Lúc Hạ Chi Dã quay về ký túc xá thì phát hiện trong ký túc xá chẳng có ai cả, chỉ có một đống chăn phập phồng đều đều nằm ở trên giường.
Mà ngay khi vừa bị mở ra vang lên một thanh âm kẽo kẹt, đống chăn kia cứng đờ rồi ngừng nhấp nhô ngay lập tức với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Có lẽ là tưởng tượng ra được mạch não giả chết lừa ma quỷ của người nào đó, Hạ Chi Dã cúi đầu cười khẽ một chút, sau đó khom lưng vươn ngón trỏ xốc một góc chăn lên, thử gọi một tiếng: "Yếm cưa?"
Yếm cưa của hắn nằm thẳng đơ ở bên trong lớp chăn bông, nhắm hai mắt lại, không nói một lời.
"Ngủ rồi?" Hạ Chi Dã biết rõ còn hỏi vì muốn trêu chọc Tống Yếm, nhìn thấy Tống Yếm tiếp tục giả chết, chậm rì rì nói giống như tự hỏi tự đáp, "Ngủ thật rồi à? Vậy tôi phải làm chút chuyện đáng xấu hổ..."
"Hạ Chi Dã, cậu muốn làm gì?"
Tống Yếm mở to hai mắt, lạnh lùng chất vấn.
Hạ Chi Dã nhìn khuôn mặt nhỏ có hơi phiếm hồng vì bị hun nóng của cậu, cười nói: "Tôi có thể làm gì chứ, nhiều lắm cũng chỉ dám hôn trộm một chút mà thôi."
"..."
Tống Yếm nghiến răng nghiến lợi, tóm lấy cái gối trong tầm tay đập qua đó.
Kết quả vừa mới đập xong, đã ôm eo hít hà một hơi.
Hạ Chi Dã bắt lấy cái gối, thuận thế ngồi xuống mép giường, đè eo của cậu lại: "Nằm sấp xuống, đừng lộn xộn."
Tống Yếm hơi tránh né, vừa định hỏi Hạ Chi Dã lại muốn làm chuyện xấu gì nữa, bỗng cảm thấy một thứ lành lạnh dán lên eo của mình.
"Phương thúc bí truyền của một thầy thuốc trung y, sáng sớm tôi xếp hàng mua riêng cho cậu đấy."
Kết quả sau khi mua xong quay về nhà, bạn trai tương lai to lớn đã không còn thấy tăm hơi.
Hạ Chi Dã hơi dùng lực ấn xuống xem như một bài học.
Ấn đến nỗi khiến bên hông của Tống Yếm có chút ngứa, ngón chân nhịn không được cuộn tròn lại.
Cái động tác nhỏ này hoàn toàn không thoát được hai mắt của Hạ Chi Dã.
Xem ra cái eo nhỏ của Tống đại thiếu gia không chỉ mềm mà còn rất mẫn cảm.
Hạ Chi Dã một bên trắng trợn táo bạo lấy lý do dán thuốc để thưởng thức hai cái hõm eo bé nhỏ xinh xinh này, một bên cúi đầu cười khẽ.
Tống Yếm nằm trên gối đầu, hồn nhiên bất giác với chuyện này, còn cảm thấy có hơi áy náy vì chuyện lúc sáng không tìm thấy Hạ Chi Dã nên không vui, thế nên rầu rĩ nói ra một câu: "Cảm ơn."
"Không cần khách khí."
Hạ Chi Dã cực kỳ dễ nói chuyện, sau khi dán thuốc mỡ xong thì chỉnh sửa vạt áo giúp Tống Yếm, "Ngồi dậy ăn cơm nào."
Lúc này Tống Yếm mới nhớ ra bản thân bởi vì sợ hãi mà quên luôn hộp cơm, bò dậy từ trên giường, ngồi vào trước bàn, mở bát đĩa ra.
Hạ Chi Dã liếc mắt một cái đã phát hiện ra thùng rác của ký túc xá không đúng lắm: "Hồi trưa cậu không ăn cơm à?"
Đôi tay lột đũa của Tống Yếm cương cứng giữa không trung, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại sự tự nhiên: "Đi ra ngoài ăn rồi, không có gọi cơm hộp."
Hạ Chi Dã mới không tin mấy chuyện ma quỷ này của cậu, ngồi xuống cạnh cậu, nghiêng người, đốt ngón tay cuộn lại nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn hai cái.
Tống Yếm chột dạ không dám nhìn hắn: “Tránh ra, đừng có cản trở tôi ăn cơm."
"Tôi tránh ra thì cậu sẽ ngoan ngoãn ăn cơm à? Vậy sao hồi trưa cậu lại không chịu ăn?" Hạ Chi Dã ngày thường cái gì cũng do Tống Yếm định đoạt, nhưng đụng vào vấn đề này thì trước nay chưa bao giờ nhượng bộ, đúng lý hợp tình hỏi cậu, "Cậu thấy bản thân chưa đủ gầy có phải không? Lần trước đến bệnh viện bác sĩ nói cậu phải ăn cơm đầy đủ để khiến cho cân nặng đạt tiêu chuẩn, quên rồi à?"
Tống Yếm vốn đã chột dạ, bị hắn đuổi theo chất vấn, trong lòng bực mình: "Chỉ là lúc trưa tôi quên ăn thôi mà, cũng có phải chuyện lớn gì đâu, rốt cuộc là cậu muốn thế nào?"
