Tống Yếm nằm xuống, sống không còn gì luyến tiếc, hơi thở mong manh: "Nói với mẹ em, anh vẫn còn đang ngủ, không nghe thấy."
"Ồ, vâng ạ!" Tống Nhạc Nhạc cách một cánh cửa phòng, quay đầu la lớn với người dưới lầu, "Mẹ ơi! Anh hai nói anh ấy còn đang ngủ! Không nghe thấy!!!"
"..."
Toàn bộ biệt thự rơi vào sự yên ắng xấu hổ chưa từng có.
Tống Yếm đang trầm mặc bỗng tuyệt vọng nhắm mắt lại: "Hạ Chi Dã."
Hạ Chi Dã nén cười: "Ừm, sao vậy?"
"Tra và thử đi."
"?"
"Nếu yêu cầu một đứa bé chưa đến mười tuổi giải ba tờ đề Toán học mỗi ngày, có trái pháp luật không?"
"..." Hạ Chi Dã suy nghĩ một chút, tìm từ thỏa đáng, "Không trái pháp luật, nhưng cũng không hợp với đạo đức."
Được, không trái pháp luật là được, ai thèm quản có đạo đức hay không.
Tống Yếm cố sức ngồi dậy khỏi giường, chà xát mặt, khàn giọng nói với người đứng ngoài cửa: "Tụi anh xuống ngay đây."
Tống Nhạc Nhạc ngoài cửa ngoãn lên tiếng: "Vâng, được ạ."
Sau đó Tống Yếm đứng lên, lấy ra một bộ quần áo ở nhà size lớn mà cậu mua từ lâu và một hộp quần lót mới từ trong tủ quần áo xong ném cho Hạ Chi Dã: "Thay mau, rồi đi xuống ăn cơm."
Hạ Chi Dã nhận lấy: "Cậu thì sao?"
Tống Yếm ngồi vào án thư, mở máy tính ra, vẻ mặt lạnh nhạt: "Tìm tất cả đề thi môn toán Olympic của lớp 3 tiểu học trên toàn quốc."
"..."
Hạ Chi Dã nghe âm thanh sột soạt bắt đầu hoạt động điên cuồng của máy in, đột nhiên hiểu ra một đạo lý --- Đàn ông càng đẹp thì càng nhẫn tâm.
Vì thế mà hắn ngoan ngoãn bước vào phòng tắm và thay quần áo.
Nhưng mà lúc đi ra, vẫn không kiềm chế được bản tính trời sinh thiếu đánh, cúi đầu móc thắt lưng quần dài ra: "Nhỏ."
Tống Yếm cầm lấy một xấp bài thi thật dày mới vừa được đóng dấu nằm trên bàn, nghiêng mắt liếc hắn một cái: "Nhỏ chỗ nào? Không phải thích hợp lắm à?"
Hạ Chi Dã đáp: "Ở chỗ cậu nhìn không thấy nhưng lại sờ được ý."
Tống Yếm: "..."
Sau ba giây đồng hồ, Tống Nhạc Nhạc canh giữ ở ngoài cửa nghe thấy một tiếng vang lớn khi dùng sách đập vào da thịt và một câu nghiến răng nghiến lợi của anh trai nhóc: "Cậu! Mới! Nhỏ!"
"?"
Chẳng lẽ bạn của anh trai là một đứa trẻ?
Tống Nhạc Nhạc dùng bộ óc thi được 59 điểm môn Toán học cuối kỳ của cậu nhóc để đưa ra một câu hỏi có vẻ rất hợp logic.
Sau một hồi binh binh bốp bốp, cửa phòng cuối cùng cũng mở.
Tống Nhạc Nhạc cảm giác được bản thân được một cái bóng thật to bao phỉ, ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Hạ Chi Dã cao hơn cậu nhóc khoảng chừng bốn năm chục centimet, nhịn không được cảm thán: "Oa, anh ơi anh lớn thật đó, còn lớn hơn cả anh trai của em nữa."
"..."
Khen thì khen, nâng một đè một là định sao đấy?
Tống Yếm hiện tại vẫn rất mẫn cảm với từ lớn nhỏ lạnh lùng kêu một tiếng: "Tống Nhạc Nhạc."
Tống Nhạc Nhạc ngẩng khuôn mặt nhỏ bé vô tội lên: "Dạ?"
"Duỗi tay."
"Ồ."
Tống Nhạc Nhạc ngoan ngoãn vươn tay, xòe lòng bàn tay ra, sau đó trên da thịt non nót bị người ta đặt lên một chồng bài thi thật dày, khiến cho toàn bộ thân thể nhỏ xíu run run rẩy rẩy.
