Tống Yếm như là nghe không hiểu, nâng đầu, ngơ ngác nhìn Hạ Chi Dã, nhìn lâu ơi là lâu mới cúi xuống, vùi đầu vào hõm cổ Hạ Chi Dã, ồm ồm nói một câu: "Đồ lừa đảo."
Ngón tay Hạ Chi Dã nhẹ nhàng cắm vào mái tóc của cậu, trấn an cào hai cái: "Không lừa cậu."
"Vậy tại sao bọn họ lại không thích tôi."
"Bời vì đồ ngốc mới có thể thích đồ ngốc."
Trầm mặc một hồi, như là tự hỏi.
Sau đó Tống Yếm ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc chắc chắn nói: "Cho nên cậu là đồ ngốc."
Logic cặn kẽ.
Hạ Chi Dã: "..."
Vật nhỏ này thật là dù có say hay không say đều khó chịu như nhau.
Chẳng những khó chịu, còn rất dính người.
Cho dù Hạ Chi Dã dỗ dành thế nào cũng vẫn nắm tay Hạ Chi Dã không buông, giống như sợ người duy nhất thích mình chạy mất.
Cuối cùng vẫn là bà Lưu bưng cháo đến, mới miễn cưỡng buông tay.
Lúc ăn cháo lại rất ngoan ngoãn, Hạ Chi Dã đút một muỗng, cậu sẽ ăn một muỗng, nếu thấy nóng thì nhẹ nhàng chớp chớp mắt, cũng chẳng nói lời nào, chỉ là nuốt tương đối chậm.
Hạ Chi Dã phát giác không đúng, thử ăn một miếng thử độ ấm, thấp giọng nói: "Tại sao nóng mà không nói?"
Tống Yếm rũ mi: "Sẽ bị mắng."
Hạ Chi Dã: "..."
Sẽ bị mắng à.
Biểu hiện lúc Tống Yếm say rượu hiển nhiên đã trở về tiềm thức lúc còn bé. Sẽ bị mắng, chẳng lẽ lúc nhỏ có người đút cơm, nếu Tống Yếm quậy phá một chút thì sẽ bị mắng à.
Chỉ nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Tống Yếm thì rất khó tưởng tượng khi cậu mới là cái bánh bao nhỏ sẽ xinh đẹp như thế nào, không đau lòng bỏ vào lòng bàn tay thì thôi, tại sao lại còn bị mắng nữa.
Tống Yếm khi còn nhỏ rốt cuộc đã sống một cuộc sống ra sao.
Hạ Chi Dã rất muốn hỏi.
Hắn cũng biết với trạng thái hiện tại của Tống Yếm, hắn muốn hỏi cái gì thì cũng có thể hỏi được.
Chỉ là Tống Yếm là người có lòng tự trọng và ý thức lãnh địa của bản thân rất mạnh, nếu cậu không thật tình muốn nói mà hắn lại mạo muội hỏi ra thì có vẻ như là rất không tôn trọng người khác.
Vì thế hắn cũng không nói gì hết, sau khi đút Tống Yếm ăn cháo xong, dỗ cậu đánh răng tắm rửa, ở ngoài phòng tắm chờ sấy tóc cho cậu rồi dẫn cậu về giường, đang chuẩn bị đi rửa mặt, góc áo bỗng bị túm chặt.
Quay đầu lại, nhìn mái tóc Tống Yếm mềm mại ngoan ngoãn rũ xuống, người bọc trong chăn, ngửa đầu: "Cùng nhau ngủ."
Rất khó tưởng tượng là cùng một người với chàng cool boy xinh đẹp động một tý là dùng một chân đá hắn xuống giường.
Giọng điệu Hạ Chi Dã dịu đi: "Tôi tắm xong rồi sẽ trở lại ngủ cùng nhau."
"Không được." Bạn nhỏ Tống Yếm rất quật cường, "Phải ngủ cùng nhau ngay bây giờ cơ."
