Những ngày chạng vạng tối tháng bảy có lẽ sắp đổ mưa.
Tiếng ve sầu trên tán lá cây ngô đồng được bao bọc trong không khí nóng nực bị từng tầng từng tầng sóng nhiệt ép dần xuống, tiếng quạt điện vô lực than khóc khiến lớp học cực kỳ ngột ngạt.
Cẩu Du ở hàng cuối cùng của tổ hai ngay cạnh cửa sau ngồi phịch xuống ghế, chà xát hơi nước trên mắt kính, giọng điệu ít nhiều có chút tuyệt vọng: "Anh Diễn, mày nói xem cái điều hòa hỏng của lớp chúng ta rốt cuộc là khi nào mới có thể sửa xong? Thật sự sửa không được, mày cứ để mẹ tao đổi cho tao một cái mới đi, nếu không còn chưa làm bài tập xong, sợ là chúng ta đã không còn trên cõi đời này nữa mất."
Thiếu niên bên cạnh hơi rũ mi mắt, không thèm phản ứng cậu ta, ngón tay đặt trên màn hình điện thoại nhanh chóng lướt lướt, đầu ngón tay khẽ ấn, hai giây sau, màn hình trở tối.
Tích cực quay tay, vận may sẽ tới.
"Đù má, Thịnh Diễn mày gian lận à, tao còn chưa thấy mấy người khác ở đâu, mày đã headshot luôn rồi?" Chu Bằng ngồi ngay đằng trước tháo tai nghe xuống, quay đầu lại, vẻ mặt khó tin.
Cẩu Du ha hả một tiếng: "Anh Diễn của mày chính là vận động viên bắn súng được cấp chứng chỉ quốc gia, mày có thể so với nó chắc?"
Chu Bằng trợn trắng mắt: "Việc này có thể xem như là một chuyện à?"
"Tại sao không thể xem như là một chuyện được? Ở Ấn Độ cũng vậy á, không phải là mê đắm mê đuối việc ăn gà, sau đó được tham gia thế vận hội Olympic à. Nếu không phải anh Diễn của chúng ta không đặt chí hướng ở đây, nói không chừng trong thế vận hội Olympic năm tiếp theo sẽ có một thân ảnh đẹp trai ngời ngợi đấy chứ đùa, đúng không, anh Diễn?" Cẩu Du vứt một ánh mắt quyến rũ cho Thịnh Diễn, cực kỳ a dua.
*Số là vào năm 2017, khi mới chỉ là một cậu nhóc 14 tuổi, bố của Divyansh Panwar đã cảm thấy vô cùng chán nản trước việc con trai của mình nghiện chơi PUBG trầm trọng. Chính vì thế, ông quyết định gửi cậu đến Trường bắn Karni Singh ở Delhi để tham gia khóa huấn luyện của của HLV Deepak Kumar Dubey nhằm cố gắng giúp cậu nhóc cai nghiện game. Đây là bước ngoặt khiến cậu trở thành tuyển thủ Olympic.
Thịnh Diễn cũng lười nhìn cậu ta, dựa người vào lưng ghế, nghiêng ghế, tiện tay vuốt mái tóc bị mồ hôi thấm ướt: "Muốn đổi điều hòa cứ việc nói thẳng."
Lúc tóc mái được vén lên, hiện ra miệng vết thương màu đỏ sậm vẫn còn mới ở bên xương lông mày, khiến cho ngũ quan xinh đẹp có chút sắc bén, hơn nữa với thái độ 'Mọi chuyện đều chẳng sao cả.', khí chất thiếu gia sống trong nhung lụa được bộc lộ rất rõ ràng.
Lớn lên đẹp trai, gia thế hiển hách, thể dục xuất sắc, chơi game cũng đỉnh nốt.
Khó trách mấy em gái đều thích cậu.
Không đúng, không thể chỉ giới hạn trong mấy em gái được, ngay cả mình cũng rất thích cậu.
Đặc biệt là sau khi biết tất cả số điều hòa trong trường Thực Nghiệm Ngoại Ngữ đều do mẹ Thịnh Diễn tài trợ, sự yêu thích này bỗng càng ngày càng đậm sâu.
Nghĩ đến đây, Cẩu Du cười hí hí: "Vậy tao cảm ơn mẹ tao trước nhé."
"Tiền đồ." Thịnh Diễn nhìn về phía Chu Bằng, "Chơi nữa không."
"Chơi chơi chơi, phải chơi chứ."
Chu Bằng vội vã không ngừng khởi động trò chơi.
Hai ngày nay mới vừa thi cuối kỳ xong, các giáo viên vội vàng tập trung chấm bài thi, tiết tự học buổi tối không ai làm việc đúng giờ, nếu không nắm chắc thời gian ôm đùi tích điểm game, quả thật chính là lãng phí tài nguyên.
Chu Bằng thuận thế hỏi Cẩu Du: "Mày chơi không, còn có em gái tao nữa, vừa đủ bốn người."
"Không chơi, tao đang đọc sách."
Cẩu Du gõ gõ lên quyển sách dày như viên gạch có bìa màu vàng đang nằm trên bàn của mình.
Thịnh Diễn thuận thế liếc mắt nhìn một cái. --- Sau khi có được hệ thống ước nguyện tôi đi lên đỉnh cao nhân sinh.
Vừa nhìn đã biết là không phải thứ đồ chơi đứng đắn gì rồi.
