Tống Yếm hẳn là thật tình rất tức giận muốn đánh nhau một trận với Hạ Chi Dã.
Vừa dứt lời, một nắm đấm thẳng thắn bay qua.
Hạ Chi Dã còn chưa kịp phản ứng, toàn theo bản năng lui về phía sau, sau đó một tay ôm thau, một tay cầm điện thoại bị ép đến góc tường.
Mà nắm đấm của Tống Yếm vừa lúc sượt qua tai trái của hắn, cuốn theo cơn gió dữ đội, hung hăng nện trêи tường.
Hai người vẫn giữ nguyên tư thế quỷ dị như thế trầm mặc ba giây, Hạ Chi Dã thử hỏi: "Kabedon?"
"..."
Ba cậu chứ kabedon.
Tống Yếm trở tay muốn cạy hộp sọ của Hạ Chi Dã ra nhìn xem mạch não của người này rốt cuộc phát triển kiểu gì.
Nhưng vừa ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt đào hoa đang chớp chớp của Hạ Chi Dã và cái thao bự chứa đầy quần áo hắn ôm chặt trong tay, lại cảm thấy bản thân thật sự không có đạo lý.
Giày chơi bóng là tự mình muốn tặng, nặc danh cũng là vì mình sợ trong lòng Hạ Chi Dã có gánh nặng mới lựa chọn như vậy. Nhưng đứng ở góc độ của Hạ Chi Dã, quà tặng không rõ lai lịch vốn không nên nhận, đến cả việc làm ăn buôn bán tài liệu kiếm tiền thì càng phải dựa vào bản lĩnh.
Cho nên đến cuối cùng, Hạ Chi Dã từ đầu tới đuôi cũng chẳng làm cái gì sai cả. Người ta thậm chí còn giúp mình giặt sạch quần áo, bản thân mình nên nói tiếng cảm ơn mới đúng.
Nhưng đạo lý thì đúng là thế thật, mà chẳng hiểu sao trong lòng Tống Yếm lại nghẹn ứ muốn chết.
Tưởng tượng đến việc mình ở chỗ này ăn mặc cần kiệm tặng giày chơi bóng cho Hạ Chi Dã, Hạ Chi Dã lại ở bên kia tìm mọi cách tặng quà cho người hắn thích, trong lòng rầu rĩ đến phát trướng, nói không rõ nguyên do, cũng chẳng thèm nói đạo lý.
Dù sao chính là tâm phiền ý loạn, nhìn thấy cặp mắt đào hoa câu dẫn người ta của Hạ Chi Dã chỉ muốn cho hắn hai đấm, miễn cho suốt ngày liếc mắt đưa tình tùm lum chỗ.
Nhưng mà cuối cùng lần này vẫn đấm lên tường, sau đó lạnh lùng thu hồi nắm đấm, nhận lấy cái thao, xoay người không nói một lời đi phơi quần áo, vẻ mặt viết hoa mấy chữ 'Hôm nay ông đây không vui' làm kiểu gì cũng không giấu nỗi.
Hạ Chi Dã lúc này mới nhận ra vừa rồi Tống Yếm không phải muốn kabedon mà là thật sự muốn đánh hắn, hơn nữa nếu một đấm kia nện vào người hắn thì ít nhất sẽ gãy một cái xương sườn.
ɖu͙ƈ vọng cầu sinh làm hắn ý thức được tính nghiêm trọng của việc này, thấp giọng hỏi: "Sao đột nhiên lại không vui vậy hửm?"
Tống Yếm mặt không cảm xúc: "Không có không vui."
"Cậu thế này mà còn nói là không có không vui?"
"Tôi trời sinh liệt mặt, cậu để ý?"
"..."
Không dám để ý. Hạ Chi Dã ngoan ngoãn đáp: "Không ngại, rất thích, vô cùng tốt."
"Vậy tránh ra cho tôi."
Tống Yếm phơi quần áo xong, lấy lại tinh thần, phát hiện Hạ Chi Dã đứng chắn trước cửa ban công, tức giận nhấc mắt lên.