"Muốn cậu ăn cơm chung với tôi mỗi ngày."
"?"
Hạ Chi Dã chống đầu nhìn cậu, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn: "Chiến tranh lạnh 21 ngày thì tôi vẫn tôn trọng cậu, nhưng mà ba bữa cơm mỗi ngày của cậu phải ăn chung với tôi, nếu không cậu lại không chịu ăn cơm, tôi cũng hết cách báo cáo với bà nội, bà nội sẽ dạy dỗ tôi mất."
Tống Yếm nhìn mặt mày cong cong nhiễm ý cười của Hạ Chi Dã: "..."
Cũng không phải không được.
Quay đầu đi: "Tùy cậu, muốn báo cáo thì cứ báo cáo, buổi tối dì quản lý kiểm tra phòng, cậu ngủ ở ký túc xá cũng được, nhưng mấy điều lệ khác vẫn phải tiếp tục tuân thủ."
"Ok, không thành vấn đề."
Ngày đầu tiên của kế hoạch chiến tranh lạnh 21 ngày mà đã hủy bỏ hai hiệp ước bất bình đẳng, Hạ Chi Dã cảm thấy cực kỳ vừa lòng.
Cười cười đứng lên, cầm lấy quần áo bẩn mà Tống Yếm mới thay rồi đi đến cái máy giặt Hello Kitty màu hồng nhạt trên ban công kia.
Làm một người đàn ông tốt biết tự giác, hắn có thể bắt đầu trả nợ việc nhà trước.
Mà Tống Yếm đang ăn cơm, nhìn bóng dáng thuần thục quét dọn ký túc xá của Hạ Chi Dã, một bên cảm thấy áy náy, một bên lại cảm thấy hình như có chỗ không được đúng cho lắm.
Nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn chưa nghĩ ra là không đúng chỗ nào, chỉ biết có người cao lớn như Hạ Chi Dã ở trong ký túc xá, dương khí xung quanh bỗng dày đặc hơn không ít.
Ăn cơm rồi giải thêm hai đề thi nghe Tiếng Anh mới rửa mặt lên giường.
Hạ Chi Dã thế mà cũng vô cùng tuân thủ quy tắc chiến tranh lạnh 21 ngày, ngồi ở bên cạnh cùng nhau giải đề, toàn bộ quá trình cũng không nói một lời nào với cậu cả.
Tống Yếm cảm thấy như vậy cực kỳ tốt, thoải mái dễ chịu nằm lên giường, tắt đèn, cảm nhận hô hấp mềm nhẹ đều đều của Hạ Chi Dã ở giường trên, chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó rất nhanh đã ngủ say.
Có lẽ là do tối hôm qua ngủ không ngon, hôm nay đặc biệt mệt mỏi, Tống Yếm gần như một đêm không mộng, thẳng đến nửa đêm thấy miệng lưỡi quá khô khốc nên mới tỉnh lại.
Mơ mơ màng màng ngồi dậy, vừa định xuống giường rót nước, đột nhiên lại truyền đến một tiếng rầm như có thứ gì đó đập vào cửa sổ.
Tống Yếm cả kinh, lúc hoàn hồn thì trong đầu đã quanh quẩn giọng nói nhẹ tênh của Hạ Chi Dã --- "Cậu học sinh ở trên lầu sáu, là tầng cao nhất của ký túc xá Tam trung, sân thượng bị phong tỏa, phía trên không có người."
Tống Yếm: "..."
Đệt.
Nghĩ đến hành lang dài ngoằng trống không cùng với cái máy lọc nước đặt ở đầu kia của hành lang, Tống Yếm cắn chặt răng, cái tên ngốc Hạ Chi Dã này, không có chuyện làm hay gì mà lại đi kể chuyện ma quỷ hồi xưa.
Vì thế dựa trên nguyên tắc chỉ cần tôi sống không tốt thì cái người hại tôi sống không tốt cũng đừng mơ sẽ sống tốt, Tống Yếm trực tiếp mở đèn phòng của ký túc xá vang lên một tiếng tạch, sau đó đừng cạnh mép giường, nhìn khuôn mặt siêu đẹp trai đang ngủ ngon lành của Hạ Chi Dã ở giường trên, lạnh lùng kêu ba chữ: "Hạ Chi Dã."
Hạ Chi Dã nghe thấy âm thanh, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn Tống Yếm, khàn giọng, ngây thơ hỏi một câu: "Ngoan, làm sao vậy."
"Tôi muốn uống nước."
Tống Yếm lời ít ý nhiều.
Nghe thấy câu đó, Hạ Chi Dã vốn đã ngủ đến mức đầu óc mơ hồ cũng không nghĩ nhiều, hai mắt nửa mở nửa khép bò xuống khỏi giường, sau đó cứ như luống cuống cầm lấy cốc nước trên bàn của Tống Yếm rồi mộng du đi về phía đầu kia của hành lang, rất nhanh đã ôm một lý nước tràn đầy quay trở về, đưa tới tận tay của Tống Yếm đàn ngồi trên mép giường.
Toàn bộ quá trình đều cực kỳ thuận lợi lưu loát, giống như là máy móc lặp lại theo bản năng.
Mà cái ly nước hẳn là một nửa nước nóng một nửa nước lạnh được điều chỉnh vừa vặn, nhiệt độ vừa phải để Tống Yếm uống nguyên một hơi.
