"Không đúng." Tiểu Béo giờ mới chợt nhận ra, "Nếu hai người bọn họ thật sự có gì đó thì lại xung đột với tin tức tôi vừa nghe ngóng được."
Chu Tử Thu nghiêng mắt liếc bạn: "Cậu lại nghe được tin gì?"
"Chính là về việc Hạ gia vì sao bị Thực Nghiệm khuyên nghỉ học đó." Tiểu Béo liếc mắt nhìn Giang Viên Viên đang đứng ở một góc, đè thấp đầu xuống, để tay bên miệng, nhỏ giọng nói, "Thật ra cũng không phải khuyên nghỉ, mà là lúc ấy rõ ràng trường cấp ba Thực Nghiệm đã xác định Hạ gia sẽ được tuyển thẳng vào lớp trọng điểm, kết quả khi công bố danh sách trúng tuyển lại không có, cho nên tương đương với việc chưa từng học, không thể tồn tại việc khuyên nghỉ được."
"Thế thì tại sao lại bị đồn là khuyên nghỉ học?"
"Nghe nói bởi vì trước khi thi tuyển sinh cấp ba Hạ gia có đánh nhau với người ta một trận, đánh người nọ đến mức phải nhập viện, cuối cùng người kia không thể tham gia kỳ thi vào mười toàn thành phố nên chuyển trường, có người đoán vì lý do đó nên Thực Nghiệm mới tịch thu Hạ gia."
"Vậy thì có xung đột gì với việc bọn họ có một chân?"
"Cậu bị ngốc à, còn có thể là vì sao nữa? Nguyên nhân mà Hạ gia và nam sinh kia đánh nhau là vì tranh giành tình cảm của một cô gái, hình như tên kia tuyên bố cậu ta với Giang Viên Viên ở bên nhau, Hạ gia mới đánh cậu ta đó."
"Đù ---" Mọi người hít hà một hơi, "Nhưng không phải Hạ gia thích kiểu như anh Yếm à?"
"Đúng vậy, cho nên tôi mới thầy kỳ quái. Nhưng mà nói thế thì..." Tiểu Béo lớn mật suy đoán, "Có khi nào chân tướng sự thật không phải Hạ gia và nam sinh kia tranh giành Giang Viên Viên, mà là tranh giành nam sinh kia với Giang Viên Viên không nhở, sau đó vì yêu sinh hận, hành hung một trận?"
"Á đù ---" Mọi người lại hít hà một hơi thêm lần nữa, "Có lý."
"Ừm, quả thật không phải không có khả năng này."
"Đúng không, có khả năng..."
Từ từ, thanh âm lười biếng này nghe có chút quen tai?
Tiểu Béo vừa quay đầu, đã thấy Hạ Chi Dã và Tống Yếm thay quần áo xong xuôi vừa lúc đứng ngay sau lưng bọn họ.
Tiểu Béo: "..."
"Tám chuyện xong rồi?"
Hạ Chi Dã hỏi.
Tiểu Béo gật đầu: "Tám chuyện xong rồi."
Hạ Chi Dã: "Tám chuyện xong rồi thì có thể thuận lợi lăn đến sân bóng rổ được chưa?"
"Có thể."
Tiểu Béo lanh lẹ xoay tròn chạy mất.
Để lại những người khác cũng làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, một bên nói 'hôm nay ánh mặt trời thật sáng', một bên khen 'ánh trăng đêm nay đẹp ghê', sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng thay đồ.
Tống Yếm nhìn bóng dáng của mọi người, không có lựa chọn kết thúc sinh mệnh của Hạ Chi Dã, chỉ nói hai chữ: "Khát nước."
Hạ Chi Dã: "Tôi đi mua. Muốn uống cái gì?"
"Nước khoáng, mua thêm mấy chai."
"Được."
Hạ Chi Dã bị Tống đại thiếu gia sai khiến đã quen, không hề nghi ngờ, cầm điện thoại đến sân bóng rổ.
Mà Tống Yếm sau khi nhìn hắn rời đi thì nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, nhìn về phía bảng giáo viên trực ban ở phòng giáo vụ đang dán trêи tường như suy tư gì đó.