Tống Nhạc Nhạc ngẩng đầu mê mang chớp chớp mắt.
Tống Yếm cúi đầu nhìn nhóc, lạnh lùng vô tình: "Làm hết."
Giây phút đó, là lần đầu tiên Hạ Chi Dã nhìn thấy sự hoảng sợ tuyệt vọng từ trên người của một đứa bé chưa đến mười tuổi.
Mắt thấy Tống Nhạc Nhạc sắp bị dọa đến nỗi khóc bù lu bù loa, Hạ Chi Dã mỉm cười nhẹ nhàng xoa đầu cậu nhóc: "Anh em trêu em đấy, đừng sợ."
Có thể không sợ à.
Tống Nhạc Nhạc quả thật cực kỳ sợ hãi.
Vội vàng trốn ra phía sau anh trai còn lớn hơn cả anh của cậu nhóc, vẻ mặt nhìn lén Tống Yếm giống hệt như bắp cải thìa nằm trong đất.
Hạ Chi Dã cũng che chở cậu nhóc, cười với Tống Yếm: "Em ấy còn nhỏ, đừng so đo với em ấy."
Tống Nhạc Nhạc núp ở đằng sau Hạ Chi Dã điên cuồng gật đầu, cứ như là cuối cùng cũng tìm được đồng minh.
Tống Yếm cạn lời liếc mắt nhìn cậu nhóc.
Mới lần đầu tiên gặp mặt đã xem người ta như chỗ dựa, thật đúng là có tiền đồ.
Cũng lười dây dưa với hai người một lớn một nhỏ này, tự mình xoay người đi xuống nhà ăn ở dưới lầu.
Lúc này Tống Nhạc Nhạc mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó ngửa đầu nhìn về phía Hạ Chi Dã: "Anh ơi, anh biến ra từ đâu vậy ạ?"
Rõ ràng đêm qua lúc vào phòng chỉ có một anh trai, tại sao hôm nay ra khỏi phòng lại biến thành hai anh rồi?
Nhìn ánh mắt đơn thuần ngây thơ của Tống Nhạc Nhạc, Hạ Chi Dã chẳng chút chột dạ chỉ chỉ chậu cây vạn tuế bé xinh ở trong phòng: "Nó biến anh tới đây đó."
Tống Nhạc Nhạc là đứa nhỏ ngốc theo chủ nghĩa lãng mạn đến bây giờ vẫn còn tin tưởng trên thế giới thật sự có ông già Noel tồn tại, nghe thấy lời này thì lập tức trợn to mắt: "Thật ạ?"
"Ừ, thật đó, chỉ cần anh trai em cầu nguyện với nó, trong vòng sáu tiếng đồng hồ, anh nhất định sẽ biến tới đây."
"Chỉ có anh em cầu nguyện mới được ạ?"
"Ừ..." Hạ Chi Dã tự hỏi một chặp, nói vậy thì đúng thật, cơ mà nếu Nhạc Nhạc của chúng ta có đủ thành ý, nói không chừng cũng sẽ linh nghiệm đấy."
"Ồ." Tống Nhạc Nhạc cái hiểu cái không gật đầu, "Vậy có nghĩa là đằng nào anh cũng phải nghe mệnh lệnh của anh em?"
Hạ Chi Dã suy nghĩ đến địa vị gia đình của bản thân một chút, gật đầu nói: "Cũng gần như thế.
Đôi lúc cũng có thể không nghe lời, chẳng qua sẽ bị đánh."
Tống Nhạc Nhạc: "..."
Quả nhiên, không có người nào có thể cứu vớt cậu nhóc từ trong ma trải của anh hai cả.
Tống Nhạc Nhạc chín tuổi vừa bi thương vừa tuyệt vọng thở dài.
Mà vừa than xong, đã nghe thấy dưới lầu truyền đến giọng nói lạnh lùng của anh hai nhóc: "Tống Nhạc Nhạc, nếu em không xuống ăn cơm, anh sẽ cho em làm thêm ba tờ đề nữa đấy."
Vì thế mà lập tức thu lại tiếng than ngắn thở dài, nhanh chóng ôm chồng bài thi ngựa không ngừng vó chạy xuống dưới lầu: "Đừng mà anh hai, em xuống đây, xuống ngay đây ạ!"
Dáng vẻ thoạt nhìn thật sự sợ hãi.
Hạ Chi Dã cũng mỉm cười chậm rì rì lắc lư đi theo cậu nhóc xuống lầu.
Bạn học Tống Song Hỉ mặt lạnh ngầu lòi của bọn họ quả nhiên là người đàn ông đứng đầu chuỗi thức ăn.