"Tôi không đi đâu xa hết, chỉ đi tắm một chút thôi."
Hạ Chi Dã kiên nhẫn giải thích.
Tống Yếm hiếm khi cố chấp: "Tôi không muốn ở một mình trong phòng vào buổi tối đâu."
"Bật đèn nhé, không tối."
"Không cần."
Tống Yếm gắt gao nắm chặt góc áo Hạ Chi Dã, khóe môi hơi mím, thay vì nói chơi xấu làm nũng thì không bằng nói giống như đang sợ Hạ Chi Dã vứt bỏ cậu lại một mình.
Là biểu hiện cực kỳ không có cảm giác an toàn.
Hạ Chi Dã thở dài: "Được rồi."
Sau đó xốc chăn leo lên giường.
Lúc thuận tay tắt đèn ngủ trêи đầu giường, Tống Yếm luôn luôn ghét việc bị người khác đụng chạm thế mà chủ động dịch lại đây, ôm lấy cánh tay Hạ Chi Dã, vùi đầu vào hõm cổ của hắn, nhẹ nhàng cọ cọ.
Loại hành vi ỷ lại lấy lòng y hệt như động vật nhỏ này khiến trái tim Hạ Chi Dã trong nháy mắt mềm nhũn thành một bãi nước.
Ai nói tính tình Tống Yếm giống đại thiếu gia, rõ ràng là nhóc đáng thương.
Đang chuẩn bị ôm chầm cậu dỗ dành, giây tiếp theo, Tống Yếm đã dịch đầu qua, sau đó ghét bỏ mà ném ra một câu: "Thúi quá."
Tay Hạ Chi Dã cứng đơ giữa không trung: "..."
Cũng không biết là ai không cho tôi đi tắm.
Vật nhỏ không có lương tâm.
Chỉ có đồ ngốc mới có thể thích đồ ngốc, có vài người sống quá thông minh, cho nên bọn họ không xứng để thích cậu.
Đến khi Tống Yếm tỉnh lại, nhớ mang máng một câu nói như vậy, chỉ là nhớ kỹ thêm chút thì cái gì cũng nhớ không ra.
Đầu óc vô cùng choáng váng, xoay người muốn ngủ tiếp, nhưng chân lại đá trúng một cái đùi cứng ngắc.
Sau đó cứ đơ ra ở đằng kia, vẫn không nhúc nhích.
Hạ Chi Dã chống nửa người ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn cậu, khóe môi hơi cong: "Còn giả vờ ngủ?"
Tống Yếm nhấc mí mắt, sắc mặt không tốt: "Sao tôi lại ở nhà của cậu."
Hạ Chi Dã nâng mi: "Không phải đêm qua chính cậu một hai đòi phải ngủ chung với tôi à?"
Tống Yếm: "?"
"Nếu cậu nhớ không được thì tôi cũng có thể giúp cậu nhớ lại chút đó."
"..."
Tống Yếm cũng biết rõ tửu lượng của mình đến đâu: "Không cần."
*Biết rõ: 逼数, đây là từ địa phương vùng Đông Bắc, ý chỉ một ai đó hiểu rõ nhưng giả vờ mù mờ, lơ ngơ, hồ đồ.
Nói xong lấy điện thoại ra, nhìn thời gian, đứng dậy xuống giường.
Hạ Chi Dã hỏi: "Không ngủ thêm một lát nữa à?"
Tống Yếm mặc quần áo: "Ừm, sắp tới giờ bay, thời gian không còn kịp nữa."
Hạ Chi Dã: "..."
Cảm nhận được sự yên lặng vi diệu của Hạ Chi Dã, Tống Yếm mới nhớ tới cái cớ này hình như lúc trước từng dùng rồi, bổ sung thêm một câu: "Lần này không phải đi Madagascar, mà là về Bắc Kinh."
Hạ Chi Dã nhớ ra hôm qua Tống Yếm có nhận điện thoại: "Về Bắc Kinh chơi trung thu?"