Chờ đến lúc Tống Yếm trở lại sân bóng, hai đám người trường Thực Nghiệm và Tam trung đang lấy đường giữa làm ranh giới hung hăng như hổ rình mồi ai cũng không phục nhìn chằm chằm đối phương.
Mối đám người cằm hếch cao hơn lỗ mũi, thoạt nhìn giống như lũ con nít tiểu học đánh nhau, hiển nhiên là không đạt thành ý kiến chung trong vấn đề của Hạ Chi Dã.
Người cầm đầu bên kia là Trần Duệ, thấy chỉ có một mình Tống Yếm tới đây, cười khẽ một tiếng: "Thế nào, Hạ Chi Dã biết mình làm chuyện không giống con người, chột dạ nên lâm trận bỏ chạy à?"
Chu Tử Thu liếc ngang cậu ta một cái: "Hạ Chi Dã cũng không có làm chuyện gì trái với lương tâm, có cái gì mà chột dạ?"
"Ồ, xem ra đám bạn mới ở Tam trung như các người còn chưa biết hồi cấp hai cậu ta đã làm gì à?" Trần Duệ cười như âm dương quái khí. "Cậu ta bởi vì yêu không được nên đánh bạn học cùng lớp của mình đến mức nhập viện, còn ép người ta phải chuyển trường để đoạt vị trí thủ khoa kỳ thi tuyển sinh cấp ba, cái này mà không tính là chuyện trái với lương tâm?"
"Lời này của cậu có chứng cứ không?" Chu Tử Thu không dao động, trực tiếp phản bác.
Trần Duệ cười lạnh một tiếng: "Lúc đó tôi có mặt ở đó, tận mắt chứng kiến Ngô Phong nhập viện, tai nghe không bằng mắt thấy, chuyện này còn có thể là giả à, còn cần có chứng cứ? Hơn nữa nếu là giả, đang êm đẹp thì sao Thực Nghiệm lại không cần thủ khoa kỳ thi mà để cậu ta đến Tam trung? Trường học bao che cậu ta, bọn tôi cũng đâu ngu."
Chu Tử Thu còn muốn nói gì đó, Tống Yếm kêu một tiếng 'Phương Thường', tiểu Béo lập tức chạy đến: "Ai, anh Yếm, làm sao vậy."
Tống Yếm thấp giọng nói vào lỗ tai bạn hai câu, vẻ mặt 'thế mà còn có thể như vậy' của tiểu Béo đầy hưng phấn, sau đó gật gật đầu: "Anh Yếm yên tâm, chuyện này cứ để cho tôi."
Nói xong đi qua phòng nghỉ bên cạnh, lấy hai chai Coca từ trong túi ra, rồi đi đến chỗ Chu Tử Thu và Trần Duệ, cười nói: "Mọi người hãy bớt giận nào, uống nước, đừng cãi nhau."
Tiểu Béo người cũng như tên, lớn lên trắng treo mập mạp, hàm hậu thành thật, cười lên thì giống y hệt như gấu trúc, rất khó khiến người khác không buông bỏ đề phòng, cho nên dù Trần Duệ cảm thấy việc chồn đến chúc tết gà không có ý tốt, nhưng cũng chỉ giọng điệu bất thiện hỏi một câu: "Có việc?"
"Không có việc gì, chỉ là thấy không khí xấu hổ, cảm thấy không tốt lắm, mọi người đều không thù không oán, uống Coca xong chính là bạn bè, chờ lát nữa huấn luyện nhớ hạ thủ lưu tình." Tiểu Béo cầm Coca cười ngây thơ chất phác.
Không ra ray đánh người tươi cười, đối phương đã có thành ý như vậy, Trần Duệ cũng không thể chỉ bởi vì Hạ Chi Dã mà giận chó đánh mèo người vô tội, không mấy tình nguyện duỗi tay nhận lấy chai nước tiểu Béo đưa qua.
