Thẩm Gia Ngôn vốn đang chán chường nằm trên giường lướt điện thoại giống như mỗi buổi sáng chủ nhật khác, đánh chết cũng không chịu rời khỏi giường.
Nhưng mà lúc lướt vòng bạn bè thì ngón tay lại đột nhiên khựng lại, ngay sau đó nhảy dựng lên từ trên giường, mắng to một tiếng: "Đệt! Tại sao hai thằng ngu Thượng Duy với Lại Miểu lại đến Nam Vụ?!"
Nội dung của vòng bạn bè không phải gì khác mà là danh sách sắp xếp phòng ngủ của cúp Thanh Tài do nam sinh tên Lại Miểu đi chung với Thượng Duy đăng lên, phía trên viết:
Ký túc xá 111:
Thượng Duy trường ngoại ngữ Hội Anh Bắc Kinh.
Lại Miểu trường ngoại ngữ Hội Anh Bắc Kinh.
Thành Thừa trường song ngữ quốc tế Thị Anh Bắc Kinh.
Tống Yếm trường cấp ba Tam trung Nam Vụ.
Status: Thật là đen đủi, sao lại có người không biết xấu hổ mà dám tham gia cúp Thanh Tài, còn chung một ký túc xá với bọn tôi nữa, không biết là lần này định đẩy người nào xuống nữa đây? Mỉm cười.emoji.
Bình luận phía dưới:
Đệt, thế mà vẫn gặp được à? Tống Yếm cố ý chắc luôn.
Hay là Thượng Duy rút lui đi, nếu không lần này giành được chức quán quân thì nói không chừng sẽ bị ai kia đẩy ngã thêm lần nữa đó.
Cưng nói đúng đấy, bảo vệ Thượng Duy của chúng ta.
Cơ mà Tam trung Nam Vụ là trường học gà rừng nào vậy, bây giờ tầm của Tống Yếm chỉ có bấy nhiêu thôi đấy à? Không phải suốt ngày cứ tự cho mình tài giỏi hở.
Tài giỏi cái đít chứ tài giỏi, Thượng thần của chúng ta có thể đè bẹp cậu ta trong một giây.
Hiển nhiên là đám đàn em này của Thượng Duy đã chẳng chút cố kỵ hàn huyên trên vòng bạn bè cứ như đang nhắn trong group chat.
Thậm chí dù biết Thẩm Gia Ngôn có quan hệ thân thiết với Tống Yếm mà vẫn không giấu Thẩm Gia Ngôn, rõ ràng là đang cố ý để Thẩm Gia Ngôn nhìn thấy.
Mà Thẩm Gia Ngôn biết bọn họ cố tình chọc giận cậu chàng nhưng vẫn càng đọc càng tức, càng đọc càng sôi máu, tức đến chỗ phổi sắp nổ tung.
Lúc trước Tống Yếm bị đám người này vu khống tẩy chay, bây giờ đến Nam Vụ rồi, vất vả lắm mới sống được những ngày yên ổn, đàn chuột hôi hám này ngửi thấy mùi bánh kem lại chạy qua đó.
Hơn nữa lúc còn ở Bắc Kinh, tốt xấu gì cũng còn có cậu chàng và mấy bạn học đầu óc bình thường sẵn lòng trò chuyện với Tống Yếm, hiện giờ một mình Tống Yếm ở Nam Vụ, tứ cố vô thân, không phải là bị bọn nó bắt nạt đến chết à?
Thẩm Gia Ngôn càng nghĩ càng lo lắng, nhưng mà ngoại trừ lo lắng thì chẳng biết bản thân có thể làm gì.
Cậu chàng cũng không thể chụp vòng bạn bè này đi hỏi Tống Yếm được.
Một là không muốn để Tống Yếm nhìn thấy mấy đống ô ngôn uế ngữ đó, khiến cậu chịu đựng sự tổn thương thêm lần thứ hai, hai là Tống Yếm nhất định sẽ không nói lời nào với cậu chàng nữa.
Suy cho cùng, thói quen của người này là gánh vác mọi chuyện một mình, cho nên dù có nói với cậu thì cũng như rước thêm bực vào người mà thôi, chẳng được tích sự gì cả.
Nhưng nếu cứ mặc kệ như vậy, cậu chàng thật sự vừa tức điên vừa không yên lòng.
Vì thế Thẩm Gia Ngôn cứ ôm điện thoại mãi, đứng ở trên giường, nhanh chóng xoay chuyển cái đầu nhỏ không quá thông minh của bản thân, muốn tìm ra một biện pháp giải quyết.
Xoay chuyển một hồi, đến khi xoay đến quyển sách bài tập Toán học đang nằm trên mặt đất, bất chợt vỗ trán, đúng rồi nhở, phải tìm Hạ Chi Dã!
Dựa vào tin nhắn mà lúc trước Tống Yếm gửi cho mình, hôm nay vừa lúc là lễ bế mạc trại đông cuộc thi Toán học của Hạ Chi Dã, cũng chính là ngày cuối cùng, nếu nhanh tay nhanh chân thì nói không chừng có khi sẽ về kịp.