Tại sao lại có người dù đã mơ hồ thành như vậy rồi mà còn có thể chú ý đến chi tiết thế này chứ, như là đã làm chuyện này rất nhiều lần, cho nên dù đang lúc nửa tỉnh nửa mơ thì trong tiềm thức vẫn có thể làm thật tốt.
Lúc này Tống Yếm mới chợt nhận ra mỗi buổi sáng cậu thức dậy, trên bàn luôn có một ly nước ấm nhiệt độ thích hợp, mà sáng nào cậu cũng ngủ nướng, vốn dĩ không có thời gian đi xếp hàng rót nước trong giờ cao điểm như thế được.
Nhưng bởi vì mỗi buổi sáng đều quá vội vàng, thế nên cậu cũng không có thì giờ suy nghĩ xem ly nước đó rốt cuộc là ở đâu ra.
Ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Chi Dã, vừa định nói gì đó, Hạ Chi Dã cứ như thật sự đã chịu đựng hết nổi, nhắm hai mắt gục đầu lên vai cậu, hai tay còn thuận thế ôm eo cậu nữa.
Tống Yếm: "? Hạ Chi Dã?"
Kêu một tiếng, không tỉnh dậy.
Tống Yếm vừa mới chuẩn bị tăng âm lượng, Hạ Chi Dã đã ôm lấy rồi vùi đầu vào trong cổ cậu cọ cọ: "Buồn ngủ."
Trong khoảnh khắc ấy, Tống Yếm đột nhiên nhớ đến đêm đầu tiên cậu tới Nam Vụ, Hạ Chi Dã cũng mơ mơ màng màng chạy lên giường cậu rồi ôm cậu suốt một đêm như thế này.
Đêm hôm đó cũng chính là đêm đầu tiên mà cậu ngủ ngon lành dù không có uống thuốc sau một khoảng thời gian rất lâu rất lâu.
Cho nên có vài người có khả năng được sinh ra là do trời cao phái xuống để cứu vớt bạn, cho dù mới gặp lần đầu, cũng có thể cảm nhận được thiện chí rất hòa hợp giống như từ trường.
Một khắc kia, đột nhiên Tống Yếm lại không muốn đánh thức Hạ Chi Dã.
Cậu ôm lấy Hạ Chi Dã, thuận tay kéo chăn trùm kín mít cho Hạ Chi Dã, sau đó tắt đèn, nhẹ nhàng nói một tiếng ngủ ngon bên tài Hạ Chi Dã.
Ngày hôm sau lúc đồng hồ báo thức vang lên, Hạ Chi Dã đầu tiên là hơi khựng tay lại, ngẩn người, sau đó mới khó tin mà mở mắt ra.
Chờ đến khi nhìn thấy gương mặt cực kỳ xinh đẹp lại tràn đầy chứng gắt ngủ ở trước mắt mình, mới nhận ra cái eo hắn đang ôm trong tay thật sự tồn tại, chứ không phải do hắn mơ thấy mấy giấc mơ có lỗi với Tống Yếm.
Cho nên tại sao hắn lại nằm trên giường của Tống Yếm?
Tống Yếm còn ôm eo của hắn chặt như vậy, đầu thì rúc vào cổ hắn cọ tới cọ lui?
Chẳng lẽ đêm qua Tống Yếm đột nhiên thông suốt rồi à?
Hay là Tống Yếm đột nhiên nhận ra tấm thân trẻ tuổi xinh đẹp của mình, miễn phí thì ngu gì không lấy?
Hạ Chi Dã vốn đang ảo tưởng về cuộc sống tươi đẹp sắp tới của mình, đồng hồ báo thức đột nhiên vang lên đợt chuông thứ hai, nhìn thấy người nào đó cau mày như muốn trực tiếp đập điện thoại, Hạ Chi Dã vội vàng duỗi tay tắt chuống báo.
Nhưng hắn nằm bên ngoài Tống Yếm, mà điện thoại lại đặt cạnh Tống Yếm, khi Hạ Chi Dã duỗi tay qua đó, trượt tay một cái đã không cẩn thận đã đè lên người của Tống Yếm.
Cả người đè thẳng lên trên, ôm chầm đối phương vào lòng, nơi trọng yếu không thể tránh né mà phải mặt đối mặt thân mật chào hỏi.
Vì thế, đồng hồ báo thức ngừng lại.
Hắn cũng ngừng.
Tống Yếm cau mày vừa định tức giận cũng ngừng.
Thật cứng.
Both.
Cứng đối cứng.
Thời gian ở phòng 613 như ngừng chuyển động, ngay cả một hạt bụi rơi xuống cũng bắt đầu trở nên thật cẩn thận.
"..."
Ước chừng sau mười giây, Tống Yếm thật sự cố được nữa, trực tiếp nhấc chân muốn đá văng cái tên nam sinh tuổi dậy thì cứng rắn hơn sắt thép nào đó.
Hạ Chi Dã tay mắt lanh lẹ ấn cậu xuống: "Đừng, chúng ta vẫn cò trẻ, không thích hợp để cậu làm góa phụ thủ tiết vài chục năm đâu."
"Cút mẹ đi chứ góa phụ thủ tiết! Hạ Chi Dã cậu giữ liêm sỉ chút đi!" Tống Yếm tức giận đến mức trực tiếp bùng nổ.
Mắt Hạ Chi Dã lại nhiễm ý cười: "Đừng có thẹn thùng vậy mà, cũng chẳng phải lần đầu tiên."
Tống Yếm nghiến răng nghiến lợi, thế mà không thể phản bác, chỉ là từ cổ đến lỗ tai đều đã đỏ bừng.