Hạ Chi Dã mới phát hiện hôm nay Tống Yếm không vui có chút không đúng, so với những lần không vui và lạnh nhạt đúng chuẩn trước đây thì sự không vui tối nay nhìn sao cũng thấy giống như có hơi làm mình làm mẩy.
Thật ra hắn không ngại Tống Yếm làm mình làm mẩy với mình, nhưng hắn không nghĩ ra vì sao Tống Yếm đột nhiên lại làm mình làm mẩy như thế?
"Có phải gặp chuyện gì không vui đúng không?" Hạ Chi Dã rũ mắt nhìn về phía Tống Yếm.
Tống Yếm bình tĩnh đáp: "Chẳng lẽ cậu cảm thấy hôm nay có chuyện gì đáng để tôi thấy vui vẻ à?"
Oán niệm hình như còn rất lớn.
Hạ Chi Dã suy nghĩ một chút, hôm nay ngoại trừ tiệm giặt ủi đóng cửa nên vị đại thiếu gia nào đó không thể không tự mình động thủ giặt quần áo rồi giặt luôn sàn nhà tận hai tiếng đồng hồ mà vẫn chưa sạch thì hình như cũng không có xảy ra chuyện gì khiến Tống Yếm không vui cả.
Chẳng lẽ Tống Yếm thật sự ghét việc giặt đồ đến mức độ này luôn à?
Xem ra kế hoạch mua máy giặt của mình cần phải thực hiện trước hết.
Hạ Chi Dã thuận tay giúp Tống Yếm ép mấy cọng tóc trông ngốc ngốc đang dựng đứng lên vì giận xuống: "Yên tâm đi, có tôi ở đây, mọi thứ đều sẽ tốt thôi."
"?"
"Từ nay về sau quần áo của cậu chính là quần áo của tôi. Tôi sẽ đối xử với chúng nó như đối xử với quần áo ruột thịt, tuyệt đối không để cho các cậu chịu một chút ức hϊế͙p͙ nào cả."
"..."
Tống Yếm cảm thấy cái tên Hạ Chi Dã này nếu không bị đánh một trận thì thật sự qua đáng tiếc.
Nhưng mà cuối cùng Tống Yếm cũng nhịn xuống không đánh Hạ Chi Dã, lạnh lùng đi rửa mặt xong thì lên giường nằm.
Có lẽ là do lửa giận chưa bộc phát ra được nên cả đêm không thể ngủ ngon, ngay cả uống thuốc cũng không có hiểu quả, chỉ cảm thấy trong lòng phiền muộn cực kỳ, lăn qua lộn lại mãi vẫn chẳng ngủ được.
Sáng hôm sau tỉnh dậy đầu có chút chùng xuống, Tống Yếm cũng không để trong lòng, tới lớp học thì nằm sấp trêи bàn ngủ bù.
Hạ Chi Dã đưa một bịch sữa đậu nành âm ấm có cắm ống hút và quả trứng ngâm trà đã lột vỏ đến trước mặt của cậu: "Ăn sáng đi rồi ngủ tiếp."
Giọng nói trầm thấp dịu dàng, rõ ràng là một câu rất bình thường, nghe vào lại giống như đang dỗ con nít.
Tiểu Béo và Triệu Duệ Văn bàn trước tấm tắc lắc đầu, cảm thấy quả thật muốn điếc tai.
Chỉ có bản thân Tống Yếm hồn nhiên bất giác, uể oải chống người dậy, tập mãi thành quen nhận lấy sữa đậu nành uống một hớp, hơi nhíu mày: "Đắng."
"Đắng hửm?" Hạ Chi Dã lấy sữa đậu nành từ trong tay cậu về rồi hút một hơi, "Không đắng mà."
"Chắc là sáng dậy nên miệng nếm sai vị." Tống Yếm không muốn ăn gì, đẩy bữa sáng qua phía Hạ Chi Dã, lại uể oải nằm sấp xuống rồi khép mắt.
Mày nhíu nhẹ, thoạt nhìn như buồn ngủ mới khó chịu.
Hạ Chi Dã cũng không làm phiền cậu, thong thả ung dung uống hết phần sữa đậu nành còn dư lại bằng cái ống hút vừa rồi.
