo cho mang rồi ạ.”
Tuy mẹ Triệu không tin lắm, những vẫn bỏ thêm hai lát bánh mì cho bé.
Chốc lát sau, mẹ Triệu đã đưa Triệu Hề Hề đến trường.
“Hề Hề, con vào đi, mẹ còn phải đi làm, mẹ đi trước đây.” Mẹ Triệu nhìn thầy cô giáo đang đón học sinh, yên tâm nói với Triệu Hề Hề.
Triệu Hề Hề cúi gằm đầu không lên tiếng, mẹ Triệu bận chuyện công việc nên xoay người đi ngay.
Triệu Hề Hề quay đầu lại, thấy bên cạnh là các bạn học.
Bé đứng trước cổng, thấy trường mẫu giáo treo đầy cá, chuẩn bị bước vào.
Thì nghe có người gọi bé: “Triệu Heo mập ——”
“Năm mới rồi, mổ heo đi!”
Triệu Hề Hề lập tức vòng qua đường khác, chạy về phía bên kia.
Chẳng mấy chốc đã đến cổng trường treo đầy bong bóng.
Triệu Hề Hề nuốt nước bọt, thật ra hôm qua bé không bị ai trêu chọc cả…
Mặc dù hổ con muốn ăn thịt bé, nhưng trên thực tế cậu chỉ toàn ngủ thôi, hơn hẳn bạn ngồi cùng bàn trước kia của bé nhiều, bạn cùng bàn kia không học cũng không nghe giảng, hơn nữa còn thích kéo bím tóc của bé, không cho bé chuyên tâm nghe bài.
Hơn nữa, ở đây không ai gọi bé là heo mập, cũng không lấy bé ra chơi trò mổ heo.
Trò mổ heo là trò mà mấy bạn học đè bé xuống đất, sau đây một người bạn dùng sách làm dao, đặt lên cổ bé mà cắt, người đứng bên sẽ hỏi heo chết chưa, nếu heo chết rồi thì sẽ buông bé ra, còn nếu chưa thì tiếp tục cắt tiếp.
Triệu Hề Hề nghĩ đến đó, dứt khoát đi vào trường.
Vừa bước vào thì thấy hổ con đi tới.
Triệu Hề Hề ngẫm nghĩ, cũng không đi theo đuôi cậu, bé tự đi qua lưới, sau đó là cây cầu độc mộc, rồi trèo lên lớp học.
Tới lớp, bé thấy hổ con yên tĩnh nằm trên bàn ngủ.
Trong lớp trừ bé ra, thì những bạn khác đều ngồi vào bàn hoặc ngủ trên bàn, cứ như vậy, những người bạn khác chẳng cần ghế ngồi, họ chỉ kéo bàn lại gần nhau.
Triệu Hề Hề ngồi xuống cạnh hổ con, bàn hơi cao, Triệu Hề Hề không leo lên được, bé nhìn hổ con, không dám đánh thức cậu.
Cũng may Triệu Hề Hề thấy được bàn bên dưới, đặt cặp xuống, sau đó chui từ dưới bàn lên.
Lúc chui vào, Triệu Hề Hề nghe ‘cốp’ một tiếng, ngay tức khắc đỉnh đầu đau nhức, bé đụng trúng bàn rồi.
Một tay Triệu Hề Hề đặt lên đầu, bé vội vàng bò ra, chợt thấy bên trên có đôi mắt nhìn bé.
Triệu Hề Hề sợ hết hồn.
“Xin chào…” Bé kiềm nước mắt, cẩn thận mở miệng.
Hổ con nhìn cô bé loài người một lúc, sau đó quay đầu, ngủ tiếp.
Lúc xoay người, cậu để lộ chiếc chân đầy lông, Triệu Hề Hề để ý thấy bên trên cũng có đám lông bết lại với nhau.
Triệu Hề Hề cẩn thận nhích lại gần, sau đó bé thấy rõ, trên chân hổ con có rất nhiều đám lông bết lại, không những vậy, vì lông bết lại nên có thể thấy da thịt hồng hồng của cậu.
Trước kia hễ tóc Triệu Hề Hề rối là bé đã thấy đau lắm rồi, nếu vậy chắc cậu sẽ đau lắm…
Triệu Hề Hề lại nhớ đến bé mèo hàng xóm, mỗi lúc lông bé mèo bết lại, chú hàng xóm sẽ cầm kéo cắt hết đám lông đó đi.
Triệu Hề Hề chớp chớp mắt.
Chỉ chốc lát sau thầy giáo đã tới, bài học hôm nay không giống như hôm qua.
Ngoài ôn lại bài lễ nghi ra thì hôm nay học phép thuật, bây giờ là chương trình học cơ bản.
Triệu Hề Hề nghe không hiểu.
Nhưng mà, bé vẫn hiểu được vài câu…
“Chờ các em học được bài hôm nay, thì có thể dễ dàng phá vỡ không gian, không cần dùng phương tiện giao thông như con người để đi nữa.”