Hạ Chi Dã càng nhìn càng thấy đáng yêu, nhịn không được bỗng nổi lên tâm tư trêu đùa: "Nói mới nhớ...!Hôm bữa Yếm cưa của chúng ta ngủ trưa xong, tại sao lại đột nhiên đi tắm ở nhà tôi vậy? Hơn nữa trời lạnh mà vẫn điều chỉnh nhiệt độ của nước thấp thế? Chẳng lẽ là muốn mài giũa tâm trí, tu luyện ý chí à?"
"Hạ Chi Dã! Có phải cậu chán sống không..."
"Tôi cũng từng mơ thấy cậu."
"?"
Tống Yếm còn chưa mắng xong, đã bị một tiếng trầm thấp của Hạ Chi Dã cắt lời: "Lần đầu tiên tôi nhận ra rằng có thể là tôi thích cậu chính là cái ngày tôi nhìn cậu thay quần áo ở trong phòng thử đồ, trở về thì nằm mơ thấy cậu.
Cho nên Tống Yếm, đây là sự khác biệt khi đối mặt với bạn bè và người mình thích, tôi chỉ biết tôi có cảm giác với cậu, mà cậu cũng có cảm giác với tôi, điều này chứng tỏ cậu cũng thích tôi."
Lúc Hạ Chi Dã nói ra những lời này, vẻ mặt không hề có chút hèn hạ hay khinh nhờn nào cả, chỉ có sự nghiêm túc giải thích và thảo luận, như là đang kiên nhẫn dẫn đường cho Tống Yếm hiểu rõ tâm ý của bản thân.
Tống Yếm nghe hắn nói mà ngây ngốc mất một hồi, đối diện với tầm mắt đứng đắn chuyên chú của Hạ Chi Dã, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Sau đó Hạ Chi Dã cười nhẹ một tiếng: "Hơn nữa với mặt mày và dáng người của tôi, cậu có chút ý cũng rất bình thường, không hề mất mặt."
"..."
Một khắc kia, Tống Yếm hít vào một hơi thật sâu, đến tột cùng là tại sao cậu cứ luôn mãi chờ mong Hạ Chi Dã sẽ là người đứng đắn.
Sau đó dùng hết sức lực cả đời, hung hăng đạp Hạ Chi Dã xuống: "Cút đi cho ông!"
Hạ Chi Dã cười cười bị cậu đá xuống giường, sau đó chậm rãi lắc lư đi vào phòng tắm, sau khi mở cửa, dường như nhớ đến điều gì đó, lại nhìn về phía Tống Yếm: "Ồ, đúng rồi, trước đây lúc tôi mơ thấy cậu, Khổng Hiểu Hiểu có chia sẻ cho tôi tài liệu sinh học nghiên cứu về khả năng sinh sản của con người trong tương lai, nếu cậu có hứng thú thì có thể đọc thử, rất có ích cho cuộc sống ân ái của chúng ta trong tương lai."
"...!Hạ Chi Dã! Trong vòng ba ngày, cậu đừng có nói chuyện với ông đây dù chỉ một câu!"
Tống Yếm tóm lấy gối đầu ở trong tầm tay rồi chọi về phía Hạ Chi Dã, gối đầu nện vào ván cửa phòng tắm đóng lại kịp thời, sau đó bên trong truyền đến tiếng nước xôn xao.
Hiện giờ Tống Yếm không muốn nhìn thấy Hạ Chi Dã chút nào cả, thừa dịp lúc hắn tắm rửa, cậu tranh thủ rửa mặt qua loa xong xuôi thì xách theo cặp nhanh chóng ra ngoài.
Chờ đến khi đến lớp học, tiểu Béo và Triệu Duệ Văn đều ngẩn người: "Anh Dã đâu?"
"Chết rồi." Tống Yếm lạnh lùng như băng nói ra hai chữ, sau đó nhìn về phía Triệu Duệ Văn: "Cậu có để ý việc đổi chỗ ngồi với tôi không?"
"? Để ý thì không có, nhưng mà..."
Nhưng mà chỗ ngồi của vợ chồng son hai người, lại đổi chỗ với tôi là sao?
Triệu Duệ Văn nhất thời không biết yêu cầu này mình có nên đáp ứng hay không.
Tống Yếm lãnh đạm mở miệng: "Mời cậu ăn đồ xào ba ngày."
"Được, cảm ơn anh Yếm, xin mời anh Yếm, anh Yếm có cần em giúp anh dọn đồ không ạ?" Triệu Duệ Văn ôm đồ đạc của mình đứng dậy ngay lập tức.
Vì thế chờ đến khi Hạ Chi Dã bước vào lớp, chợt phát hiện cậu bạn cùng bàn vốn trắng trẻo sạch sẽ xinh xinh đẹp đẹp lạnh lạnh lùng lùng của mình đã biến thành một người gầy gầy đen đen ngố ngố đeo mắt kính.
Hạ Chi Dã đặt cặp sách lên bàn, nhìn Triệu Duệ Văn, cằm hơi hếch về phía ót của Tống Yếm.
Triệu Duệ Văn vội vàng giơ tay chứng minh sự trong sạch: "Là do anh Yếm muốn đổi, không liên quan tới tôi."
Nói xong, Tống Yếm bỗng nhích ghế về phía trước, cách cái bàn phía sau của Hạ Chi Dã 3cm, ý định phân rõ giới hạn vô cùng rõ ràng.