Nhưng mà vừa mới đưa tay chạm vào thân chai, tiểu Béo đột nhiên 'ai da' một tiếng, ngay sau đó đã lảo đảo, chai Coca trong tay vẽ ra một đường parabol hoàn hảo trêи không trung, rồi rơi mạnh xuống đất cùng với thân thể cao lớn của bạn, phát ra một tiếng vang kinh thiên động địa trong sân bóng trống trải.
"...?"
Tay Trần Duệ cứ thế cương cứng ở giữa không trung.
Không đợi cậu ta nhận ra đây là cấp bậc ăn vạ kiểu gì, tiểu Béo đã nằm trêи đất hô to: "Cái người này sao lại làm như thế chứ hả?! Tôi tốt bụng mời cậu uống nước, cậu không uống thì thôi, đẩy tôi làm gì!"
Trần Duệ: "???"
"Đù má, tôi đẩy cậu hồi nào?!"
Đời này Trần Duệ chưa từng oan uổng như vậy bao giờ.
Vẻ mặt tiểu Béo lại còn oan uổng hơn cả cậu ta: "Cậu còn không dám nhận! Ngay vừa rồi đó! Bọn họ ai cũng thấy!"
Tiếng la tràn đầy sức sống quanh quẩn trong sân, Trần Duệ cảm nhận được toàn bộ mọi người ở trong sân bóng rổ đều nhìn cậu ta bằng ánh mắt nghi ngờ dò hỏi, nhịn không được chửi tục một tiếng: "Cậu ta tự ngã! Không liên quan gì tới tôi! Thật sự không có liên quan tới tôi!"
"Cậu ấy tự ngã mà có thể ngã chỏng vó như vậy à?" Lưu Việt là người gai góc nhất trong đám người Tam trung, dẫn đầu đi gây khó dễ.
Chu Tử Thu hùa theo cười lạnh một tiếng: "Người mù cũng có thể nhìn thấy vừa rồi là do mày duỗi tay chạm vào cậu ấy nên cậu ấy mới ngã, còn dám ở đây giả vờ vô tội à?"
"Mấy người nói là Trần Duệ đẩy, có chứng cứ không?!"
Đám người trường Thực Nghiệm cho dù không rõ chân tướng cũng không thể bỏ mặc để người của trường khác bắt nạt Trần Duệ, lập tức phản kϊƈɦ. . TruyenHD
Tống Yếm đứng một bên vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt lại không nhanh không chậm mở miệng: "Chúng tôi ai cũng ở đây, tai nghe không bằng mắt thấy, chuyện này có thể là giả được à? Còn cần chứng cứ làm gì? Nếu là giả, tiểu Béo đang êm đẹp có đồ uống lại không uống, một hai phải khiến mình té ngã? Các người bao che cậu ta, nhưng chúng tôi không có ngu."
"..."
Mấy lời nói này không thể nói là có liên quan đến lý do thoái thác của Trần Duệ, chỉ có thể nói là giống nhau như đúc.
Trần Duệ cho dù trị độn cũng nhận ra: "Con mẹ nó mấy người là đang cố ý gây chuyện đúng không!"
Nói xong hung hăng ném trái bóng rổ về phía Tống Yếm, lúc bắn lên thiếu chút nữa đụng trúng mặt Tống Yếm, đám người bên Tam trung không nhịn nổi nữa, xông lên đẩy Trần Duệ ra: "Thế nào? Có ý gì? Muốn đánh nhau à?"
Tính tình Trần Duệ cũng hung hăng, đẩy lại bọn họ: "Đánh thì đánh! Ai sợ ai!"
"Ai da! Cậu lại đẩy tôi!" Người bị đẩy lập tức ngã xuống đất, vai sát vai với tiểu Béo tội nghiệp.
Trần Duệ: "???"
Cậu ta thề cậu ta không có dùng lực mạnh như vậy.
Nhưng mà những người khác của trường Tam trung lại cảm thấy bất mãn: "Lại đẩy người ta, có ý gì đó!"
Đám người Thực Nghiệm cũng chẳng thèm nhịn, cả bọn cùng nhau đẩy về: "Ý đó đó, nhìn không hiểu?"
"Ha, mày lại đụng tao chút nữa thử xem?"
