Lúc Hạ Chi Dã trở về ký túc xá, trêи bàn để một hộp gan heo xào đầy ụ đang bốc hơi nghi ngút.
Hắn cúi đầu nhìn đống gan heo có đỏ có đen, lại ngẩng đầu nhìn Tống Yếm lạnh lạnh lùng lùng.
Luôn cảm thấy hai thứ này không thể xuất hiện cùng nhau.
Dù sao Tống Yếm lớn lên giống như tiên nữ, không tích cốc thì thôi, sao mà thích loại đồ ăn khẩu vị nặng vậy được.
Hơn nữa lúc trước trêи bàn có thứ này à?
Sao hắn lại không nhớ.
Hạ Chi Dã nhìn về phía Tống Yếm.
Tống Yếm ngồi trêи ghế viết bài, đeo tai nghe, đầu cũng không thèm nâng: "Ăn xong nhớ dọn dẹp bàn học."
Đại thiếu gia không thích nhiều lời, sai bảo người khác lại rất thuận miệng.
Hạ Chi Dã cúi đầu cười một tiếng, kéo ghế ra ngồi xuống.
Thật ra hắn không thích ăn gan heo, nhưng cũng may nuôi thả nên không kén ăn.
Sau khi thong thả ung dung ăn xong hết, nghe lời Tống Yếm dọn dẹp đống hộp đóng gói, lại phát hiện trêи bàn nhiều thêm một tập A4 thật dày.
Đóng dấu tinh tế, bản in tinh xảo, trêи bìa còn in ba chữ to --- Hạ Chi Dã.
Nét chữ sắc bén, kết cấu rõ ràng.
Quả thực xinh đẹp giống y đúc Tống Yếm.
Đầu ngón tay Hạ Chi Dã gõ nhẹ hai lần: "Đây là cái gì."
Tống Yếm vẫn như cũ không thèm nâng đầu: "Kiến thức cơ bản và những đề sai kinh điển."
Hạ Chi Dã vẫn không hiểu: "Cho tôi làm gì?"
Tống Yếm: "Bút ký tôi cho cậu lúc trước không cần xem vội, xem cái này trước."
Hạ Chi Dã: "?"
Cảm nhận được tầm mắt không quá minh bạch của Hạ Chi Dã, Tống Yếm cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhướng mày, không kiên nhẫn nói: "Nguyễn Điềm không phải đã nói là một kèm một à?"
Nói thì có nói, nhưng mà...
Hạ Chi Dã châm chước một chút, cẩn thận mở miệng: "Một kèm một hình như đều là học sinh giỏi giúp đỡ học sinh dở hả?"
"Bằng không?"
"..."
Im lặng ngắn ngủi, Hạ Chi Dã tựa hồ đã hiểu ra cái gì, cúi đầu bật cười: "Được, đã hiểu, tôi sẽ xem cẩn thận, xin tổ chức yên tâm."
Khi hắn cười mắt sẽ híp lại, như là phát hiện việc gì đó vừa thú vị vừa đáng yêu, cười đên mức làm trong lòng Tống Yếm cứ kỳ kỳ quái quái.
Nhưng đầu óc người này có chút vấn đề, Tống Yếm cũng lười phản ứng, hờ hững rũ lông mi xuống, tiếp tục làm bài.
Tài liệu cậu đưa cho Hạ Chi Dã nếu Hạ Chi Dã có thể học năm sáu phần, tiến bộ lớn trong kỳ thi sắp tới tuyệt đối không phải vấn đề.
Nếu có vận cứt chó may mắn đạt giải thưởng tiến bộ lấy được học bổng, ít nhất tạm thời không cần nhận mấy lời mời kia để kiếm tiền, cũng coi như mình trả hắn một ân tình.
Nghĩ như vậy, Tống Yếm tháo tai nghe xuống, lại lần nữa ngẩng đầu, nhìn về phía Hạ Chi Dã đang chuẩn bị ra ngoài ném rác: "Cậu từng xem <Yêu nhất> chưa?"
Hạ Chi Dã xách túi rác quay người: "Xem rồi. Sao vậy?"
"Cậu còn nhớ bọn họ tại sao lại nhiễm HIV không?"
"Bán máu. Làm sao thế?"
"Không sao cả, nhớ là được."
"?"
Nói xong Tống Yếm lại đeo tai nghe tiếp tục làm bài, bộ dáng dù trời sập xuống cũng đừng gọi cậu.
Dư lại Hạ Chi Dã xách theo túi đựng hộp cơm đứng ở cửa ký túc xá, nhìn góc nghiêng hoàn mỹ của bạn cùng phòng, nhịn không được khẽ nhướng lông mày.