Mà người đàn ông đứng đầu chuỗi thức ăn giờ phút này đang ngồi trên bàn cơm, khẩn trương nắm chặt ly sữa bò, nhìn đối ba vị trưởng bối ở đối diện đang thong thả ung dung ăn bữa sáng.
Chờ đến khi Hạ Chi Dã đi tới, ngay lập tức lôi hắn để giới thiệu: "Đây là Hạ Chi Dã bạn học của con, cũng là cháu trai đối tác của ba, đêm qua cậu ấy và chị gái bay đến Bắc Kinh chúc Tết nhà anh rể, nhưng mà nhà của anh rể cậu ấy có khách nên không có đủ giường, thế nên mới tới nhà con tá túc một đêm.
Bởi vì thật sự quá muộn, vì vậy mà còn không có nói với mọi người, chờ cậu ấy ăn cơm xong sẽ..."
"Ăn cơm xong thì cứ ngủ một giấc đi nhé."
Không đợi Tống Yếm nói ra chữ đi, Đàm Thanh đã cười đẩy đồ ăn trên bàn đến trước mặt Hạ Chi Dã, "Tết nhất mà, đi theo người lớn lăn lộn như vậy cũng vất vẻ, nhà của dì không chú ý mấy việc này, nếu hai đứa ăn cơm xong mà còn buồn ngủ thì cứ việc ngủ nướng."
Tin rồi à?
Tống Yếm nhìn thần sắc không hề khác thường của ba người ngồi ở đối diện, nhất thời không biết có nên thở phào nhẹ nhõm hay không nữa.
Hạ Chi Dã lại tự nhiên ngồi ngay bên cạnh cậu, cong đôi mắt đào hoa, lộ ra một nụ cười đặc biệt khiến các dì các cô các chị các bà yêu thích trong truyền thuyết: "Vậy con cảm ơn dì nhé.
Chúc dì Đàm, ông Đàm, bà Đàm năm mới vui vẻ, vạn sự như ý, thân thể khỏe mạnh, con cháu mỹ mãn."
"Ai da, cảm ơn tiểu Hạ, tiểu Hạ thật sự là một đứa trẻ ngoan."
Tống Yếm là kiểu người cưa miệng hồ lô, Tống Nhạc Nhạc lại không hiểu chuyện, đây là lần đầu tiên hai người nghe thấy lời chúc phúc ngọt ngào ngoan ngoãn của một đứa trẻ ngay sáng sớm của gày đầu năm, mỗi người vội vàng vội vã lấy một cái bao lì xì ra: "Nào, nhận đi, tiền mừng tuổi đấy, ông bà cũng chúc cho tụi con học hành thuận lợi, đề tên bảng vàng nhé."
"Cảm ơn ông bà ạ, nghe nói hai ông bà đều là sinh viên tài giỏi tốt nghiệp trường Bắc Đại, con dính chút may mắn của hai người, chờ sau này đỗ thủ khoa, con sẽ báo tin vui cho hai ông bà đầu tiên."
"Được! Người trẻ tuổi phải có chí khí như thế này mới được! Cơ mà nếu sau này thi đỗ thủ khoa, nhất định phải học Bắc Đại, đừng tới Thanh Hoa, bọn họ không ổn đâu." Hai ngôi trường nổi tiếng tương thân tương ái hơn phân nửa cuộc đời, thế nên ông Đàm dù đã một đống tuổi nhưng vẫn nhớ mối thù này, lòng dạ hẹp hòi khuyên Hạ Chi Dã.
Đàm Thanh vội vàng nói: "Ba à, ba đã bao lớn rồi, đừng ảnh hưởng đến lựa chọn của tụi trẻ chứ."
Tại sao lại là ảnh hưởng đến lựa chọn của tụi trẻ?
Lời của ông là lời thật lòng đó.
Ông Đàm vừa định xụ mặt phản bác, Hạ Chi Dã đã cười nói: "Đương nhiên là phải học Bắc Đại rồi ạ, con mong mỏi bờ hồ Vô Danh từ lâu, thuận tiện còn đi dính chút phúc của hai ông bà nữa."
Khuôn mặt vừa mới nghiêm nghị của ông Đàm lập tức giãn ra: "Ai, đúng rồi đó, nào nào nào, ăn chả giò chiên này đi, bà Đàm của con tự tay làm đấy."
"Vâng, được ạ, cảm ơn ông Đàm." Hai tay Hạ Chi Dã cầm chén, nhận lấy chả giò chiên, cắn một miếng, lập tức trợn tròn mắt, phát ra một tiếng nghi vấn, "Bà nội, món này thật sự là bà làm ạ?"
