Khách quan mà nói, gương mặt đối diện này nếu thật sự treo biển hành nghề thì chắc sẽ rất đáng giá.
Làn da rất trắng, màu tóc hơi nhạt, mũi cao mi thâm, là tướng mạo có chứa tính công kϊƈɦ, nhưng cố tình trời sinh mắt cười đào hoa, vì thế lúc lười biếng cười cười, ngay cả nốt ruồi nhỏ bên phải chóp mũi cũng hiện ra một loại cảm giác mời gọi.
Thoạt nhìn rất dễ gây họa cho mấy cô gái.
Chỉ là đầu óc hình như không được bình thường cho lắm.
Tống Yếm lười vô nghĩa với đồ ngốc, cầm ô, quay đầu rời đi.
Lại bị đồ ngốc kia lấy tay đè lên bả vai, đè thấp âm thanh áp sát bên tai cười khẽ: "Bạn học nhỏ xinh đẹp này có thể giúp ta một việc được không nhỉ?"
Nói xong, một bà lão đầu tóc hoa râm từ đầu kia của ngõ nhỏ tập tễnh đuổi lại đây: "Tiểu Dã, bà nghe thấy đám người kia hình như lại tới nữa hả? Con có phải lại đánh nhau với bọn họ hay không?"
Nhìn qua nếu như Hạ Chi Dã thật sự đánh nhau thì bà có thể phát bệnh tim ngay tại chỗ.
Hạ Chi Dã thuận thế câu lấy vai Tống Yếm, quay lại, cười lười biếng: "Không ạ, hai tụi con ở chỗ này thảo luận về lực tương tác."
"?" Bà lão thật thà hỏi, "Thích học tập vậy à?"
Hạ Chi Dã mặt không đổi sắc: "Vâng, học tập vì sự phát triển của Trung Hoa."
Tống Yếm: "..."
Bệnh tâm thần.
Bà lão lại hỏi: "Vậy đây là?"
Hạ Chi Dã mắt cũng không thèm chớp: "Bạn con, học siêu giỏi. Không tin bà cứ hỏi cậu ấy xem?"
Bà lão nhìn về phía Tống Yếm.
Tống Yếm cũng nhìn về phía bà lão.
Đối chất ngắn ngủi.
Tống Yếm mặt không biểu tình: "Vâng."
Bà lão cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Nếu là bạn của tiểu Dã thì vào nhà ngồi chút nhé?"
Tống Yếm lạnh nhạt bẻ cánh tay mà Hạ Chi Dã đang gác lên vai mình xuống: "Không cần."
Bà lão lo lắng nói: "Nhưng tóc con ướt hết cả rồi, không lau nhanh thì lúc về sẽ bị cảm đấy."
"Không cần."
"Sao mà lại không cần, con xem tóc con ướt rồi này, nghe bà nội, nhanh."
"Thật sự không..."
"Ai da, bà già như tôi nhọc lòng muốn chết, đau tim quá, đau tim quá trời ơi."
"..."
Nhìn bà lão ra sức diễn kịch Hạ Chi Dã cười cười, một lần nữa câu lấy cổ Tống Yếm: "Đi thôi, cậu vĩnh viễn không thể đánh bại một bà lão có ý muốn quan tâm mình đâu."
Tống Yếm: "..."
Rốt cuộc lúc đầu vì sao cậu lại muốn xen vào việc của người khác vậy hở.
Nhà bà Lưu ở tít bên trong ngõ nhỏ.
Tống Yếm dù thế nào cũng không đến mức phát giận với một bà lão, lạnh mặt để Hạ Chi Dã kề vai sát cánh mang đi.
Cửa vừa mở ra, một cục bột nếp tí hon đầu tóc tán loạn chạy từng bước ra, ôm chặt đầu gối Hạ Chi Dã, ngẩng mặt, vừa giòn vừa ngọt kêu lên một tiếng: "Anh Dã ơi."
Hạ Chi Dã một tay bồng cô nhóc: "Lên đây, tiểu Mạt Chược, giới thiệu với em một anh trai xinh đẹp."
Con mẹ nó ai là anh trai xinh đẹp.
Tống Yếm: "Tôi tên..."
"Anh xinh đẹp ơi!"
"Không phải anh xinh đẹp, là..."
"Ôi, đứa nhỏ này còn đứng đó làm gì, mau lau tóc đi con!"
"..."
Sau khi hai lần tự giới thiệu bị cắt ngang, Tống Yếm lựa chọn câm miệng, đi vào phòng trong cất dù.