Triệu Hề Hề phát hiện, buổi học này, cậu bạn cùng bàn với bé không còn ngủ nữa.
Tất cả bạn học khác đều đứng trên bàn, Triệu Hề Hề cũng dứt khoát đứng lên, bắt đầu làm theo thầy.
“Đầu tiên đưa tay ra.”
Hổ con đưa bàn tay đầy móng vuốt ra, còn Triệu Hề Hề đưa bàn tay bé nhỏ ra.
“Xoay nửa vòng.”
Bàn tay móng vuốt của hổ con xoay nửa vòng, bàn tay mũm mĩm của bé cũng bắt chước xoay nửa vòng.
“Nhắm mắt lại.”
“Tìm luồng khí.”
Khuôn mặt Triệu Hề Hề ngơ ngác: “???”
“Tìm luồng khí phù hợp với thuộc tính của mình, sau đó mở mắt ra.”
Triệu Hề Hề mở mắt ra, thấy trên bàn tay lông nhung của cậu bạn bàn bên xuất hiện một vòng tròn ánh sáng…
Lấp la lấp lánh, giống như đồ chơi của Triệu Hề Hề vậy, chính là loại vòng phát sáng đeo tay ấy.
Cơ mà trước mặt bé lại không có gì cả.
Trong lớp ngoại trừ Triệu Hề Hề, thì những đứa trẻ khác cũng không làm được.
Thầy giáo cũng rất kinh ngạc, nói: “Không ngờ lại là hệ sấm sét, sau này có thể đến nhà máy điện làm công nhân đấy.”
Mấy người bạn học khác ỉu xìu như đưa đám, thầy lại an ủi: “Đây là lần đầu tiên các em tìm luồng khí phù hợp với mình, mắc sai lầm cũng là chuyện thường thấy, các em không cần lo lắng. Cứ tiếp tục luyện tập.”
Thế là Triệu Hề Hề thở phảo nhẹ nhõm, đưa bàn tay mũm mĩm ra, tiếp tục xoay tròn…
Nhắm mắt lại!
Rồi mở mắt ra!
Ơ, vẫn không có.
Triệu Hề Hề không nản chí, tiếp tục x khác xoay tròn giống các bạn khác, nhắm mắt lại, mở mắt ra.
Hổ con bên cạnh, lại ngủ tiếp.
Thầy giáo nói bài tập hôm nay là chuyện này, cho nên mọi người đều ngồi trong lớp luyện tập.
Cũng may là không chỉ có Triệu Hề Hề, trước mắt những bạn nhỏ khác cũng không xuất hiện vòng sáng, không có gì cả.
Nhưng đến buổi trưa, chỉ có mình Triệu Hề Hề tay đau nhức, tiếp tục nhắm mắt luyện tập.
Hổ con tỉnh dậy, vừa lúc thấy bé con loài người đang nghiêm túc học phép thuật.
Hổ con: “…” Con người ngu ngốc.
Nhưng đến tận xế chiều, mấy bạn nhỏ trong lớp đã làm ra vòng sáng, chỉ có Triệu Hề Hề là không có gì.
Triệu Hề Hề vẫn đang cố gắng luyện tập.
Thầy giáo thở dài, mặc dù trường mẫu giáo đã thống nhất trẻ con loài người và yêu quái có thể cùng học với nhau, yêu quái không chỉ học kiến thúc của con người, mà con người cũng cần học
kiến thức của yêu quái.
Nhưng vấn đề này không dễ xử lý.
Song thầy giáo thấy, dựa theo tính cách của con người thì không bao lâu nữa, chắc Triệu Hề Hề sẽ từ bỏ.
Thầy giáo đánh giá thấp quyết tâm của Tiểu Hề Hề rồi, hoặc nói là dựa theo tính cách của đại đa số con người. Nhưng bé rất sợ bạn bè làm được hết mà chỉ có bé là không, bé sợ các bạn sẽ cười nhạo mình, nên lúc tan học, bé vẫn tiếp tục luyện tập.
Nhưng thực tế, bạn học không cười nhạo Triệu Hề Hề, đúng là có chế giễu, chỉ có điều đối tượng không phải là Triệu Hề Hề.
“Cậu ấy là hổ đực, vậy mà lại dùng cặp của con gái loài người, buồn cười quá đi!”
“Nhất định là cậu ta trộm của con người đấy, mẹ tớ nói trẻ con mà không có ba mẹ thì sau này sẽ trở thành ăn cướp đó.” Câu này là nói hổ con.
Khi Triệu Hề Hề nghe được câu này, bé len lén nhìn hổ con đang ngủ trên bàn, Triệu Hề Hề thấy tai cậu giật giật.
Chắc chắn cậu nghe thấy rồi.
Triệu Hề Hề lại nhìn cặp sách màu hồng có hình công chúa Bạch Tuyết, cặp của bé cũng màu hồng, rõ ràng rất đẹp mà!