Bây giờ phương thức biểu đạt quan tâm của cool boy xinh đẹp đều đặc biệt như vậy à?
Phương thức biểu đạt quan tâm của cool boy xinh đẹp có đặc biệt hay không thì không biết, dù sao phương thức đi học cũng rất đặc biệt.
Hạ Chi Dã uống thuốc trị cảm, ban đêm ngủ rất sâu, không có đi nhầm giường nữa. Tống Yếm thì cả một đêm cũng chả ngủ được.
Sáng sớm lúc thức dậy dưới mí mắt trồi lên một mảng màu xanh nhàn nhạt làm tôn thêm làn dàn trắng bạch, khí chất chán ghét khắc trong xương cốt càng thêm rõ ràng.
Đeo chiếc khẩu trang màu đen lên mặt, trưng ánh mắt thấy chết không sờn ngồi lên chiếc xe đạp màu hồng phấn, hơn nữa vị chở cậu chính là tiếu bá vương trường Tam trung, đoạn đường từ ký túc xá đến trường học muốn khiến bao nhiêu người chú ý thì có bấy nhiêu người người chú ý.
Cố tình khi đến lúc giảm tốc như Hạ Chi Dã lại không giảm tốc độ, xe đạp đột ngột dừng lại làm cho Tống Yếm theo quán tính xích về trước rồi ôm lấy eo Hạ Chi Dã. Nữ sinh xung quanh tức khắc sôi nổi hít hà một hơi, ngay sau đó lập tức che miệng khe khẽ nói nhỏ, còn kèm theo tiếng cười quỷ dị.
"Đầu óc của mấy người ở trường học các cậu có phải đều có vấn đề không hả."
Tống Yếm chịu đựng loại tiếng cười quỷ dị để Hạ Chi Dã đỡ một đường trở về chỗ ngồi, thật sự chịu không nổi mới hỏi một câu.
Hạ Chi Dã cũng không biết mấy nữ sinh kia xảy ra chuyện gì, đơn giản tự luyến tự hiểu là do giá trị nhan sắc của hắn với Tống Yếm khi ở cùng nhau quá mức kinh thế hãi tục gây nên hiệu ứng đám đông như vậy: "Không có cách nào, lớn lên quá đẹp."
Đưa phần bữa sáng mà Thương Hoài hỗ trợ mua giúp, thuận tiện sửa cho đúng: "Còn có, xin chú ý, là trường học của 'chúng ta' chứ không phải trường học của 'các cậu'. Làm phiền bạn học nhỏ này có chút lòng vinh dự tập thể được không."
"Đúng á anh Yếm, bây giờ cậu đã trúng cử vòng tái đấu loại tuyển chọn nam thần trêи Teiba trường Tam trung của chúng ta rồi, có thể có chút tự giác của giáo thải trường chúng ta không hả?"
Tiểu Béo bàn trước không biết xoay người khi nào, một tay cầm di động, một tay cầm sữa đậu nành, trong miệng còn nhai bánh bao, tiếng nói mơ hồ không rõ.
Tống Yếm cảm thấy thứ đồ giáo bá giáo thảo nam thần trêи Teiba gì đó vừa nghe đã biết là sản vật của nhím thiếu nam thiếu nữ trẻ trâu rảnh rỗi sinh nông nỗi bị ảnh hưởng bởi phim thần tượng.
Không có hứng thú phản ứng, cúi đầu nhắn Wechat cho Đàm Thanh.
YAN: Con quên mang thuốc, hẳn là ngăn thứ hai tủ đầu giường bên phải.
Dì Đàm: Được, chừng nào dì đi công tác về sẽ gửi qua cho con.
Dì Đàm: Nhưng hai ngày này thì sao? Có ngủ được không?"
YAN: Vẫn ổn.
Dì Đàm: Vậy là tốt rồi, Nam Vụ sắp hạ nhiệt độ, nhớ chú ý giữ ấm.
Một câu quan tâm cực kỳ tri kỷ, Tống Yếm không trả lời nữa, cậu không quá am hiểu cách duy trì bầu không khí dịu dàng này cho nên hình như đều lựa chọn đột nhiên im bặt.
Cất di động, vừa nhấc đầu lên đã thấy Hạ Chi Dã bên cạnh ngậm một túi sữa đậu nành cầm điện thoại thảo luận với tiểu Béo bàn trước: "Cái này ai chụp? Kỹ thuật không tồi."
Tiểu Béo: "Đúng không, tôi cũng cảm thấy chụp không tồi. Cậu với anh Yếm rất ăn ảnh."