Con ngươi đen nhánh quét một vòng, dằn xuống sự cáu kỉnh.
Cả căn nhà nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay, cách bày biện trang hoàng cùng với vật dụng hằng ngày đều lộ ra sự túng quẫn, nhưng từ trong ra ngoài đều được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, cây hoa quế ngoài hiên cũng thoang thoảng hương thơm.
Bà Lưu rất nhanh lấy ra hai cái khăn lông khô ráo và hai ly nước ấm: "Mau lau đi, lau xong thì uống nước ấm để làm ấm mình, đỡ phải bị cảm."
Lúc đưa nước cho Tống Yếm lại cười nói thêm: "Yên tâm, tuy cũ nhưng đều rất sạch, không dơ."
Tống Yếm vốn dĩ không khát, nghe câu nói này nên đành phải lựa chọn nhận lấy cái ly: "Cảm ơn ạ."
Khách khí mà lạnh lùng.
Hạ Chi Dã thì tùy ý hơn nhiều, xoay chân ngồi xuống ghế, xách tiểu Mạt Chược qua rồi lập tức bắt đầu xử quả đầu xù lông của cô nhóc.
Đầu tóc bé gái ba tuổi vừa mềm vừa ít, tay Hạ Chi Dã lại vừa dài vừa to. Tống Yếm luôn cảm thấy chỉ cần hắn dùng chút lực thì tiểu Mạt Chược có thể chào hỏi Statham ngay lập tức.
*Jason Statham là một nam diễn viên điện ảnh và thợ lặn người Anh, ừm, và quả đầu ông ấy khá là mịn màng.
Kết quả chẳng những không trọc mà hai cái sừng dê được tết rất gọn gàng, cuối cùng Hạ Chi Dã thậm chí còn móc ra một cái kẹp từ trong túi kẹp lên tóc cho cô nhóc: "Không tồi, đẹp."
Cô nhóc lập tức tung ta tung tăng chạy vào buồng trong soi gương, ngay sau đó lại truyền đến một tiếng nói ngọt ngào: "Thật là đẹp mắt! Cảm ơn anh Dã ạ!"
Tống Yếm chính mắt chứng kiến cái kẹp tóc hình con bướm màu hồng baby siêu to khổng lồ được cài giữa đầu cô nhóc như thế nào: "..."
Loại đồ vật trừu tượng như thẩm mỹ đại khái chính là trêи làm bậy dưới ắt loạn.
Bản thân nhân vật chính lại chẳng cảm thấy có gì sai, lười biếng mà nằm lên lưng ghế: "Vậy lần sau anh Dã lại cho cho tiểu Mạt Chược một cái màu đỏ rực, mỗi bên một cái, cùng nhau đeo."
Tống Yếm não bổ một chút, có hơi kinh khủng.
"Một cô bé như thế tại sao lại gọi là tiểu Mạt Chược?"
"Ồ, cái này à." Hạ Chi Dã dựa lưng vào ghế, tiện tay mở TV, CCTV6 vừa lúc chiếu đến đoạn nhặt được lính mới của bộ phim <Chim cánh cụt đến từ Madagascar>, "Bởi vì con bé là do tôi nhặt được trước cửa tiệm mạt chược."
Giọng điệu lơ lỏng bình thường, nội dung lại bất ngờ ngoài ý muốn.
Tống Yếm vừa định nói xin lỗi.
Hạ Chi Dã đã quay đầu nhìn về phía cậu, vẻ mặt nghiêm túc: "Nhưng mà tôi vẫn luôn cảm thấy con bé là công chúa hoàng thất đánh rơi, sau này nhất định sẽ mang lại phú quý cho tôi, cậu thấy thế nào?"
Tống Yếm: "..."
Tôi cảm thấy đầu óc của cậu có vấn đề.
Lạnh nhạt nhắc nhở: "Quốc gia của chúng ta là quốc gia xã hội chủ nghĩa độc tài dân chủ nhân dân."
"A, đáng tiếc." Hạ Chi Dã nói, "Vậy cậu nhìn xem con bé có khả năng mang huyết thống Thái Lan hay không."
Tống Yếm không nhịn được: "Tôi thấy cậu có khả năng bị bệnh nhè nhẹ."
"... Không tồi, cậu rất đặc biệt." Sau khi Hạ Chi Dã đánh giá khách quan xong, hỏi, "Cho nên cậu tên là gì?"
"Tống Yếm."
"Chữ 'yan' nào?"