Xem ra là thật sự rất xấu hổ.
Hạ Chi Dã cúi đầu cười một chút, lấy điện thoại sửa avatar số 21 thành số 20.
Sau đó nhấn vào liên kết mà Khổng Hiểu Hiểu chia sẻ cho hắn gửi qua tài khoản của Tống Yếm.
Tống Yếm vốn đang yên lành học từ đơn, đột nhiên thoáng nhìn thấy màn hình điện thoại trong hộc bàn sáng lên, lấy điện thoại ra nhìn, nắm tay chợt cứng lại.
Cố tình người nào đó ngồi phía bên phải ở đăng sau lại không biết tốt xấu chọt chọt lưng của cậu.
Tống Yếm xóa sạch hết, đầu cũng chẳng thèm quay lại.
Rất nhanh, tiểu Béo đã chọt chọt cánh tay của cậu, Tống Yếm tức giận nói: "Chuyện gì?"
Tiểu Béo: "Anh Dã kêu cậu."
Tống Yếm đầu cũng không nâng: "Nói cho cậu ta là tôi đang làm bài tập, không rảnh."
"Ồ." Tiểu Béo quay đầu lại, nhìn về phía Hạ Chi Dã, "Anh Yếm nói cậu ấy không rảnh."
"Ừm." Hạ Chi Dã đưa quả trứng ngâm trà đã lột vỏ bỏ vào bao nilong và một bịch sữa đậu nành cho tiểu Béo, "Nói với cậu ấy dù không rảnh cũng phải ăn sáng trước đã."
Tiểu Béo nhận lấy bữa sáng, quay người lại đưa bịch đồ ăn cho Tống Yếm: "Anh Dã nói cậu dù không rảnh cũng phải ăn sáng trước đã."
"Nói với cậu ta, tôi không đói bụng."
"Anh Dã, anh Yếm nói cậu ấy không đói bụng."
"Nói với cậu ấy, không đói bụng cũng phải ăn."
"Anh Yếm, anh Dã nói với cậu dù không đói bụng cũng phải ăn kìa."
"Chờ lát nữa đói bụng sẽ ăn.
"Anh Dã, anh Yếm nói cậu ấy..."
"Chờ lát nữa sẽ lạnh."
"Anh Yếm, Anh Dã nói..."
"Lạnh thì lạnh."
"Anh Dã, Yếm..."
"Nếu lạnh thì khi cậu ăn sẽ không tiêu hóa được."
"Yếm..."
Yếm cái đít!
Tiểu Béo không làm nữa!
Đôi tình nhân nhỏ như hai người thích làm gì thì làm, nhưng có thể buông tha đám quần chúng độc thân vô tội như bọn họ được không?!
Tiểu Béo trực tiếp đứng lên, vươn tay chỉ về chỗ ngồi trống
không của mình: "Anh Dã, ngài lên đây, xin mời ngài, tôi thoái vị đây."
Hạ Chi Dã chống đầu, lười biếng cười nói: "Đừng, như vậy thì thật không tốt biết bao.
Cậu ngồi phần cậu đi, anh Yếm của mấy cậu đang chiến tranh lạnh với tôi đó, tôi mà lên đó ngồi thì cậu ấy sẽ đánh tôi mất."
"..."
Mẹ nó các cậu như vậy mà dám nói là chiến tranh lạnh à?
Mẹ nó các cậu như vậy rõ ràng gọi là ve vãn đánh yêu đó!
Tiểu Béo giận mà không dám nói gì, chỉ có thể bi phẫn ngồi về chỗ cũ.
Cũng may Nguyễn Điềm xuất hiện kịp thời mới ngăn chặn bi kịch ngược cẩu thảm thiết này.
"Các bạn học, yên lặng một chút, mặc dù trận đấu bóng rổ của chúng ta đã tạm thời bị hủy vì một số lý do bất khả kháng, nhưng đại hội thể thao của chúng ta vẫn sẽ được tổ chức theo kế hoạch.
Sang nay sẽ không cử hành lễ chào cờ, chúng ta tự học đến 8 giờ rưỡi xong sẽ xuất phát đến sân thể dục, lớp phó thể dục xác nhận danh sách dự thi lại một lần nữa đi."
"Vâng."
Lưu Việt đứng dậy đi lên bục giảng, lấy một tờ đơn ra rồi đọc từng cột.
"3000 mét nam, em, Hạ Chi Dã, Vương Khắc Bách.
Nhảy cao nam, Hạ Chi Dã, Thạch Văn Vũ, Trương Diện Diện.
1000 mét nam, Tô Á Lâm, Triệu Duệ Văn, Tống Yếm..."
“Tống Yếm không được.”
Còn chưa đọc xong, Hạ Chi Dã đã vừa vào lưng ghế nhìn về phía bục giảng, bất cần mở miệng.
Lưu Việt ngẩng đầu: "Sao vậy? Có vẫn đề gì à?"
Hạ Chi Dã: "Cậu ấy bị thương."
Lưu Việt: "?"
Tuy rằng hai ngày trước bọn họ có đánh hội đồng, nhưng gần nhưu đều là do bọn họ chịu trách nhiệm ra mặt chống trả, Tống Yếm cũng đâu có tham gia, tại sao bọn họ không có việc gì, Tống Yếm thì lại bi thương chứ?
Ngoại trừ hai đương sự, cũng chỉ có tiểu Béo và Khổng Hiểu Hiểu biết rõ trong lòng.
