Trong sân nhà họ Hạ.
Phòng khách, hình đường.
Gió âm từng trận, khủng bố cực kỳ.
Hạ Đại Xuyên quỳ gối trên ván giặt đồ cứng cáp.
Hạ Tiểu Dã quỳ gối trên gối đầu mềm như bông.
Mẹ Hạ ngồi ở trước mặt bọn hon, hai tay khoanh trước ngực: "Nói, làm sai chỗ nào."
Ba Hạ vô cùng tự giác, không chút do dự đáp: "Không nên ôm Hạ Chi Dã ngồi trên đùi để xem phim truyền hình mỗi ngày, dẫn đến việc thằng bé học được một vài thứ linh tinh kỳ quái, và chưa kịp thừa đưa ra hướng dẫn đúng đắn."
Thái độ phi thường đoan chính, nhận rõ sai lầm vô cùng kịp thời.
Mẹ Hạ vừa lòng nhướng nhướng cằm: "Đứng lên đi."
"Được rồi vợ yêu, anh đi pha trà cho em."
Ba Hạ lanh lẹ bò dậy, vô tình bỏ mặc con trai ruột của bản thân cô đơn một mình tiếp nhận hình phạt, hỏa tốc thoát khỏi hiện trường vụ án.
Mà mẹ Hạ nhìn Hạ Chi Dã đang ngoan ngoãn quỳ trên gối đầu mềm xốp, không khỏi dịu giọng lại: "Hạ Hạ của chúng ta đã biết mình sai ở đâu chưa nào?"
Hạ Chi Dã bày ra vẻ mặt vô tội uất ức lắc đầu: "Hạ Hạ không biết ạ."
Mẹ Hạ hiểu rõ con trai của mình, biết Hạ Chi Dã nhất định không phải cố ý biết sai nhưng vẫn phạm phải, mà là do đã đi vào mạch não kỳ lạ nào đấy, vì thế mới kiên nhẫn dịu dàng dẫn đường: "Vậy Hạ Hạ có thể nói cho mẹ nghe là tại sao con lại hôn tiểu Yếm được không?"
"Bởi vì con thích Tống Tống." Hạ Chi Dã đáp lời không chút do dự, hơn nữa còn cực kỳ nghiêm túc, "Ba thích mẹ cho nên ba sẽ hôn mẹ, mẹ thích Hạ Hạ nên mẹ mới hôn Hạ Hạ, Hạ Hạ thích Tống Tống nên Hạ Hạ mới hôn Tống Tống."
Tư duy của con nít đơn thuần và trực tiếp như vậy đấy.
Thậm chí lúc vừa nghe còn cảm thấy rất có logic.
"Nhưng mà việc này không giống nhau.
Ba có thể hôn mẹ là do mẹ cũng thích ba, vậy nên mẹ dồng ý cho ba hôn mình, mẹ có thể hôn Hạ Hạ cũng là vì Hạ Hạ có thích mẹ, cho nên con mới đồng ý cho mẹ hôn Hạ Hạ.
Nhưng trước khi Hạ Hạ hôn Tống Tống thì đã có được sự đồng ý của Tống Tống chưa?" Mẹ Hạ nhìn vào đôi mắt của Hạ Chi Dã, kiên nhẫn giao lưu với cậu nhóc giống như hai người trưởng thành đang trò chuyện với nhau.
Hạ Chi Dã cũng thành thật lắc đầu: "Không ạ."
"Thế nên chuyện này là không đúng.
Hai con vẫn là trẻ con, không thể tùy hiện hôn người khác, nếu muốn biểu đạt sự yêu thích, con có thể ôm một cái, nắm tay nhau.
Nhưng trước khi ôm và nắm tay cũng phải hỏi bạn nhỏ khác có bằng lòng hay không, chỉ khi nào bằng lòng mới có thể làm như vậy, nếu không muốn thì nhất định không thể làm.
Đặc biệt là đối với mấy bạn gái, phải càng lễ phép hỏi han, làm một nhóc thân sĩ, con biết chưa?"
Giọng điệu và thần thái của mẹ Hạ được giữ vững ở giữa ngưỡng nghiêm túc và ôn hòa.
Hạ Chi Dã luôn luôn nghe lời điều phải mà ba mẹ cậu nhóc dạy cho, ngoan ngoãn gật đầu: "Hạ Hạ biết rồi ạ!"