Bà Đàm có chút khẩn trương: "Sao thế con, không hợp khẩu vị à?"
"Không có.
Con cảm thấy khí chất của bà xịn như vậy, thoạt nhìn giống như tiểu thư khuê các không dính khói lửa nhân gian chỉ thường hay bàn luận về chuyện phong hoa tuyết nguyệt, không ngờ rằng tay nghề nấu ăn lại giỏi như thế, cho nên có hơi kinh ngạc." Hạ Chi Dã cười vừa ngoan ngoãn vừa ngọt ngào.
Bà Đàm bỗng chốc cười tươi như hoa: "Phong hoa tuyết nguyệt cái gì chứ, đó toàn là việc hồi còn trẻ thôi, bây giờ đã là bà thím già."
Hạ Chi Dã vội vàng nghiêm trang phản bác: "Nào có, nhìn dì Đàm và bà là biết có gen mỹ nhân tổ truyền, cho nên dù qua bao nhiêu năm thì vẫn đẹp, suy cho cùng, năm tháng cũng đâu đánh bại được mỹ nhân."
Một câu, cùng lúc nịnh nọt cả hai người.
Bà Đàm cười đến nỗi không khép miệng được, liên tục đẩy mấy dĩa đồ ăn đến trước mặt Hạ Chi Dã: "Ai da, cái đứa nhỏ này, thật sự dẻo miệng quá đi, nào nào nào, ăn nhiều một chút."
Hạ Chi Dã cũng theo ý bà, dỗ ngọt hai ông bà đến nỗi vô cùng vui vẻ.
Dư lại Tống -cháu ngoại ruột- Nhạc Nhạc và Tống -cháu ngoại trên pháp luật- Yếm ngồi nhìn cảnh tượng hài hòa vui vẻ này, trầm mặc không nói lời nào.
Tống Nhạc Nhạc mím môi, cuối cùng mở miệng: "Anh."
Tống Yếm mặt không cảm xúc ôm ly sữa bò: "Ừ."
Tống Nhạc Nhạc hỏi: "Cái anh này đến đây là muốn giành ông bà ngoại với em ạ?"
Tống Yếm đáp: "Không phải, là đến đây giành anh trai với em."
"Ồ, vậy thì tốt ghê, quá tuyệt vời.
Vậy anh ấy có thể làm anh trai của em không? Anh ấy vừa cao ráo vừa đẹp trai lại còn dịu dàng nữa." Tống Nhạc Nhạc nhỏ tuổi nên không thể che giấu hết những suy nghĩ ở trong lòng mình.
Tống Yếm cũng nhỏ tuổi kiểu: "..."
Bữa sáng này quả thật hết ăn nổi.
Cái tên Hạ Chi Dã hồ ly tinh này, dùng mị thuật ở khắp mọi nơi, rác rưởi.
Tống Yếm cầm lấy đôi đũa, hung dữ chọc chọc bánh quẩy trên bàn.
Đàm Thanh nhìn thấy bộ dạng này của cậu, lo lắng cậu cảm thấy bản thân bị bỏ rơi, vội vàng gắp một miếng chả giò chiên bỏ vào trong chén của cậu: "Con cũng ăn nhiều một chút, về nhà mới nửa tháng, lại ốm nữa rồi."
"Vâng, cảm ơn dì Đàm ạ."
Trong lòng Tống Yếm hơi ấm áp, đang chuẩn bị kẹp chả giò chiên bỏ vào trong miệng, đã bị một đôi đũa từ bên cạnh duỗi qua, đoạt thức ăn trước miệng của Yếm.
*Câu gốc là đoạt thức ăn trước miệng cọp nhưng tác giả đổi chữ cọp thành chữ Yếm trong tên Tống Yếm.
Tống Yếm: "?"
Hạ Chi Dã mới vừa ăn một miếng chả giò chiên kẹp miếng chà giò chiên vốn dĩ nên thuộc về Tống Yếm mỉm cười vừa tự nhiên thân thiết vừa lễ phép lịch sự: "Có lẽ dì Đàm đã quên nên lỡ bỏ rau thơm và rau hẹ vào trong này."
Giọng nói rất nhỏ, chỉ có bọn họ và Đàm Thanh ngồi đối diện bọn họ là có thể nghe thấy.
Bàn tay nắm đũa của Đàm Thanh hơi khựng.
Không phải là cô quên, mà là nhiều năm như vậy rồi nhưng cô cũng không biết việc Tống Yếm không thể ăn rau thơm rau hẹ.