Tiểu Béo vội vàng yểm trợ: "A, đúng, cái hôm anh Yếm kéo bè kéo lũ đánh nhau nên bị thương, tôi tận mắt nhìn thấy."
Khổng Hiểu Hiểu vội vàng phụ họa: “Đúng đúng, là do bị cái tên trường Thực Nghiệm đánh đó."
Tiếng nói vừa dứt, mọi người ở lớp một tức khắc phẫn nộ đập bàn.
"Thật quá đáng! Thế mà dám đánh anh Yếm của chúng ta!"
"Anh Yếm của chúng ta là người mà bọn nó có thể đánh à?! Cơn giận này không thể nhịn!"
"Đúng! Không thể nhịn! Cuối tuần này chúng ta phải đánh lại bọn nó!
"Tôi đi hẹn đánh nhau đây!"
"Các em làm gì đó!" Nguyễn Điềm đứng trên bục giảng, vừa tức giận vừa buồn cười, "Người cảu trường Thực Nghiệm bị thương nặng hơn anh Yếm của mấy đứa nhiều, học sinh cầm đầu suýt thì hỏng bét, nếu không phải bên có lỗi là bọn họ, bọn họ không định truy cứu, mấy em cho rằng chuyện này cứ xong xuôi như vậy à? Bớt gây sự giúp cô, có nghĩa khí này thì không bằng thảo luận xem ai tham gia chạy 100 mét thay cho Tống Yếm kia kìa."
Tuy rằng nhìn Tống Yếm hơi gầy, nhưng dù sao cũng đã học Tae Kwon Do từ nhỏ, thể lực và sức bật cơ bắp đều không tồi, ngày thường tập thể dục luôn có thành tích số một số hai."
Cậu tham gia chạy 1000 mét cũng coi như trực tiếp lấy về 10 điểm của nhà vô địch cho lớp một, mỗi người trong lớp đều có đăng ký một hạng mục, thế nên nhất thời không có ai trả lời.
Tống Yếm cũng không muốn người khác phải trả giá cho những sai lầm của mình, vừa định nói rằng mình có thể làm được thì giọng nói lười biếng phía sau đã vang lên trước: "Để em gánh vác cho Tống Yếm đi ạ."
"Em được không?" Lưu Việt nhăn mày, "1000 mét thi ngay sau 3000 mét, thời gian nghỉ ngơi ở giữa chỉ có nửa tiếng, buổi sáng còn phải nhảy cao với chạy tiếp sức, thể lực của cậu có được không."
"Được."
Hạ Chi Dã trả lời một cách vừa bất cần vừa chắn chắn.
Tống Yếm vừa định phản đối, Hạ Chi Dã đã làm như vô ý nói: "Dù sao để tôi chạy thì có thể bảo đảm đạt ít nhất tám điểm, những người khác nếu cũng có thể bảo đảm được việc này, tôi không ngại việc nhường chỗ cho đâu."
"..."
Ổn định đạt tám điểm, chính là ổn định lọt vào top ba.
Cả khối có 16 lớp, mỗi lớp 3 người, ổn định lọt vào top ba giữa 48 con người, những người khác thật sự không có khí phách như vậy.
Bao gồm cả Tống Yếm.
Cậu có thể nhất thời chạy hết 1000 mét, nhưng mà hiện giờ eo của cậu quả thật vẫn còn đau, dùng trạng thái thế này để dự thi thì đương nhiên sẽ không đạt được thành tích tốt, mà thành tích không tốt cũng sẽ ảnh hưởng đến tổng điểm của lớp một.
Tống Yếm không quá có ý thức về danh dự của tập thể, nhưng cũng không muốn kéo chân sau, vì thế cúi đầu kêu một tiếng: "Phương Thường."
Tiểu Béo: "A? Sao vậy? Anh Yếm?"
Anh Yếm của bạn: "Chuyển lời cho Hạ Chi Dã, nếu thật sự không được thì không cần thể hiện, tôi có thể đảm đương."
Tiểu Béo: "..."
Bạn lựa chọn câm miệng.
Quả nhiên không đợi bạn quay đầu, phía sau đã truyền đến một tiếng cười nhẹ: "Yên tâm, đàn ông không thể nói không được, hơn nữa anh Dã thương cậu, không thể để cậu xông pha khi bị thương được."
Tống Yếm: "..."
Triệu Duệ Văn: "..."
Tiểu Béo: "..."
Một khắc kia, tiểu Béo bị kẹp giữa hai người bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình có lẽ to như cái bóng đèn một kilowatt, còn là cái loại hai pha vĩnh viễn không bao giờ tắt nếu được truyền điện.
Thậm chí ngay cả trên đường đi đến sân thể dục và lúc thực hiện lễ vào đấu, Hạ Chi Dã và Tống Yếm cũng chẳng buông tha cho bạn.
Trợ thủ đắc lực bai bên mỗi bên mỗi anh đẹp trai cao cao gầy gầy kẹp bạn ở giữa, khiến cho dáng người vốn không mấy mảnh khảnh của bạn càng thêm mượt mà, cũng làm cho khuôn mặt chẳng mấy anh tuấn của bạn càng thêm lồi lõm.
Hơn nữa cùng với khí chất kỳ lạ khó giải thích của hai người trước đó, tiểu Béo cảm thấy bản thân quả thật như đang trải qua mười cách dùng hình của thời Mãn Thanh.