Buổi chiều bạn học đi ra cổng trường mẫu giáo, Triệu Hề Hề vừa đi vừa luyện tập lại những điều thầy nói, những bạn nhỏ khác đều được ba mẹ đón đi.
Triệu Hề Hề nhìn hổ con lắc lư cái đuôi, đi đến tiểu khu khác.
Bé bước chầm chậm, đi theo cậu.
Nhưng bé vẫn rất sợ yêu quái, cho nên không dám đi quá gần.
Một lát sau, bé không thấy hổ con đâu hết.
Triệu Hề Hề nhìn xung quanh, không có ai cả.
Thế là bé quay đầu đi về, nhưng chợt lúc này nghe được giọng nói của một đứa bé ——
“Mẹ! Mẹ ơi! Có yêu quá!”
Mặc dù Triệu Hề Hề rất sợ, nhưng bé thấy hai ngày nay mình sống cùng yêu quái không có vấn đề gì, nên nghĩ rằng mình lợi hại hơn những người khác.
Vậy là bé vội vàng chạy tới.
Đến khi bé chạy tới thì thấy có hai người mặc áo lông, người lớn thì cầm gậy, không ngừng đập đánh bóng dáng quen thuộc.
Vừa đánh vừa nói: “Con yêu không cần sợ, mẹ sẽ đánh cho nó chạy đi!”
Hổ con bị đánh mấy gậy, cậu tìm được gì đó trên đất, sau đó bỏ chạy đi mất.
Triệu Hề Hề đứng đằng sau, trong lòng bé thấy nặng nề.
Bé cũng không biết vì sao, nhưng lại cảm thấy rất đau lòng, rất khó chịu.
Cứ như người bị đánh là bé vậy.
Triệu Hề Hề thất hồn lạc phách quay về, nhanh chóng đi đến trường mẫu giáo của con người, đứng xếp hàng đợi mẹ tới đón.
Hôm nay bé không muốn nói chuyện.
Mẹ Triệu cảm thấy kỳ lạ: “Hôm nay Hề Hề sao thế?”
Triệu Hề Hề do dự nói: “Mẹ ơi… Mọi người thấy yêu quái là đều đánh ạ?”
Mẹ Triệu nói: “Đương nhiên rồi.”
Triều Hề Hề ồ lên, tiếp đi về phía trước, lại đột nhiên mở miệng nói: “Nhưng tiểu yêu quái nhìn rất đáng thương.”
Mẹ Triệu bế Triệu Hề Hề lên, nói: “Sao yêu quái có thể đáng thương được? Chúng hư lắm, đánh nhau này, lợi dụng phép thuật mà ăn hiếp con người, mưu đồ muốn biến con người thành nô lệ, nếu như con gặp phải bọn tiểu yêu, nhất định phải chạy đi đấy, con biết chưa?”
Triệu Hề Hề lại không thấy vậy, tiểu yêu quái bị đánh rất đáng thương, mà còn không hề đánh trả.
Ngày hôm sau thấy hổ con, Triệu Hề Hề không còn sợ như trước nữa, bởi vì… hổ con cũng giống bé, đều là đối tượng bị trêu chọc.
Bé không những không sợ, mà còn thấy hai đứa có thể làm bạn với nhau.
Nhưng hôm nay khi Triệu Hề Hề chào hổ con, hổ con lại không để ý tới bé.
Lúc hổ con ngủ, cậu len lén mở mắt xem con bé loài người này làm gì.
Sau đó, cậu thấy con bé loài người lấy ra một cây kéo ở trong cặp, không chỉ vậy, nó còn đưa kéo về phía cậu.
Hổ con nghĩ mình phải cắn con bé loài người này mới được, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc…
Nếu như bây giờ cậu cắn thì sẽ bị thầy giáo đuổi đi, nên đành phải để con bé loài người này làm hại cậu, rồi lúc đó cậu sẽ phản kháng.
Vì vậy hổ con xù lông lên, chờ mình bị hại.
Cậu cũng không nghĩ, con bé loài người này cầm kéo thì có thể làm được chuyện gì.
Ngay sau đó, cậu cảm nhận được bàn tay mềm mại nhỏ bé chạm vào chân mình, cậu cố nhịn không cắn bé, phải đợi…
Triệu Hề Hề cẩn thận sờ đám lông bết lại của cậu, sau đó cầm kéo, từ từ cắt bỏ đám lông đó đi… Rồi lại tiếp tục cắt bỏ đám lông khác.
Lông của tiểu yêu quái sờ rất sướng, khi Triệu Hề hề cắt đám lông bết lại thì thấy da thịt hồng hồng của cậu, bé cắt xong rồi thì thổi thổi, cho rằng như vậy sẽ không đau nữa.
“Reng reng reng…”
Bạn học khác đi vào, Triệu Hề Hề vội cất kéo đi, gom đám lông vừa cắt lại, sau đó quay về chỗ của mình.