Với quan hệ của Hạ Chi Dã và Tống Yếm, cái khác không nói nhưng ít nhất có thể bảo đảm nếu Thượng Duy rảnh nợ đi kiếm chuyện thì sẽ bị đánh một trận cho chừa.
Nghĩ như vậy, Thẩm Gia Ngôn cũng mặc kệ chuyện mình có phải là người khi tuyệt vọng thì cái gì cũng thử được hay không, trực tiếp chụp màn hình gửi cho Hạ Chi Dã: Anh rể!!! Giang hồ cấp cứu!!! Tiểu Yếm nhà các cậu bị người ta bắt nạt!!!
*Anh rể: 哥夫 dùng để chỉ bạn trai hoặc chồng của anh trai, khác với từ 姐夫 chỉ chồng của chị gái.
Mà Hạ Chi Dã không hiểu ra sao bị cậu chàng cho thăng chức làm anh rể một cách kỳ quái chỉ mới vừa kết thúc lễ bế mạc IMO.
Điểm tối đa 126, vạch điểm để chọn đội tuyển quốc gia là 66, Hạ Chi Dã vừa lúc đạt 65 điểm, lỡ mất dịp được vào đội tuyển quốc gia, chỉ lấy được huy chương vàng.
Mặc dù đã bỏ xa các tuyển thủ giành huy chương bạc và huy chương đồng, hơn nữa chỉ vừa mới học lớp 11, còn là lần đầu tiên tham gia, so sánh với một mớ đàn anh đàn chị lớp 12 và các đối thủ cạnh tranh đã bắt đầu một lòng chú trọng vào việc thi học sinh giỏi từ hồi cấp hai mà nói, thành tích này đã xem như không tồi, nền tảng vững vàng vào lớp tài năng của Thanh Bắc về cơ bản đã được bảo đảm.
Nhưng giáo viên hướng dẫn vẫn hận sét không thành thép, kêu một mình Hạ Chi Dã ra ngoài, thấp giọng quở mắng: "Hạ Chi Dã, em rất có thiên phú, nhưng thái độ học tập của em thật sự quá bất cần! Những người khác đều giành thời gian sau khi học xong để huấn luyện, còn em thì sao? Lúc trường học không tổ chức tập huấn, em có từng huấn luyện lần nào chưa? Em có để bụng với cuộc thi lần này không? Phàm là nếu nỗ lực một chút thì được chọn vào đội tuyển quốc gia cũng không thành vấn đề, kết quả là như bây giờ đây, em không tiếc nhưng thầy thấy tiếc thay em luôn đó!"
Thật ra Hạ Chi Dã không thấy chút tiếc nuối gì với kết quả này cả, dù sao ban đầu hắn chỉ cảm thấy thú vị nên mới thử mà thôi, sau này lúc tập huấn mới bắt đầu nghiêm túc chuẩn bị nhưng vẫn ra sức trễ hơn những người khác.
Hơn nữa ở đây có rất nhiều thiên tài Toán học chân chính, có thể có được một kết quả như thế này, hắn mới thấy hợp lý."
Nhưng cũng không có phản bác lại lời răn dạy của giáo viên hướng dẫn.
Từ nhỏ hắn đã như vậy, không có thứ gì quá hiếm lạ hay quá để ý, mà thường thì không cần quá nỗ lực cũng sẽ làm tốt hơn đa số người khác, cho nên dần dà mới hình thành tính tình tản mạn vô vị.
Nếu đổi thành trước kia, hắn không nói là do không chừng thấy phiền phức nên trực tiếp không đến trại đông, bây giờ lại cảm thấy giáo viên nói đúng.
Hắn không thể bất cần thờ ơ như vậy mãi được.
Dù sao thì bạn trai tương lai của hắn cực kỳ bắt bẻ cực kỳ tiêu pha còn cực kỳ khó nuôi, nếu không nỗ lực thêm một chút, sau này không kiếm được nhiều tiền, nói không chừng bạn trai hắn sẽ chạy mất, đến lúc đó mới hồi hận thì cũng đã muộn.
Vì thế mà hiếm khi đưa ra một lời bảo đảm: "Yên tâm đi ạ, sang năm nhất định sẽ vào đội tuyển quốc gia."
Nghe câu đó, sắc mặt của giáo viên hướng dẫn mới hơi dịu đi một xíu: "Thế này mới được chứ."
Thuận tiện đưa cái điện thoại bị tịch thu trước khi tập huấn cho hắn: "Được rồi, báo tin vui cho gia đình đi, tốt xấu gì cũng là huy chương vàng, đó còn là giải thưởng đầu tiên của trường Tam trung của chúng ta trong nhiều năm qua, nên khen ngợi thì vẫn phải khen ngợi.
Buổi chiều nghỉ ngơi một lát rồi tối đi ăn tiệc mừng, sáng mai sẽ về Nam Vụ."