Tống Yếm: "Ừm."
Thấy Tống Yếm không muốn nhiều lời, Hạ Chi Dã cũng không hỏi nhiều.
Chờ đến khi Tống Yếm rửa mặt đi ra, đã thấy Hạ Chi Dã dựa vào cửa chính, trong tay cầm một hộp cơm: "Bà nội tự tay làm bánh trung thu vị hoa quế, đem theo nếm thử."
Tống Yếm thuận tay nhận lấy nhét vào cặp: "Thay tôi cảm ơn bà nội."
Nói xong vội vàng đi về phía cửa.
Hạ Chi Dã túm chặt cổ tay của cậu.
Tống Yếm vừa định hỏi hắn lại muốn làm gì, trong tay đã bị nhét một cái dù: "Bên ngoài trời mưa, trêи đường chú ý an toàn. Nếu đến Bắc Kinh chơi không vui thì về sớm một chút, tôi vẫn luôn ở nhà, không đi đâu hết cả."
Giọng điệu tản mạn trước sau như một, lại giống như nhiều thêm chút gì đó.
Tống Yếm không nghe được, lại cảm thấy có chút chẳng hiểu ra sao.
Cậu từ nhỏ lớn lên ở Bắc Kinh, quen cửa quen nẻo còn có người thân bạn bè, Hạ Chi Dã không có việc gì thì lo lắng chuyện cậu về Bắc Kinh làm chi.
Nhưng vẫn thuận miệng đáp: "Được."
Máy ba hạ cánh hơi trễ, lúc đến Bắc Kinh thì sắc trời đã hoàn toàn tối hẳn.
Tới đến cậu chính là tài xế nhà họ Tống: "Ông chủ và bà chủ đã dẫn tiểu thiếu gia đi về nhà ngoại rồi, tôi sẽ đưa cậu qua đó."
Tống Yếm không có hứng thú gì: "Không cần, trực tiếp về nhà."
Tài xế khó xử nói: "Ông chủ kêu tôi nhất định phải đưa cậu qua đó."
Tống Yếm không biết người một nhà bọn họ đoàn viên sum họp đêm trung thu ở nhà họ Đàm thì sao phải kêu một người ngoài như mình đến làm gì.
Nhưng tài xế cũng là nhận tiền của Tống Minh Hải rồi làm việc cho Tống Minh Hải, bản thân mình không muốn đi thì có thể không đi, bọn họ lại chẳng có cách báo cáo kết quả công tác.
Vì thế cuối cùng xe vẫn chậm rãi lái đến khu ký xá viện sĩ của một trường đại học nào đó.
Cụ ông cụ bà nhà họ Đàm thời trẻ đều là phần tử tri thức, sau này bà cụ lên làm viện sĩ, ông cụ từ chức làm kinh doanh, sự nghiệp phát đạt, thanh danh cũng tốt.
Con gái duy nhất dưới gối của họ vừa lúc coi trọng một người lớn hơn mình bảy tuổi khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng mới nổi trong giới kinh doanh, hai bên ăn nhịp với nhau cứ thế đính hôn.
Anh mượn danh tiếng của tôi, tôi mượn lợi thế của anh, cũng coi như một đoạn nhân duyên tốt đẹp.
Nếu không phải ngày lễ đính hôn của bọn họ chỉ sau khi mẹ Tống Yếm qua đời mới có ba tháng, mà khi đó Đàm Thanh đã có thai hai tháng, ngay cả Tống Yếm cũng cảm thấy cuộc hôn nhân này không có gì để chỉ trích.
Nhưng nói thật, Tống Yếm không hận Đàm Thanh, thậm chí cũng không thể nói là ghét nữa.
Có thể là bởi vì từ sau khi Đàm Thanh gả tới đây, cậu mới biết được thì ra không phải mỗi bữa cơm giữa cặp vợ chồng nào cũng sẽ ném bát ném đũa đánh con trai một bạt tai, cũng không phải tất cả người mẹ đều sẽ cuồng loạn rồi phát điên, động một chút là cầm dao muốn đồng quy vu tận với con trai mình.