Chờ đến sau khi đón nhận ánh mắt khác thường lần thứ 888, tiểu Béo thật sự chịu hết nổi, hít sâu một hơi, trực tiếp tóm lấy tay trái của Hạ Chi Dã và tay phải của Tống Yếm, đặt ngay trước mặt của mình rồi chồng lên nhau.
Khẩn cầu: "Anh ơi, đại ca, em xin hai anh đó, nhanh chóng làm hòa đi được không? Vợ chồng son hai anh ve vãn đánh yêu thì có thể buông tha cho nhóc mập vô tội là em không ạ? Người mập như chúng em có làm sai cái gì à? Em có tội không? Em không có.
Xin hai anh buông tha cho em."
Hạ Chi Dã biết nghe lời phải mà nắm lấy Tống Yếm tay: “Cũng không phải không được.”
Tống Yếm lạnh mặt hất tay hắn ra: "Mẹ nó ai làm vợ chồng son với cậu ta?"
Sau đó xoay người đi lên khán đài, ngồi xuống một góc ở hàng cuối cùng, nằm ngửa ra sau, kéo mũ lưỡi trai che mặt, bộ dáng lạnh lùng huênh hoang cho dù Thiên Vương Lão Tử có tới đầy cũng đừng kêu cậu.
Hạ Chi Dã cười một tiếng, trấn an vỗ vỗ vai tiểu Béo: "Yên tâm, anh em sẽ không trơ mắt nhìn cậu chịu tra tấn như vậy đâu, nhiều nhất là nhịn thêm nửa ngày nữa thôi."
Tiểu Béo came động đến mức sắp rớt nước mắt: "Anh Dã, cố lên."
Hạ Chi Dã gật gật đầu, sau đó chậm rãi lắc lư đi qua chỗ hạng mục nhảy cao được tổ chức đầu tiên.
Mà Tống Yếm chưa bao giờ có hứng thú với mấy loại hoạt động tập thể kiểu này, vốn muốn dành bớt thời giờ ngủ bù, kết quả mới vừa nằm nghỉ một lát, lại đột nhiên nghe thấy tiếng la hét điên cuồng, trong đám đông hỗn loạn có một câu Hạ Chi Dã đẹp trai quá vô cùng kích động, hết sức rõ ràng.
Là do một cô gái hét lên.
Hơn nữa khi hét lên trông cực kỳ hết lòng hết dạ.
Tống Yếm nhíu mày, xốc mũ lên, nhìn theo hướng phát ra âm thanh, sau đó nhìn thấy một đám nữ sinh ba tầng trong ba tầng ngoài đứng xung quanh một cái xà đơn và đệm dùng để nhảy cao, đang kích động hò hét.
Mà ở giữa đám người, Hạ Chi Dã đang tản mạn bước xuống khỏi đệm mềm, vừa nhìn đã biết là mới hoàn hảo nhảy qua xà đơn.
Không phải chỉ là nhảy cao thôi à.
Chuyện bé xé ra to.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Tống Yếm vẫn không có kéo mũ xuống, chỉ cảnh giác quan sát kỹ càng sự tương tác của Hạ Chi Dã và đám nữ sinh nóng lòng muốn thử đưa nước uống và khăn lông cho hắn.
Hạ Chi Dã cười với mấy nhỏ đó.
Hắn muốn chết à.
Hạ Chi Dã không nhận lấy nước uống của mấy nhỏ.
Được rồi, hắn có thể sống tiếp.
Tống Yếm ngồi trên chỗ cao nhất của khán đài nhìn Hạ Chi Dã nhảy qua xà đơn hết lần này đến lần khác, sau đó lại tuyên án tử hình rồi ân xá hết lần này tới lần khác.
Thẳng đến khi chỉ còn lại Hạ Chi Dã và một nam sinh khác, mà xà ngang đã cao tới 1m75.
Độ cao này đã vượt qua tiêu chuẩn của động động viên cấp ba của quốc gia, nếu có thể nhảy qua thì đúng là trâu bò, dù sao phần lớn người đang vây xung quanh cũng không có cao bằng nó.
Mà thời khắc của trận chung kết đều hết sức kích động lòng người, tất cả mọi người gắt gao nắm chặt nắm đấm, khẩn trương chờ mong kết quả cuối cùng.
Nam sinh kia nhảy trước.
Cậu ta hít sâu một hơi, xuất phát, nhảy lấy đà, nhấc chân lên, mắt thấy lúc sắp vượt qua, gót chân lại không cẩn thận chạm vào xà đơn khiến nó rớt xuống.
Người thi số một OUT.
Mọi người tiếc nuối thở dài.
Sau đó ánh mắt lại lập tức tập trung lên trên người của Hạ Chi Dã.
Hạ Chi Dã vẫn cứ như cũ lười biếng khởi động cổ tay và mắt cá chân, vẻ mặt cực kỳ nhẹ nhàng, tựa như không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào từ thất bại của người khác, cũng chẳng thèm để ý đến ánh mắt tràn đầy áp lực của mọi người, chỉ ngẩng đầu cười một cái với Tống Yếm.
Tống Yếm vốn dĩ cho rằng không ai phát hiện ra mình đang nhìn lén, đột nhiên bị Hạ Chi Dã bắt quả tang, trong lòng căng thẳng, sau đó đã nhìn thấy Hạ Chi Dã nâng bước, chạy lấy đà, nhảy khỏi mặt đất, duỗi người nhướng về phía trước, cả người xoay tròn, đưa lưng về phía xà ngang, sau đó bật người ra sau, hoàn hảo phóng qua, tiếp đất đẹp mắt.