"Vâng."
Hạ Chi Dã trở về khách sạn, sạc pin cho điện thoại, vừa mới chuẩn bị báo cáo tình cảm nhớ nhung tha thiết và tác phong sinh hoạt thủ thân như ngọc suốt hai mươi mấy ngày qua cho lãnh đạo Tống Yếm thì đã nhìn thấy Wechat của Thẩm Gia Ngôn.
Giây phút nhấn vào bức ảnh rồi thấy rõ những lời nhục mạ vô cùng khó coi về Tống Yếm, đôi mắt đào hoa quyến rũ luôn luôn nhiễm ý cười bỗng chợt vụt tắt tất cả, đáy mắt hiện lên sự thù địch lạnh thấu xương.
Cái tên Thượng Duy này, hắn đã từng thấy ở trên cuốn sổ tay tuyên truyền do Tống Yếm cầm về.
Khó trách Tống Yếm lại đột nhiên quyết định tham gia cuộc thi diễn thuyết Tiếng Anh.
Nhất định là không thể không có liên quan đến người này được.
Hạ Chi Dã lạnh mặt, đầu ngón tay nhanh nhẹn gõ phím: Cái tên Thượng Duy này là ai.
Thẩm Gia Ngôn trả lời vô cùng nhanh chóng: Một tên ngu ngục cực kỳ trà xanh! Thứ rác rưởi vô cùng ghê tởm! Hỉ Tháp Lạp Nhĩ Tình thấy thằng đó cũng phải kêu to một tiếng tổ tông của vai phụ độc ác!
Chỉ mới nhìn chữ nhưng vẫn có thể não bổ ra trình nộ phẫn nỗ của người kia.
Wild: Nói ra xem thử.
Bé dâu ngọt ngào nhất thế gian: Cậu biết tại sao tiểu Yếm lại đột nhiên chuyển từ trường của chúng tôi đến trường học của mấy cậu không?
Hạ Chi Dã không biết.
Từ lúc bắt đầu đã có rất nhiều người ở Tam trung cảm thấy phú nhị đại sống tại Bắc Kinh giống kiểu của Tống Yếm chuyển đến trường học như Tam trung thật sự rất kỳ quái.
Suy cho cùng, sự bất đồng về nguồn lực giáo dục giữa các thành phần cũng không phải nói suông, cho nên lúc đó mới có nhiều người cảm thấy Tống Yếm hoặc là thành tích quá kém hoặc là phẩm hạnh chẳng đâu vào đâu như vậy.
Kết quả lại không ngờ rằng Tống Yếm học giỏi như thế, tính nết tuy rằng có hơi kém, không quá hòa ái dễ gần nhưng là người hào phóng, cũng chẳng đi tọc mạch chuyện người khác, sau khi giải quyết xung đột với Lưu Việt xong thì không có dây dưa không buông, thế nên đa số người trong lớp một vẫn sẵn sàng thiệt tình thiệt lòng gọi một tiếng anh Yếm.
Cho nên về việc tại sao Tống Yếm mới có thể đột nhiên chuyển trường, Hạ Chi Dã cũng không phải chứ từng nghĩ đến, chỉ là Tống Yếm không nói, xuất phát từ sự tôn trọng nên tạm thời hắn mới không hỏi.
Nhưng mà chuyện đã đến nước này, hắn không thể không hỏi.
Wild: Bởi vì Thượng Duy?
Bé dâu ngọt ngào nhất thế gian: Đúng! Là do cái thằng ngu ngục trà xanh này đó!
Có lẽ là cảm thấy chuyện này thật sự quá phức tạp, gõ chữ sẽ nói không rõ được, Thẩm Gia Ngôn mới gọi điện thoại cho hắn: "Alo, Hạ Chi Dã, nghe được không?"
Hạ Chi Dã: "Ừ, nghe được."
"Ok, tôi không nhiều lời nữa, nói thẳng luôn, cậu biết cúp Thanh Tài này được tổ chức hằng năm phải không? Đây là một cuộc thi trong nước vào cuối năm, thí sinh có thể tham gia cuộc thi diễn thuyết chủ đề giao lưu do trường Ivy League phối hợp tổ chức vào tháng 5 năm thứ hai sau khi đạt giải.
Đến lúc đó, nếu lọt vào top ba thì có thể nhận được thư đề cử, đấy là một điểm cộng rất mạnh khi đăng ký vào học trường Ivy League, cho nên rất nhiều trường ở Bắc Kinh đều rất coi trọng cuộc thi này."
Hạ Chi Dã ừ một tiếng: "Biết, tôi thấy trên sổ tay tuyên truyền hình như có viết Thượng Duy là người giành giải nhất của năm ngoái."
Vừa nghe thấy lời này, Thẩm Gia Ngôn bỗng tức điên: "Cứt! Giải nhất cả nước của năm ngoái chính là tiểu Yếm!"
Hạ Chi