Cũng sẽ có người đi họp phụ huynh cho cậu, đúng hạn mua sắm thêm quần áo cho cậu, hỏi cậu có bị bệnh hay cảm cúm gì không, không nói trong đó có bao nhiêu chân tình, ít nhất lúc ở nhà với nữ chủ chân cũng không cần lo bản thân mình có khả năng sẽ bị thương hoặc bị giết bất cứ lúc nào.
Cho nên thái độ của cậu đối với Đàm Thanh luôn xem như khách khí lễ phép, chỉ đơn thuần chán ghét Tống Minh Hải mà thôi.
Lúc đến nhà họ Hạ, tiệc tối đã bắt đầu.
Tống Nhạc Nhạc vừa nhìn thấy cậu đã xông tới ôm chặt cứng: "Anh ơi, em nhớ anh lắm."
Tống Yếm mới vừa nâng tay muốn sờ sờ đầu cậu nhóc, bà cụ Đàm đã hô: "Nhạc Nhạc, mau tới đây, đừng quấy rầy anh trai, để bà ngoại lột tôm cho con."
Nỗ lực làm cho thật tự nhiên, trêи nét mặt lại che giấu không được sự khẩn trương, cứ như giây tiếp theo Tống Yếm sẽ ăn tươi nuốt sống Tống Nhạc Nhạc không bằng.
Tống Nhạc Nhạc cũng vừa mới lên mười, là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, làm sao có thể hiểu được người lớn, nghe thấy bà ngoại kêu mình, vui vui vẻ vẻ chạy tới.
Cánh tay vừa nâng đến một nửa của Tống Yếm thất bại, cũng chẳng nói gì, tự nhiên rũ xuống, thuận thế ngồi vào ghế.
Tống Minh Hải cũng không ngẩng đầu nhìn cậu một cái đã hỏi: "Định khi nào trở về."
Tống Yếm: "Sau khi thi đại học."
"Con định học hết cấp ba ở cái nơi rách nát đó à?"
"Không phải ông kêu tôi đến chỗ đó sao?"
"Kêu con đến đó làm muốn con tự ngẫm lại lỗi lầm của mình."
"Vậy xin lỗi, tạm thời tôi vẫn không phát hiện ra lỗi lầm của mình."
Không khí trêи bàn cơm có chút lạnh, không ai dám mở miệng nói chuyện.
Chẳng mất bao lâu, Tống Minh Hải cũng chịu ngẩng đầu, dùng ánh mắt dò xét nhìn về phía Tống Yếm: "Bởi vì ghen ghét bạn học nên đẩy bạn từ ban công lầu ba xuống dưới mà còn không phải lỗi lầm?"
Tống Yếm buông mí mắt, không có cảm xúc gì: "Tôi nói rất nhiều lần là tôi không có."
"Cho nên Thượng Duy tự mình nhảy xuống à?"
"Tôi cũng đã trả lời rất nhiều lần rồi, đúng vậy, ông tin không?"
Tống Yếm nâng mắt, đối diện với tầm mắt của Tống Minh Hải.
Yên lặng ngắn ngủi.
Tống Yếm cười lạnh một tiếng: "Quả nhiên giống hệt mẹ của mày."
Quả nhiên giống hệt mẹ của mày.
Tối tăm quái gở, mẫn cảm ghen tị, miệng toàn nói dối, tâm lý vặn vẹo.
Những lời này, Tống Minh Hải đã từng câu từng chữ nói với cậu một lần rồi.
Đốt ngón tay đang nắm đũa của Tống Yếm vì dùng sức mà biến thành màu xanh trắng.