Lúc bay lên không trung, vạt áo thun rộng thùng thình khẽ nâng lên một đường cong trống rỗng, không thể tránh khỏi mà lộ ra vòng eo thon gầy và cơ bụng săn chắc chỉnh tề, cùng với đôi chân cực kỳ dài của thiếu niên.
Cho dù chỉ là một thoáng kinh hồng, cũng khiến cho mọi người xung quanh điên cuồng la hét cỗ vũ.
Mà Hạ Chi Dã cứ như không nghe thấy tiếng hoan hô và vỗ tay xung quanh mình, chỉ đứng lên, rồi nhìn về phía Tống Yếm, khép các ngón tay đặt lên môi, sau đó phóng khoáng giơ lên.
Toàn trường bỗng chốc cứ như điên lên.
"Đù má! Hạ gia tặng nụ hôn gió đấy à!"
"Ai ai ai? Tặng cho ai?!"
"Không biết, dù sao cũng là hướng về phía khán đài, bên trên khán đài có ai vậy?"
"Để mị nhìn xem, đệt, đó không phải là Lâm Nghi Linh à! Chẳng lẽ nụ hôn gió của Hạ gia là tặng cho hoa khôi hả?"
Nơi diễn ra cuộc thi nhảy cao là nơi gần khán đài nhất, tiếng thảo luận quần chúng ăn dưa không thể tránh khỏi mà lọt vào lỗ tai của Tống Yếm.
Tống Yếm vốn đang muốn mắng cái tên Hạ Chi Dã vênh váo khoa trương kia có thể thu liếm một chút được không, nhưng vừa mới nghe thấy lời này đã cau mày không vui nhìn về phía trước phán đài.
Ở ngay lan can quả thật có một nữa sinh dáng người cao gầy, tóc uống gợn sóng, trang điểm tinh xảo diễm lệ, đang cười nhìn về phía đang thi nhảy cao.
Tống Yếm có hơi ấn tượng với cái tên này, tài liệu mà Thẩm Gia Ngôn gửi cho cậu hình như có nhắc tới nữ sinh này, Thương Hoài cũng từng nói lúc trước nữ sinh này có quan hệ không tồi với Hạ Chi Dã.
Mà cô bạn đứng bên cạnh nữ sinh nghe thấy mọi người ồn ào nên cũng trêu ghẹo: "Thế nào, hao khôi, đàn em đã nhiệt tình như vậy mà bồ không tỏ vẻ chút à?"
Nữ sinh cũng không có tức giận vì lời nói đùa này, chỉ cười nói: "Bồ mở to hai mắt ra nhìn đi, độ cong kia là nhắm về hàng đầu tiên của chúng ta à, cơ mà đàn em quả thật biểu hiện không tồi, có thể đặt mấy ly trà sữa đi đãi cậu ấy được đấy."
Bàn cùng phòng của hắn.
Hắn hôn gió.
Dựa vào cái gì phải để người khác đãi?
Hơn nữa cái tên Hạ Chi Dã lẳng lơ cái gì chứ, không biết nhét áo vào trong quần rồi buộc dây thun vào à? Kiểu gì cũng muốn làm lộ eo ra cho người khác nhìn thế? Dù hiểu rõ là chỉ có người thích hắn mới có hứng thú với thân thể của hắn mà còn không biết mặc quần áo đàng hoàng vào à?
Trong lòng Tống Yếm đột nhiên dâng lên một loại cảm giác giận dỗi như con nít, cầm điện thoại lên, lập tức chọn một ly nho nhiều thịt mọng nước mà Hạ Chi Dã thích nhất.
Nhưng mà lúc chốt đơn lại hơi khựng một chút.
Sau một hồi do dự, quyết đoán điên cuồng bấm vào dấu cộng phía sau số lượng, chờ đến sau khi mua hết sản phẩm trong cửa hàng và gần đủ 40 ly mới vừa lòng chốt đơn.
Cậu chỉ là muốn biểu đạt lời xin lỗi vì không thể đúng hạn dự thi nên mới gọi chút trà sữa an ủi các bạn học trong lớp mà thôi, tuyệt đối không phải là đang so bì với người khác.
Mua xong, Tống Yếm nằm xuống lần nữa, kéo vành nón che kín khuôn mặt đẹp trai kia lại, khôi phục khí chất vênh váo người sống chớ gần.
Cậu chính là cool boy không có tình cảm.
Chỉ là tương đối có tiền mà thôi.
Đây cũng không phải chuyện gì sai cả.
Hết chương 50.
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi thích mấy đôi tình nhân kiểu tôi thích cậu cậu thích tôi hơn nữa tôi cũng biết cậu thích tôi nhưng tôi chỉ nhìn cậu không nói vừa ái muội vừa khó xử như thế này nè!
Còn có, mọi người cứ yên tâm nhé, chị gái xinh đẹp này chỉ là một mỹ nhân badgirl uốn tóc gợn sóng bình thường mà thôi! Ngoại trừ việc trợ công thì không có bất cứ sự dây dưa máu chó nào cả!
Lời của tui:
Tại dạo này tui bấm chữ nhiều quá nên điện thoại của tui nó cứ nhảy số hoài thành ra edit hơi lâu...!Mà chủ yếu là do điện thoại bị lag chứ không phải do tui làm biếng đâu mọi người, trust me!.
Truyện convert hay :
Xuyên Nhanh: Nữ Xứng, Bình Tĩnh Một Chút