Bởi vì phần lớn thời gian Tống Yếm đều trọ ở trường, tính cách lại trầm mặc ít lời, mọi việc trong nhà hầu như đều do giúp việc làm, cô cũng không am hiểu.
Tống Nhạc Nhạc tuổi nhỏ đã phân tác gần hết sức lực của cô, cho nên mặc dù cô cũng có nỗ lực muốn chăm sóc Tống Yếm, nhưng tình yêu và sự quan tâm giành cho Tống Yếm còn lâu mới đủ.
Đàm Thanh rũ mi xuống, hình như có chút tự trách và áy náy.
Nhưng mà Tống Yếm cũng chưa từng đòi hỏi tình yêu thương của cô bao giờ, cậu cảm thấy Đàm Thanh thân là mẹ kế, có thể làm như vậy dưới cách sống độc tài chuyên chế gia trưởng phong kiến của Tống Minh Hải đã không mấy dễ dàng.
Nhưng mà cậu không biết nói tốt, cũng không biết an ủi người khác, vì thế mím môi nhịn nửa ngày, mới nắm chặt đôi đũa, nghẹn ra một câu: "Sau khi đến Nam Vụ con mới bắt đầu không ăn rau thơm với cả rau hẹ, rau thơm và rau hẹ ở chỗ bọn họ không ngón chút nào cả."
"Phụt."
Hạ Chi Dã và Đàm Thanh đột nhiên nhịn không nổi nữa, nghiêng đầu bật cười thành tiếng.
Tống Yếm lập tức xụ mặt, hung dữ trừng mắt về phía Hạ Chi Dã.
Cười cái đít.
Có cái gì buồn cười à.
Hạ Chi Dã thật lòng cảm Tống Yếm thực sự quá đáng yêu, nhịn không được ôm bả vai của cậu, thò đầu qua, thấp giọng cười nói: "Không biết nói dối thì đừng nói dối, nếu không quá là đáng yêu."
Lời vừa nói ra, Tống Yếm ngước mắt nhìn thoáng qua Đàm Thanh đang ngồi ngay đối diện, phát hiện cô cũng đang chống mũi nín cười, xấu hổ buồn bực cúi đầu xuống, căm giận chọc hai cái vào bánh quẩy.
Tống Nhạc Nhạc không hiểu nguyên do thấy thế thì lập tức đâm đầu vào họng súng: "Anh ơi, anh Hạ và mẹ đang cười cái gì thế ạ?"
Tống Yếm cắn răng hàm: "Đang cười em nếu không ăn cơm thì bài tập nghỉ đông sẽ tăng gấp đôi."
"...!"
Tống Nhạc Nhạc hoảng sợ mở to hai mắt, bưng ly sữa bò lên rồi bắt đầu điên cuồng uống ừng ực, cả đời này cũng chưa từng ăn sáng ngoan ngoãn như vậy bao giờ.
Hai vợ chồng già ngồi ở đầu bên kia của chiếc bàn dài cũng không rõ nguyên do nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng bỗng cảm thấy thật là mỹ mãn.
"Không tồi, không tồi, phải ăn cơm như vậy đó.
Ai, tiểu Hạ không tệ, khiến mọi người yêu thích, chờ sau này con thi Bắc Đại, tuổi cũng đã đủ, ông sẽ giới thiệu mấy cô cháu gái của đồng nghiệp cho con, đến lúc đó nhớ tới nhà thường xuyên nhé." Ông Đàm mỉm cười hòa ái dễ gần.
Bên dưới, bàn tay của Tống Yếm hung hăng nhéo một cái lên đùi Hạ Chi Dã.
Hạ Chi Dã đau đến mức lập tức ngừng thở, thẳng eo, vẻ mặt chính nghĩa trong sạch: "Con nhất định sẽ nhà thường xuyên, nhưng mà giới thiệu cháu gái thì không cần đâu ạ, người trẻ tuổi nên lấy việc học và sự nghiệp làm đầu."
Ông Đàm cũng không làm theo ý mình, tán thưởng gật đầu: "A, không tồi, người trẻ tuổi đã biết cầu tiến là chuyện tốt, đến khi đó nói không chừng con và tiểu Yếm vẫn còn là bạn học đấy, cùng nhau gây dựng sự nghiệp chăm chỉ làm việc, cũng khá tốt."
Hạ Chi Dã cố chịu đựng sự công kích trên đùi, mỉm cười tán đồng: "Ông nói đúng."
Trên bàn lại khôi phục sự hòa thuận vui vẻ.
Chỉ có Đàm Thanh nhìn đôi vòng tay vừa