"Đụng thì đụng, mày định làm gì tao?"
"Mẹ nó mày dám đá tao!"
"Mày đá tao trước!"
"Lưu Việt lên đây, đừng có hèn!"
Lửa chiến nháy mắt lan tràn, mười mấy hai mươi tên nam sinh cao trêи 1m8 hùng hùng hổ hổ lao vào đánh nhau, cảnh tượng có thể nói là cực kỳ đồ sộ, ngay cả người có tố chất thân thể chẳng ra gì như tiểu Béo cũng 'cửu âm bạch cốt trảo' của mình tham gia chiến đấu.
Khổng Hiểu Hiểu ở bên cạnh hô hào cổ vũ trợ lực chỉ đường, Giang Viên Viên ở đứng cạnh một bên gọi điện thoại, một bên lo lắng suông.
Trần Duệ thật vất vả áp đảo một trận doanh của quân địch, vừa nghiêng đầu đã thấy Tống Yếm dù bận vẫn ung dung đứng cạnh sân bóng rổ.
Nhớ đến việc chính cậu là người đã nói gì đó với tên mập kia, tên mập mới đến ăn vạ, Trần Duệ tức khắc giận sôi máu, nhanh chóng tiến lên, bóp lấy miệng Tống Yếm: "Mẹ nó cậu đang mưu toan gì đó?!"
"Không mưu toan gì cả." Tống Yếm nâng mí mắt, vẻ mặt lạnh lùng uể oải mà trào phúng, "Thế nào, muốn đánh mà không dám đánh, kiểu gì cũng phải tìm cớ? Có bản lĩnh thì trực tiếp đánh đi."
Trần Duệ bị Tống Yếm trào phúng như thế, toàn bộ máu nóng chảy ngược lên đầu, tay nhanh hơn não, trực tiếp đập Tống Yếm vào tường, giơ cao nắm đấm.
Nhưng mà một đấm kia còn chưa kịp nện xuống, phía sau đã truyền đến một tiếng la mắng nghiêm khắc: "Dừng tay hết cho tôi! Một hai đòi phải tạo phản đúng không! Thế mà dám kéo bè kéo lũ đánh lộn ở trong trường! Ai dẫn đầu hả! Đứng ra đây cho tôi!"
Trần Duệ quay đầu nhìn lại.
Đệt! Mẹ nó ai dám gọi chủ nhiệm giáo ɖu͙ƈ đến vậy!
Tống Yếm quơ quơ điện thoại trong tay: "Bảng trực ban phòng giáo vụ dán trêи tường có phương thức liên hệ."
Trần Duệ: "..."
Lão nham hiểm!
Mà hắn vừa quay đầu, lập tức bốn mắt nhìn nhau thắm thiết với chủ nhiệm giáo ɖu͙ƈ, chỉ nhiệm giáo dụ vừa thấy nhìn động tác xách học sinh trường khác lên chuẩn bị đánh người của cậu ra, hét lớn một tiếng: "Trần Duệ! Em cút lại đây cho tôi! Còn học đồi gây hấn gây chuyện à! Có bản lĩnh lắm!"
Trần Duệ oan muốn chết: "Thầy ơi! Là do bọn họ khiêu khích trước!"
Tiểu Béo rớt nước mắt, hoa lê đái vũ: "Rõ ràng là cậu đẩy tôi trước."
Trần Duệ: "?"
Tống Yếm: "Thưa thầy, chúng ta có thể xem camera giám sát."
Trần Duệ: "??"
Chờ đến khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng tiểu Béo cần nước uống cười hì hì đi đến trước mặt Trần Duệ, kết quả Trần Duệ xụ mặt vừa duỗi tay ra thì tiểu Béo đã té ngã trong camera, chỉ nhiệm giáo ɖu͙ƈ bỗng đập bàn: "Trần Duệ! Em còn có lời nào để giải thích không hả!"
"???" Trần Duệ, "Thầy ơi! Góc độ của camera có vấn đề!"
"Còn cái này thì sao! Cái này cũng là góc độ của camera có vấn đề à?" Chủ nhiệm giáo ɖu͙ƈ lại chỉ chỉ người thứ hai bị cậu ta đẩy ngã.