Hạ Chi Dã nhìn ảnh chụp, khẽ cắn ống hút: "Cậu ấy đeo cái khẩu trang lớn như vậy mà cũng có thể nhìn ra cậu ấy ăn ảnh à?"
"Ai da, khí chất đó, có khí chất thì mấy cái khác không thành vấn đề. Không tin cứ đưa cho anh Yếm coi đi, có phải rất ăn ảnh không hả?" Tiểu Béo nói xong, đẩy điện thoại đến trước mặt Tống Yếm.
Tống Yếm không thể tránh né mà thấy bức ảnh trêи màn hình.
Hẳn là chạng vạng hôm qua lúc tan học có người chụp.
Sau cơn mưa, ánh chiều hoàng hôn phá lệ ái muội lưu luyến, hai cậu thiếu niên lái xe đi xuống, đúng lúc gió thổi bay vạt áo làm đồng phục trống rỗng, vẽ nên thân hình mảnh mai khỏe mạnh của con trai tuổi mười sáu mười bảy.
Người ngồi phía sau đơn bạc thon gầy, hơi ngửa đầu, tựa giận tựa mắng. Người phía trước cao hơn một chút, mặt mày cong cong, cười một cách tùy ý trương dương.
Hết thảy đều rất tốt đẹp, nhìn qua tựa như poster của một bộ phim điện ảnh thanh xuân nào đó.
Tống Yếm chỉ nhìn thoáng qua liền lãnh khốc vô tình ra lệnh: "Xóa đi."
Mặt tiểu Béo lộ vẻ khó xử: "Nhưng đây là tác phẩm dự thi tiết nghệ thuật của hiệp hội nhϊế͙p͙ ảnh đăng trêи Teiba."
"Ai thèm quản hiệp hội gì đó." Đầu ngón tay Hạ Chi Dã tản mạn câu nó lại, lôi điện thoại của tiếu Béo trở về, "Liên hệ tác giả kêu họ xóa đi, đừng có xâm phạm quyền chân dung của người khác."
Tiểu Béo tội nghiệp 'ồ' một tiếng.
'Ồ' xong mới phát hiện Hạ Chi Dã dùng điện thoại của bạn lưu hình ảnh, sau khi lưu xong còn dùng Wechat của bạn gửi qua nick của mình.
Tiểu Béo nhướng nhướng mày.
Hạ Chi Dã nhếch đuôi mắt: "Thế nào, chính tôi cũng không xứng có một tấm ảnh của mình à?"
Xứng thì có xứng, chỉ là...
Tiểu Béo: "Hạ gia, cậu biết tên tác giả chụp bức ảnh này đặt cho nó là gì không?"
"Hả?"
"Tư bôn."
*Tư bôn: Nói người con gái trong xã hội cũ bỏ nhà đi theo trai.
"..."
"Bọn họ có vấn đề phải không hả." Hạ Chi Dã còn chưa kịp phản ứng, Tống Yếm đã ngẩng đầu, biểu tình gần như đã hoàn toàn tạm biệt hai chữ thiện lương.
Tiểu Béo vội ba phải giải thích: "Ai da, đám người hiệp hội nhϊế͙p͙ ảnh chính là vậy đó, thích lấy mấy cái tên lạ lẫm gây tò mò. Hơn nữa trường chúng ta rất nghiêm khắc vụ yêu sớm, bọn họ muốn chụp loại phong cách này lại không dám chụp một nam một nữ, không phải chỉ có thể chụp đỡ hai cậu chút đấy à. Dù sao hai người cũng là đàn ông, Lưu Đức Thanh nhất định không thể nói gì."
Hạ Chi Dã gật đầu: "Cho nên ảnh chụp hai thằng đàn ông, lấy tên này thì có liên quan gì hả?"
Tiểu Béo: "..."
Hình như quả thật không có liên quan.
Hạ Chi Dã: "Tôi đây là bảo tồn chứng cứ đoàn kết hữu ái giữa tôi và bàn cùng bàn của tôi thì có vấn đề gì?"
Tiểu Béo: "..."
Hình như cũng không có vấn đề gì.
Vẻ mặt Hạ Chi Dã như điều đương nhiên.
Tống Yếm lười nói chuyện với hắn, thích giữ thì cứ giữ, chỉ cần đừng để cậu thầy là được.
Thuận tay lấy bữa sáng chuẩn bị tùy tiện ăn một chutsm
Kết quả vừa mở túi ra, thấy bên trong là bánh bao thịt nóng hôi hổi còn thấm dầu, không tự giác mà nhíu mày, sau đó cột bao nilon lai trả về chỗ cũ, lấy từ