Chỉ là nhìn thoáng qua biểu tình khẩn trương bất an của Đàm Thanh, lại nhìn thoáng qua ánh mắt sợ hãi vô tội của Tống Nhạc Nhạc, cuối cùng cậu vẫn lựa chọn bình tĩnh buông đũa, xách cặp: "Mọi người cứ chậm rãi dùng bữa, con no rồi."
Nói xong đứng dậy đi đến huyền quan.
Tống Minh Hải ở đằng sau lạnh lùng nói: "Mày dám ra khỏi cửa, tao dám đóng băng thẻ của mày."
Tống Yếm không hề nghĩ ngợi, trực tiếp móc cái tấm thẻ đen kia ra đặt trêи ngăn tủ ngay cạnh huyền quan, vặn nắm cửa ra, một mình bước vào đêm tối mà 'vạn gia đình đoàn viên'.
Lúc Thẩm Gia Ngôn đến đón Tống Yếm, nhìn thấy trăng tròn vành vạnh treo trêи bầu trời, và ngọn đèn của vạn nhà trêи thế gian, mà trêи mặt đất cũng chỉ có một mình Tống Yếm đứng lẻ loi bên ven đường.
Đèn đường mờ nhạt cũ kỹ, cắt ra một chùm ánh sáng ấm màu trong đêm đen.
Tống Yếm vẫn đứng bên ngoài chùn sáng đó, chỉ mặc một cái áo khoác rất mỏng, gió đêm thổi bay vạt áo, hiện ra hình dáng mảnh khảnh gầy yếu chỉ có ở thiếu niên.
Đứng trong đêm thu phương bắc, thoạt nhìn có loại cô độc không thích hợp.
Cậu chàng thở dài, đi qua, hỏi: "Cãi nhau với ba mày nữa à?"
"Ừ." Tống Yếm ngước mắt, "Cảm ơn."
Một câu đơn giản, Thẩm Gia Ngôn ngầm hiểu: "Có gì mà cảm ơn với không cảm ơn chứ, mẹ tao nghe nói mày muốn tới nên rất vui vẻ, đang chờ mày phụ đạo bài tập giúp tao đây này. Còn hấp rất nhiều cua lớn ở hồ Dương Trừng, để lát nữa mày ăn nhiều một chút."
Khi Tống Yếm vừa mới sinh ra, hai nhà vẫn còn ở đối diện.
Mỗi lần Tống Yếm không có nhà để về thì chính là được Thẩm Gia Ngôn nhặt về, sau này hai người cùng nhau lên cấp hai, rồi cấp ba, đến nhà Thẩm Gia Ngôn ngủ lại cũng thành chuyện thường tình.
Ba mẹ nhà họ Thẩm nhìn Tống Yếm lớn lên xinh đẹp, thành tích tốt, lại nghe nói tình cảnh nhà cậu, hơn nữa hồi học cấp hai Tống Yếm từng cứu Thẩm Gia Ngôn một lần, nên mỗi lần Tống Yếm đến nhà đều xem như hoan nghênh.
Sau khi lôi kéo Tống Yếm ăn mấy con cua to bự rồi uống thêm một ly trà gừng đường đỏ, mới để cậu và Thẩm Gia Ngôn về phòng.
"May mà mày đến, nếu không mẹ tao nhất định sẽ bắt tao làm xong hết bộ bài thi tổng hợp tự nhiên mới để tao ngủ." Thẩm Gia Ngôn nằm liệt trêи giường, hữu khí vô lực, "Nhưng mà tiểu Yếm à, rốt cuộc là khi nào mày mới quay về vậy hả?"
"Sau khi thi đại học."
"Cái gì?!" Thẩm Gia Ngôn như nghe tin dữ, sét đánh giữa trời quang.
Tống Yếm giải thích: "Trở về nhìn Tống Minh Hải phiền lắm."
"Cơ mà mày không có ở đây, không có ai cho tao chép bài tập, không có ai giảng bài cho tao, không ai chơi game chung với tao, cuộc đời tao thật sự rất tịch mịch. Huhuhu, Yếm thân ái của tao ơi, mày về sớm chút