Tiểu Béo và Triệu Duệ Văn quay xuống muốn tám chuyện lại vô tình nhìn thấy một màn này: "..."
Cảm giác quen thuộc của đôi vợ chồng già này có thể bớt mãnh liệt một chút được không.
"Hôm nay gay khí có hơi vượt quá tiêu chuẩn." Tiểu Béo tấm tắc lắc đầu.
Triệu Duệ Văn gật đầu: "Thần tán thành."
Hạ Chi Dã không quen nhìn bộ dáng sợ lớn hãi nhỏ của hai người, một tay cầm bịch sữa đậu nành, một tay cầm đề trắc nghiệm môn tiếng Anh, mí mắt cũng chẳng thèm nâng: "Có việc thì nói, có rắm mau phóng."
"Cũng không có gì, chỉ là muốn cậu giúp chúng tôi xem thử tài liệu học tập này có đáng để mua không thôi."
Ngón tay Hạ Chi Dã hơi ngừng, hơi nâng mi: "Tài liệu học tập gì cơ?"
"À, là cái này nè." Triệu Duệ Văn đẩy điện thoại đến trước mặt hắn, "Hôm qua trong group có một đại thần tên Like mới tới, vừa vào đã nâng giá cả lên gần bằng đại thần đẹp trai, nói là chỉ nhắm vào những người có thành tích trung trung trở lên muốn chạy nước rút, tôi có hơi động tâm, nhưng không biết thật hay giả."
Hạ Chi Dã nhìn lướt qua, mơ hồ cảm thấy chữ viết hình như có chút quen thuộc, nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều. Sau khi đọc hai trang thì lười biếng đẩy điện thoại về: "Rất thích hợp với cậu, nhưng tiểu Béo thì thôi."
Tiểu Béo: "Vì sao?"
Hạ Chi Dã: "Bởi vì cậu đọc không hiểu."
"..." Tiểu Béo chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ, sau đó làm xác chết vùng dậy, "Thôi, tôi cứ tiếp tục ủng hộ đại thần đẹp trai đây, nói không chừng còn có thể góp một viên gạch trong sự nghiệp theo đuổi vợ của cậu ấy nữa đó."
Tố chất tâm lý của Hạ Chi Dã cực kỳ đỉnh, mặt không đổi sắc tim không đập: "Cậu nói đúng, ngươi ta con cháu nhà nghèo muốn tặng một món quà cho người mình thích cũng không dễ dàng."
"Đúng á, tuy rằng tôi rất động tâm trước đại thần Like, nhưng bên phía đại thần đẹp trai tôi cũng sẽ mua. Câu chuyện tình yêu của cậu chàng học bá nhà nghèo và cô gái hoa khôi bạch phú mỹ một khi thành thì sẽ là giai thoại nhân gian." Triệu Duệ Văn đẩy đẩy mắt kính, vẻ mặt khao khát, "Tôi đã bắt đầu vô cùng chờ mong đêm Bình An năm nay rồi á, đó sẽ là câu chuyện mỹ lệ động lòng người cỡ nào đây ta."
"Không sai." Tiểu Béo che tim lại, "Đại thần nhất định là yêu chết cái cô bạch phú mỹ kia nên mới ɖâʍ lấy hết can đảm tỏ tình, chúng ta làm sao có thể vờ như không thấy được."
Vở kịch cường điệu và giả tạo không thể đánh thức được cảm giác hổ thẹn của Hạ Chi Dã chút nào hết, hắn cực kỳ tán thành mà gật đầu: "Ừ, đúng vậy, yêu chết, món quà muốn tặng nhất định cũng không rẻ, cho nên mấy cậu nhớ giúp người ta tuyên truyền nhiều chút."
"Cứ yên tâm."
"Không thành vấn đề."
Hai người thì thống kɧօáϊ, Tống Yếm nằm bò ra ngủ bù ở bên cạnh lại bực bội vỗ lên ót mình hai lần. Trong mái tóc ngắn đen nhánh lộ ra từ những ngón tay thon gầy tái nhợt là sự táo bạo không kiên nhẫn mà mắt thường có thể thấy.
