Sau khi thế giới quan của Triệu Duệ Văn sụp đổ, quá trình xây dựng lại không quá thuận lợi.
Y nhìn về phía Hạ Chi Dã: "Hạ gia, cậu nhấn vào đọc chưa."
Hạ Chi Dã chơi Anipop: "Chưa."
Y lại nhìn về phía Tống Yếm: "Anh Yếm, cậu thì sao?"
Tống Yếm: "Tôi không kết bạn Wechat với cô ấy."
Triệu Duệ Văn cảm thấy bản thân không thể chịu đựng loại sụp đổ này một mình được.
Vì thế thử thăm dò mở miệng: "Vậy... Vậy các cậu biết Omega là gì không?"
Hạ Chi Dã vừa lúc qua level khác, không chút để ý hỏi: "Đồng hồ?"
"Không phải." Triệu Duệ Văn có hơi khó mở miệng, "Là Omega loại kia ý."
"Loại nào?"
"Chính là loại kia đó."
"Rốt cuộc là loại nào?"
Người tốt tính như Hạ Chi Dã cũng sắp bị y làm cho mất kiên nhẫn.
Triệu Duệ Văn chỉ có thể cắn răng trả lời: "Chính là cái loại có thể sinh con được đấy!"
Hạ Chi Dã: "?"
Triệu Duệ Văn nhắm mắt lại, liều mình: "Chính là nam! Thơm! Sẽ bị cắn! Còn có thể mang thai sinh con!"
"..."
Yên lặng quỷ dị.
Triệu Duệ Văn mở mắt ra, phát hiện Hạ Chi Dã và Tống Yếm mang biểu tình trầm mặc lại cổ quái dịch ra xa khỏi y.
"?" Triệu Duệ Văn, "Không phải, các cậu đừng hiểu lầm, không phải tôi tự xem đâu, là Khổng Hiểu Hiểu gửi cho tôi mà! Cái ánh mắt phòng bị của hai cậu rốt cuộc là có ý gì!"
Hạ Chi Dã trấn an nói: "Không có ý gì hết, chỉ là tôi với Tống Yếm lớn lên đều khá xinh đẹp, sợ cậu kìm nén không được."
Triệu Duệ Văn: "???"
Các cậu còn có mặt mũi không hả?
Hơn nữa ông đây thích con gái!
"Thật sự là lúc này Khổng Hiểu Hiểu gửi cho tôi mà! Không tin hai cậu tự xem đi!" Triệu Duệ Văn làm một thẳng nam sắt thép, có trời xanh chứng giám cho sự trong sạch của bản thân.
Hạ Chi Dã an ủi: "Không sao, mỗi người đều bình đẳng trước tình yêu, chúng tôi vẫn sẽ đối tốt với cậu trước sau như một. Nhưng mà tôi là trai thẳng, nên sẽ không có hứng thú với loại hình văn học mà cậu thích này được đâu."
Mẹ nó ai không phải là trai thẳng chứ!
Triệu Duệ Văn tức giận đến mức xách Khổng Hiểu Hiểu đang ngồi trong góc cười run người ra để đối chất.
Hai người đang đùa giỡn hăng say, của phòng thể chất bị mở ra, một trận gió lùa vào, cuốn theo làn váy trắng tinh của cô gái ngoài cửa.
Cô gái 'a' một tiếng: "Thì ra là có người?"
Cậu trai cao ráo đi bên bên cạnh: "Sao vậy. Phòng thể chất bị chiếm?"
"Ừm." Cô gái gật gật đầu, lại quay đầu nói với mấy người trong phòng thể chất, "Lớp bọn tui muốn tập luyên kịch nói, các cậu có thể đổi chỗ khác rồi nhường phòng thể chất cho bọn tui được không?"
"?"
Khuôn mặt cô gái vốn rất nhỏ nhưng khi nói lời này thì chẳng nhỏ chút nào.
*Ý nói nhỏ này mặt dày á.
Khổng Hiểu Hiểu ngồi xếp bằng dưới đất: "Tôi cho rằng thứ tự trước sau là tố chất cơ bản của dân tộc Trung Hoa."
Cô gái tựa hồ lúc này mới thấy, 'ồ' một tiếng: "Hiểu Hiểu cậu cũng ở đây à? Lớp các cậu cũng muốn luyện tập hả?"
Khổng Hiểu Hiểu: "Ờ."