Trần Duệ: "..."
Cái này không thành vấn đề, nhưng cậu ta thề cậu ta không có dùng lớn mạnh như thế!
"Còn có cái này nữa, bạn học này toàn bộ quá trình đều không có ra tay, em đột nhiên xông lên đánh em ấy cũng là hiểu lầm à?" Chủ nhiệm giáo ɖu͙ƈ tức giận sắp chết rồi.
Trần Duệ khóc không ra nước mắt, hết đường chối cãi: "Là cậu ta em kêu em đánh cậu ta mà!"
"Em ấy có bệnh hay gì mà kêu em đánh em ấy?"
"Cậu ta có bệnh thật!"
Trần Duệ mới vừa buột miệng thốt ra, tiểu Béo lại vỗ bán đứng lên: "Cậu lại mắng bạn học của chúng tôi!"
Chủ nhiệm giáo ɖu͙ƈ nhạy bén get được trọng điểm: "Lại?"
Tiểu Béo điên cuồng gật đầu: "Đúng vậy, lại, lúc này cậu ta mắng Hạ Chi Dã trường chúng em, mắng người ta khốn nạn bại hoại không có giá trị, mắng đến mức cậu ấy khóc luôn, bây giờ đang lén trốn ở một góc lau nước mắt đấy ạ. Chúng em vốn không muốn so đo, tặng nước uống làm hòa, kết quả cậu ta còn đẩy em nữa chứ!"
Trần Duệ sắp điên luôn rồi: "Hạ Chi Dã lén trốn ở một góc lau nước mắt?! Mấy người có thể nói tiếng người một chút được không hả?!"
"Em mới không biết nói tiếng người!" Chủ nhiệm giáo ɖu͙ƈ dùng sức đập bàn, "Nói, đang êm đẹp sao lại mắng Hạ Chi Dã làm gì?"
"Cậu ta khiến Ngô Phong không thể tham gia kỳ thi tuyển sinh phải trực tiếp chuyển trường, dựa vào cái gì mà em không thể mắng cậu ta? Cậu ta bắt nạt bạn học trong trường là đúng? Nếu không phải cậu ta đánh Ngô Phong đến mức nhập viện, thủ khoa kỳ thi tuyển sinh cấp ba cũng chưa chắc là cậu ta đâu!"
Hồi cấp hai Trần Duệ là bạn cùng phòng của Ngô Phong, lúc ấy thấy Ngô Phong vẫn không về ký túc xá nên đến khu dạy học tìm y, vừa lúc nhìn thấy cảnh Hạ Chi Dã xách theo Ngô Phong máu chảy ào ào lên xe cứu thương, sau đó ngay cả mặt của Ngô Phong cậu ta cũng chưa gặp lại lần nào thì đã được thông báo chuyện Ngô Phong chuyển trường.
Sau đó nhà trường cũng không giải quyết gì nữa, không có khúc sau nên có người đoán trường học vì muốn bảo vệ thủ khoa kỳ thi mới lựa chọn việc bao che cho Hạ Chi Dã, chờ lên cấp ba thì từ chối nhận hắn, Trần Duệ vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện này.
Sau khi chủ nhiệm giáo ɖu͙ƈ nghe xong lý do thoái thác của cậu ta xong, hít sâu hai hơi, đứng lên: "Các em ngồi xổm ở đây viết kiểm điểm cho tôi, nghiền ngẫm lại hành vi bạo lực học đường của bản thân, trước khi tôi về thì không được đi đâu hết!"
Nói xong đóng cửa rời đi.
Để lại một phòng đầy đám nam sinh cấp ba mắt to trừng mắt nhỏ như chọi gà.
Mặt Trần Duệ đã tức đến mức biến thành màu đỏ tím, hận không thể xách Tống Yếm lên đánh một trận ngay lập tức, nhưng e ngại ɖâʍ uy của chủ nhiệm giáo ɖu͙ƈ nên chỉ có thể cố nhịn.
Nhưng mà càng nhịn càng tức, càng nhịn càng tức, tức đến mức