Hạ Chi Dã cho rằng cậu ngại ồn, dùng mắt ra hiệu, Triệu Duệ Văn và tiểu Béo lập tức im miệng yên lặng quay người lại.
Nhưng mà Tống Yếm chỉ đơn giản là gây phiền cho Hạ Chi Dã mà thôi.
Ngày thường không thấy hắn tiếp xúc với cô gái nào, tại sao đột nhiên lại đến mức độ yêu chết luôn rồi? Hơn nữa mình đã nghèo như vậy rồi, hắn mà còn muốn tặng quà cho người khác, thật là không có lương tâm.
Tống Yếm càng nghĩ càng phiền, càng nghĩ càng giận.
Cuối cùng bực bội rồi mơ mơ màng màng ngủ thϊế͙p͙ đi, trong lúc ngủ mơ còn thỉnh thoảng ho khan hai tiếng mà tràn ngập trong đó chính là cảm xúc không vui.
Tại sao đột nhiên lại bắt đầu ho rồi.
Có phải gióng nói không thoái mái đúng không.
Hạ Chi Dã nghĩ xong thì cầm bình giữ nhiệt đứng dậy rót nước ấm cho Tống Yếm.
Mới vừa về chỗ ngồi, Nguyễn Điềm đã vào phòng học.
Trêи khuôn mặt nhỏ nhắn lại đeo một cái khẩu trang rất lớn, lúc nói chuyện cũng chẳng tháo nó xuống, giọng nói thì hơi khàn: "Các bạn học, vô cùng xin lỗi, cô không cẩn thận bị cảm, cổ họng chịu không nổi, cho nên mấy ngày nay chúng ta chủ yếu là làm bài thi, chờ giọng của cô khỏe rồi, chúng ta sẽ tập trung giải thích sau có được không."
"Không sao ạ, Điềm muội, cô cứ nghỉ ngơi cho tốt, thân thể quan trọng lắm."
"Đúng đó ạ, chúng em còn có đại diện môn Anh và lớp trường mà, cô yên tâm đi."
"Đúng vậy, nếu thật sự không được thì tụi em có thể tự học."
Đám nhóc này bề ngoài là thế nhưng tới lúc mấu chốt thì vẫn rất tri kỷ, Nguyễn Điềm bỗng cảm thấy vui mừng: "Cô không sao, chỉ là gần đây thay mùa làm nhiệt độ hạ rất nhanh, cũng là thời kỳ dễ bị cảm cúm. Các em nhất định phải chú ý giữ ấm, phải rửa tay, nếu thân thể không thoải mái thì phải kịp thời thống báo với giáo viên để cách ly quan sát, nghe không?"
Nói xong, vừa lúc thoáng nhìn thấy Tống Yếm đang nằm bò ra ngủ trong góc phòng học hàng phía sau cùng, thoạt nhìn không có ý định ngồi dậy nghe giảng, ánh mắt dịch chuyển nhìn về phía Hạ Chi Dã ngồi bên cạnh, hữu nghị nhắc nhở: "Ví dụ như thời tiết này mà úp mặt lên bàn trong lớp để ngủ thì rất dễ bị cảm lạnh cảm mạo, đề nghị bạn cùng bạn tốt nhất là áp dụng một ít thủ đoạn tỏ vẻ quan tâm."
Hạ Chi Dã cảm thấy rất có lý, gỡ chiếc áo khoác thật dày treo trêи lưng ghế của mình khoác kín mít lên người Tống Yếm.
Nguyễn Điềm: "..."
Tiểu Béo: "..."
Bạn học cả lớp: "..."
Ngược lại cũng là một cách chơi.
Ý của Nguyễn Điềm vốn là muốn Hạ Chi Dã kêu Tống Yếm dậy, nhưng mà đứa nhỏ Tống Yếm này luôn tự giác trong việc học, cũng hiểu rõ mọi chuyện, có khi thật sự đang rất buồn ngủ nên mới ngủ một lát.
Dưới sự dung túng của Nguyễn Điềm, Tống Yếm trực tiếp ngủ xuyên suốt hai tiết Tiếng Anh liên tiếp.
Nhưng tiết thứ ba là tiết Toán học, La Vĩ sẽ không dễ