Tay cô gái đút trong tay áo chọc chọc: "Vậy các cấc nhường cho bọn tui trước được không? Dù sao các cậu hẳn là cũng không có gì phải tập luyện..."
Khổng Hiểu Hiểu: "? Dương Nguyệt, cậu có ý gì?"
"Ai da, tui không có ý gì hết á, Hiểu Hiểu cậu đừng hiểu lầm nhá. Ai da, ông xã, anh mau giúp em nói vài câu đi." Cô gái kéo kéo ông tay áo của nam sinh bên cạnh.
Ông xã nhỏ kêu hẳn là ông xã trái pháp luật, dù sao cũng chưa đủ tuổi kết hôn hợp pháp, mặc cho tuổi còn trẻ nhưng lại có phong thái thiên lương vương phá.
Ngó vào nhìn thoáng qua phòng thể chất, sau đó nâng cằm: "Không sao đâu, bọn họ muốn dùng thì dùng đi, dù sao người ta cũng đã đưa cho em vị trí đội trưởng đội múa rồi mà, loại chuyện này em cứ kệ đi. Ông xã dẫn em đến sân bóng rổ."
Nói xong nắm tay nữ sinh nghênh ngang rời đi.
"??? Cái đéo gì vậy!" Khổng Hiểu Hiểu tức giận đứng dậy, chuẩn bị đuổi theo ra chiến một trận.
Triệu Duệ Văn vội vàng ngăn lại: "Được rồi được rồi, chị Hiểu, không cần chấp nhặt với bông sen trắng đó đâu."
"Tức chết mất, không phải chỉ là chức đội trưởng đối múa thôi à, suốt ngày khoe khoang cái đéo." Khổng Hiểu Hiểu tức giận đến chống nạnh, "Cậu nói xem! Nhỏ đó đẹp hay là tôi đẹp!"
Triệu Duệ Văn: "..."
Trầm mặc ngắn ngủi đổi lấy bạo lực lâu dài.
Khổng Hiểu Hiểu trút giận xong, một lần nữa ngồi xếp bằng trêи đất, phổ cập khoa học cho Tống Yếm: "Hai đứa vừa rồi là Dương Nguyệt và Triệu Vũ lớp mười sáu, học cùng lớp, mỗi ngày xà nẹo xà nẹo, còn nói cái gì mà ban hoa ban thảo trời sinh một đôi, cậu nói thử bọn họ cũng xứng à?"
*Ban hoa, ban thảo: Hoa khôi lớp, hot boy lớp.
Tống Yếm không có ấn tượng gì với nữ sinh, nhưng không biết vì sao lại thấy nam sinh kia lộ ra cảm giác kém nho nhã.
Giống như mấy tên trẻ trâu thiển cận hay xuất hiện trong mấy video đăng trêи APP.
*Trẻ trâu: 精神小伙, nghĩa bóng thường hay chỉ mấy người xăm nguyên cả cánh tay, đội mũ nhiều màu sắc, quần bó sát, giày bệt bóng lộn, năng động.
So với Hạ Chi Dã, thì không phải chỉ kém một tẹo thôi đâu.
"Quả thật không xứng." Tống Yếm nói.
Khổng Hiểu Hiểu: "?"
Không nghĩ tới Tống Yếm sẽ trả lời lời, có chút được cưng mà sợ.
Sau đó vỗ đùi: "Đúng không, vốn dĩ không xứng! Hơn nữa bọn họ còn muốn diễn Romero với Juliet, nói gì mà Lương Chúc phiên bản phương tây, rõ ràng là đang khiêu khích chúng ta!"
Tống Yếm cảm thấy chưa chắc đối phương nghĩ nhiều như vậy.
"Dù sao cũng kệ!" Khổng Hiểu Hiểu xắn tay áo, bày ra khí thế của chị đại, "Mấy cậu cần phải nỗ lực nghiền áp bọn họ cho tôi! Đặc biệt là anh Yếm, trọng trách dùng sắc đè ép Dương Nguyệt sẽ giao cho cậu!"
Tống Yếm: "?"
Khổng Hiểu Hiểu chẳng chút cảm thấy mình nói không đúng chỗ nào, chí khí ngút trời, hào khí tận trời, bưng ly trà sữa lên: "Nào, các anh em, uống cạn ly này! Không làm kinh diễm võ lâm huyết đồ cả trường Tam trung thề không bỏ qua!"