Nghe thấy câu ấy, mẹ Hạ cảm thấy rất là vui mừng.
Con trai nhà mình tuy rằng có hơi nghịch ngợm, nhưng tổng thể vẫn là rất ngoan, không phải nhóc lưu manh không biết xấu hổ.
Nghĩ thế, cô duỗi tay định bế Hạ Chi Dã lên khen ngợi vài câu.
Nhưng mà vừa mới vươn tay, Hạ Chi Dã đã thanh thúy ném ra một câu trí mạng: "Hạ Hạ biết rồi, bởi vì Tống Tống là con gái, vậy nên cho dù em ấy là vợ của con, con cũng không thể tùy tiện thơm em ấy, con phải làm nhóc thân sĩ!"
Sau đó cánh tay vừa mới vươn ra của mẹ Hạ bỗng cứng đờ ngay giữa không trung: "...?"
Tống Yếm là con gái?!
Tại sao cô lại không biết?!
Không phải nói là con trai à?!
Không đúng.
Từ từ.
Là do Hạ Chi Dã vẫn luôn cho rằng Tống Yếm là con gái ư???
Vậy nên ngày nào cũng sẽ cười tươi như hoa với Tống Yếm?
Vậy nên mới nhẫn nhịn chia món sô cô la mình thích ăn nhất cho Tống Yếm?
Vậy nên mới ồn ào luôn muốn Tống Yếm diễn vai mẹ còn mình diễn vai ba?
Vậy nên mới buồn bã như bị thất tình sau khi cãi nhau với Tống Yếm?
Vậy nên mới gọi Tống Yếm là bà xã?
"..."
Khoảnh khắc nhận ra được chân tướng của sự việc, ánh mắt của mẹ Hạ khi nhìn về phía con trai đột nhiên có nhiều thêm một loại đau lòng và thương xót khó nói hết.
Khi ba Hạ bưng trà ra vừa lúc đụng phải vẻ mặt này của mẹ Hạ, nhất thời có hơi ngơ ngác: "Bà xã, sao vậy? Tiểu Hạ lại phạm phải sai lầm nghiêm trọng gì à?"
Mẹ Hạ yêu thương sờ đầu của Hạ Chi Dã, thở ra một hơi thật dài, giọng điệu giống như người mẹ hiền từ nhất thế gian: "Lão Hạ."
"Hả?"
"Chuẩn bị an ủi con trai của anh đi."
"?"
"Mối tình đầu kéo dài suốt cả mùa đông của thằng bé sắp phải tan biến rồi."
"?"
"Thằng bé coi Tống Tiểu Yếm nhà hàng xóm là con gái."
"???" Hạ Đại Xuyên đau lòng nhìn về phía Hạ Chi Dã, "Con trai à, ba xin lỗi con nhiều lắm..."
Hạ Chi Dã: "?"
"Ba quên dạy cho con, không phải tất cả những ai lớn lên xinh đẹp đáng yêu đều là con gái đâu..."
Vì thế mà mười phút sau, Hạ Chi Dã đỏ mắt gõ rầm rầm lên cửa sân nhà hàng xóm: "Tống Tống! Tống Tống ơi!"
Lúc Tống Yếm mở cửa nhìn thấy bộ dạng của Hạ Chi Dã, lập tức lo lắng, ôm chặt khuôn mặt của Hạ Chi Dã: "Sao anh lại khóc thế, là do mẹ mắng anh ạ, em đi nói với cô ấy là đừng mắng anh nữa được không, em chẳng hề không vui khi bị anh thơm đâu, em bằng lòng cho anh thơm mà."
"Huhuhuhu, không phải là do cái này, mẹ anh không có mắng anh." Hạ Chi Dã khóc nấc lên.
Tống Yếm sốt ruột nói: "Vậy tại sao anh lại khóc."
"Bỏi vì mẹ nói em không phải là em gái nhỏ, mà là em trai."
Hạ Chi Dã đầy mặt khó tin thương tâm muốn chết.
Hai tay đang ôm mặt cậu nhóc của Tống Yếm khẽ ngừng một chặp, sau đó mê mang chớp chớp mắt: "Nhưng vốn dĩ em là con trai mà."
Khoảnh khắc giọng nói rơi xuống, Hạ Chi Dã lập tức ngây ngốc ngay tại chỗ.