"Yếm trong chán ghét."
"..."
Im lặng quỷ dị.
Hạ Chi Dã lễ phép khích lệ: “Rất độc đáo.”
Tống Yếm trào phúng đáp lễ: "Cũng giống tiểu Mạt Chược thôi."
Tên của cậu từ nhỏ đã bị không ít người chỉ trích, người khác đều nói ba mẹ lẩn quẩn trong lòng bao nhiêu mới cỏ thể đặt cho con trai mình cái tên này. Khi còn nhỏ thậm chí cậu còn vì việc này mà khóc lóc một trận.
Chờ sau này trưởng thành một chút, mới biết thì ra lúc Tống Minh Hải lấy cho cậu cái tên này thật sự lẩn quẩn trong lòng.
Mà sau này lớn thêm chút nữa, lại phát hiện cái tên này thật ra rất đỉnh, quả thật có thể khái quát toàn bộ tình cảm cả đời mà ba cậu dành cho cậu, cho nên cũng tạm dùng đỡ.
Nhưng mà hiển nhiên Hạ Chi Dã chẳng thích chút nào, đầu ngón tay đặt trêи tay vịn bằng gỗ đã có hơi nứt nẻ, nhẹ gõ hai lần, giọng điệu lười biếng trầm thấp: "Cái tên này của cậu không thuận miệng xíu nào. Hơn nữa cậu nhìn con người mình xem, lớn lên đẹp trai, tính cách lại tốt, còn rất khiến người ta yêu thích, cho nên..."
"?"
"Cho nên không bằng sau này kêu cậu là Tống Đại Hỉ đi."
Tống Yếm: "..."
Tống Đại Hỉ con mẹ cưng.
Vì cái gì mà sau khi nghe được loại lời nói 'khởi nghiệp treo biển hành nghề' mà cậu còn trông cậy người này có thể nói ra mấy lời đứng đắn.
Vẻ mặt lạnh lùng rốt cuộc cũng không thể hoàn toàn áp chế được nữa, buông ly ra: "Yên tâm, không có sau này."
Nói xong xách cái ô trong góc, chuẩn bị chạy lấy người.
Vừa lúc đụng phải bà Lưu mới vừa ra khỏi phòng bếp: "Tại sao lại đi rồi? Không ở lại ăn cơm trưa hả con?"
Tống Yếm cảm thấy nói thẳng ra nguyên nhân chân thật 'Bởi vì con cảm thấy đầu óc của cháu trai bà có chút vấn đề' có hơi không lễ phép, thay đổi cách nói khác: "Vâng, trễ chuyến bay, thời gian không còn kịp nữa ạ."
"Sắp khai giảng rồi mà, bây giờ con ngồi máy bay đi đâu?" Lòng hiếu học của bà lão còn rất mạnh.
Tống Yếm chưa quen với việc nói dối, nhất thời câm nín.
Hạ Chi Dã hữu nghị nhắc nhở: "Madagascar."
Tống Yếm: "Vâng, Mada..."
'Đa' mới một nửa mới phản ứng lại, 'ma' bố cưng chứ 'đa'.
Bà Lưu cũng đã truy hỏi: "Ma cái gì cơ?"
Tống Yếm căng da đầu: "Madagascar."
"Đa cái gì thế?"
"Madagascar."
"Ma đa gì cơ?"
"..."
Hạ Chi Dã một bên xem kịch rốt cuộc không nhịn được, bật cười thành tiếng: "Được rồi, bà nội, bà không hiểu đâu, cũng đừng hỏi, nếu không bỏ lỡ chuyến bay, tốn hơn cả vạn tệ."
"Ồ ồ. Vậy bà cũng không làm chậm trễ thời gian của con nữa, con cứ bận việc của mình đi, lúc đến chỗ ma đa gì đó thì nhớ báo bình an với tiểu Dã nhé."
Mặt bà đầy vẻ nghiêm túc.
Tống Yếm không nói chuyện, bung dù ra, che lại gương mặt như quan tài của mình, lập tức đi về phía cửa.
Cậu sợ chỉ ở lại thêm một giây, nơi này sẽ xảy ra cảnh tượng bạo lực máu me.
Nhưng mà giọng nói thiếu đánh từ trong cửa lại không biết tốt đuổi theo: "Ồ, đúng rồi, đi Madagascar hẳn là sẽ đi ngang qua cửa ký túc xá Tam trung, nhớ rõ lúc quẹo trái vào ngõ nhỏ đầu tiên ngàn vạn lần đừng