Tống Yếm: "..."
Bệnh tâm thần quả nhiên có hiện tượng truyền nhiễm.
Nhìn loại tình huống này của lớp 11-1 thì ít nhất cũng là bị truyền nhiễm theo bầy đàn.
Khổng Hiểu Hiểu đại khái là bị Romeo và Juliet lớp bên cạnh kϊƈɦ thích, vốn dĩ đã nói cứ rong chơi một tuần, kết quả hôm sau lại túm mọi người bắt đầu tập luyện.
Chạy qua chạy lại giữa đội múa và đội kịch của lớp, thề không tranh màn thầu không giành giọng điệu.
*Không tranh màn thầu không giành giọng điệu: 不蒸馒头争口气, làm người phải có tự tin. Tuy nhiên câu nói này dễ dẫn đến hành vi cực đoan, một số người sẽ tăng cường việc trả thù đối phương chẳng hạn.
Vì đảm bảo ưu thế sắc đẹp của Tống Yếm mà còn thuyết phục Nguyễn Điềm trích một số tiền khổng lồ thuê trang phục, lôi bọn Tống Yếm cuối tuần đến cửa hàng thuê đồ chọn quần áo.
Tống Yếm cảm thấy chuyện này từ đầu tới đuôi đều tỏa ra hơi thở không quá thông minh, nhưng nhìn những người khác một thân nhiệt huyết, tràn đầy ý chí chiến đấu, đành cam chịu hành vi kỳ quái kiểu này.
Buổi tối trước ngày chọn trang phục, cậu tìm Thẩm Gia Ngôn nhờ người quen mua một tài khoản Wechat Vương Giả Vinh Diệu, ID đổi thành 'Tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền', tìm Hạ Chi Dã chơi mấy ván.
Cậu chơi đường giữa khá giỏi, còn Hạ Chi Dã thì chơi dã vương rất đỉnh, hai người tuy tiện chơi vài trận ngờ đâu lại thắng mười ván liên tiếp một mạch.
*Dã vương: Khái niệm trong game Glory of Kings, vị vua hoang dã dùng để chỉ một người đi rừng rất mạnh.
Giữa chừng ngoại trừ BP và bật tín hiệu, thì không giao lưu dù chỉ một câu.
Chơi xong trực tiếp offline, Tống Yếm đi đến nền tảng trả cho hắn hai trăm.
Số tiền này nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.
Đại khái chính là thật sự muốn làm chuyện vì thì cái gì cũng làm không được, nhưng tụ tập với bạn bè cùng lứa đi ra ngoài ăn cơm uống nước lại vừa đủ để ứng phó với việc chia tiền.
Tuy rằng Tống Yếm không rõ trêи người Hạ Chi Dã có bao nhiêu người, nhưng thêm một ít cũng an toàn hơn chút.
Dù không biết vì sao, cậu chỉ là không muốn Hạ Chi Dã lộ ra chút quẫn bách trước mặt người khác, cứ cảm thấy người này phải luôn giản dị nhưng khéo léo hiện ra vẻ lóa ở mắt mọi lúc mọi nơi.
Nếu một hai phải tìm một nguyên nhân mà nói, thì chắc bởi vì Hạ Chi Dã là bạn cùng phòng của cậu, cho nên có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
Sau khi Tống Yếm nghĩ thông suốt đáp án này xong, cảm thấy không chút sơ hở.
Địa điểm thuê trang phục nằm ở quận Hạ Thành phía bên kia sông, cách Tam trung một đoạn đường. Để cho tiện, mấy người bọn họ quyết định bắt xe buýt qua đó.
Tống Yếm từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ xe buýt, ngại chật, cũng ngại phiền.
Nhưng lúc Khổng Hiểu Hiểu đưa ra ý kiến này cậu cũng chẳng nói gì, đeo tai nghe, mang khẩu trang, lên xe, lập tức đi xuống hàng cuối cùng.
Hạ Chi Dã chậm rì rì theo sau, thay cậu quẹt thẻ xe buýt.
Dù sao vị đại thiếu gia nào đó làm gì có mấy thứ kiểu này.
Tuyến xe này người không nhiều lắm, buồng xe trống rỗng, rất an tĩnh.
Lúc Hạ Chi Dã đi tới, Tống Yếm đã ngửa người dưa vào lưng ghế nhắm mắt lại.
Bởi vì