Ba giây sau, mới bộc phát tuyệt vọng khóc lớn một trận: "Em không phải là con gái sao! Tại sao em lại là con trai được cơ chứ! Huhuhuhu..."
Cậu nhóc vừa khóc, Tống Yếm lại nóng nảy: "Tại sao em là con trai thì anh lại khóc thế."
"Bởi vì con trai không thể làm bà xã của anh được! Nếu vậy thì đến khi ăn Tết chúng ta sẽ tách nhau ra! Trưởng thành cũng sẽ tách ra! Huhuhuhu, anh không muốn tách khỏi Tống Tống đâu, anh xa em một ngày là đã thấy rất nhớ em rồi, huhuhuhu..."
Hạ Chi Dã năm tuổi rưỡi khóc lóc giống hệt như nam chính trong phim Quỳnh Dao đang sinh ly tử biệt, ruột gan đứt từng khúc, khó có thể kiềm nén.
Sức hấp dẫn cảm xúc của trẻ con luôn luôn rất mạnh.
Cậu nhóc khóc đến mức cũng khiến cho Tống Yếm đỏ hốc mắt, ôm chặt đối phương: "Oa oa oa, em cũng không muốn tách khỏi Hạ Hạ đâu, em xa Hạ Hạ một ngày cũng cảm thấy rất khổ sở, huhuhuhu..."
Hai cậu bé đứng trước cửa sân ôm đầu khóc rống, khóc đến độ chiêng trống vang trời, pháo nổ liên thanh, kinh động toàn bộ người dân trong ngõ nhỏ cầm hạt dưa ra ngoài xem náo nhiệt, muốn nhìn xem có phải hai nhóc con này phạm lỗi rồi bị đánh đòn hay không.
Kết quả nhìn thấy hai cu cậu đang đứng trước cửa nhà mình ôm nhau, khóc lóc ỉ ôi, một bên khóc một bên kêu: "Tụi con không muốn tách nhau ra! Cả đời này tụi con cũng không muốn xa nhau đâu! Huhuhuhuhuhu..."
Cảnh tượng thoạt nhìn chẳng khác gì Tây Vương Mẫu ném trâm cài vẽ sông Ngân và mẹ chồng ác độc dùng gậy đánh uyên ương cả.
*Tây Vương Mẫu ném trâm hoa Ngân Hà liên qua đến chuyện tình Ngưu Lang Chức Nữ.
Theo truyền thuyết bản Trung Quốc, bà là người đã chia cắt cả hai, người đầu sông, kẻ cuối sông.
Gào khóc đến nỗi người lớn hai nhà phải vội vàng ra ngoài xem xét, lo lắng hỏi: "Sao vậy con?"
Hạ Chi Dã thương tâm ngửa mặt lên trời gào rống: "Tống Tống là bé trau, không thể làm vợ của con nữa, sau này tụi con phải tách nhai ra! Oa oa ao oa, con không muốn xa Tống Tống đâu..."
Tống Yếm cũng vô cùng đáng thương gục trên đầu vai của Hạ Chi Dã, nức nở nói: "Con cũng không muốn tách khỏi Hạ Hạ đâu, tại sao vì con là bé trai thì không thể làm vợ của Hạ Hạ được chứ."
Ba Hạ: "..."
Mẹ Hạ: "..."
Mẹ Tống: "..."
Quần chúng: "..."
Quả nhiên, trong đầu nhỏ của trẻ con nhân loại, vĩnh viễn sẽ không làm người ta thất vọng.
Mẹ Hạ thỏ dài, bước qua tách hai bé mít ướt khó tách nhau ra, lau khô nước mắt nước mũi cho cả hai, mới nói: "Con trai và con trai ở bên nhau cũng có thể mãi mãi không xa rời, hai đứa có thể làm anh em tốt cả đời, chăm sóc cho nhau, giúp đỡ lẫn nhau, bảo vệ đối phương, mãi cho đến khi hai đứa có thể chấp nhận sự chia lìa tạm thời, hiểu chưa nào?"
Hạ Chi Dã cái hiểu cái không: "Vậy chỉ cần con và Tống Tống không muốn xa nhau thì chúng con có thể bên nhau mãi mãi ạ?"
"Ừm, chỉ cần hai người muốn ở