Cậu không chút hứng thú thu hồi tầm mắt: "Cái này mà cũng gọi là sách?"
"Tại sao lại không thể gọi là sách được, mày không được kỳ thị nền văn học internet của chúng tao nghe chưa." Cẩu Du đẩy đẩy mắt kính, "Hơn nữa tao thấy quyển sách này cực kỳ thích hợp với mày."
Thịnh Diễn ngay cả mí mắt cũng chẳng thèm nâng.
Cẩu Du kéo ghế dựa lại gần, đè thấp đầu, nhỏ giọng nói: "Mày biết quyển sách này viết về cái gì không?"
Thịnh Diễn: "Nói."
"Viết về chuyện một tên học tra bị chèn ép mọi nơi rồi uống say trong ngày sinh nhật, cuối cùng lại không hiểu ra sao bị trói buộc với một hệ thống ước nguyện, sau đó bắt đầu tay đánh học bá, chân đá hội trưởng Hội Học Sinh, ôm hoa khôi, thi đậu Thanh Bắc, bước lên đỉnh cao nhân sinh. Cái chỗ tao đang đọc tới ý, vai chính vừa mới đưa hội trưởng Hội Học Sinh đến hộp đêm làm trai bao, mày nói xem có kích thích không." Giọng nói của Cẩu Du tuy nhỏ, nhưng lại không che giấu được sự hưng phấn.
Thịnh Diễn không nhịn được nghiêng mắt: "Loại sách thế này sao lại thích hợp với tao?"
Cẩu Du làm mặt quỷ: "Chẳng lẽ mày không muốn làm cho ấy ấy bị như vầy như vầy à?"
"Ấy ấy nào, như vầy như vầy cái gì?"
"Ai da, còn có thể là ai nữa, là hội trưởng Hội Học Sinh mà, ngoại trừ Tần......" Cẩu Du hưng phấn hỏi lại đến một nửa, đột nhiên dừng lại.
Cậu ta cảm thấy thanh âm vừa nãy hỏi cậu ta hình như có chỗ nào đó không đúng cho lắm.
Lạnh lùng, trầm thấp, quá dễ nghe, nhưng không phải của Thịnh Diễn, mà là bay từ trên đỉnh đầu xuống.
Có hơi giống......
Cẩu Du ngơ ngác ngẩng đầu.
Cửa sau quả nhiên có thêm một người.
Vóc dáng rất cao, tỷ lệ cực chuẩn, cúc áo đồng phục được gài đến tận cúc trên cùng, quần dài hợp quy tắc được ủi phẳng phiu không có lấy một nếp nhăn.
Đôi mắt hai mí lót hẹp dài, khóe mắt lạnh lùng, ánh mắt đen trầm, đường cằm sắc bén rõ ràng, viền môi cũng thẳng, làn da dưới ánh đèn trắng đến nỗi như đang nhè nhẹ bốc hơi lạnh.
Đeo bảng tên 'Hội trưởng Hội Học Sinh', cầm bút và sổ trực, mặt không cảm xúc đứng ngay cửa sau, toàn bộ điều hòa của lớp 11-6 thậm chí chẳng cần phải đổi nữa.
Vì thế mà những lời đã đến bên miệng của Cẩu Du bỗng nhạy bén thay đổi, biến thành một câu nghĩa chính từ nghiêm: "Ngoại trừ Tần Tử Quy, không có ai tốt cả!"
Tiền đồ.
Ngay giây đầu tiên Thịnh Diễn nghe thấy âm thanh đó, là biết khuôn mặt như tảng băng đen đủi đó đã đến nữa, ngay cả đầu cũng lười quay lại, chỉ cười nhạt một tiếng ở trong lòng, sau đó dùng giọng điệu khinh bỉ đáp lời: "Mày nói đúng, quả thật rất hợp với tao, suy cho cùng nếu có một hệ thống như vậy, chuyện đầu tiên tao làm là phải quét sạch hết đám người thích giả vờ giả vịt."
Tràn ngập mùi vị khiêu khích.
Tần Tử Quy lại xem như không nghe thấy, hờ hững rũ mắt, lo viết vào sổ trực phần mình: "Chu Bằng Cẩu Du lớp 11-6, vi phạm kỷ luật tiết tự học buổi tối, trừ một điểm hạnh kiểm. Thịnh Diễn lớp 11-6 vi phạm kỷ luật tiết tự học buổi tối trừ một điểm hạnh kiểm, đồng phục không đúng tác phong trừ một điểm, đánh nhau ẩu đả trừ ba điểm..."
"Từ từ." Thịnh Diễn bất mãn cắt lời, nhếch đuôi mắt lên, "Con mắt nào của cậu thấy tôi đánh nhau ẩu đả?"
Mí mắt Tần Tử Quy khẽ rũ xuống, tầm mắt chẳng chút lưu tình nhìn thẳng vào miệng vết thương khoảng chừng bốn năm centimet ngay cạnh lông mày của cậu: "Nếu không là mèo cào à."
Thịnh Diễn: "......"
Mèo nhà cậu có thể cào được như vậy chắc.
"Cho nên lần này tại sao lại đánh nhau?"
Giọng điệu của Tần Tử Quy vẫn lạnh nhạt giống hệt với một AI thực thi pháp luật như cũ.
Thịnh Diễn cố gắng nghe thử chút cảm xúc ngoài 'Việc công xử theo phép công.' từ trong câu hỏi của hắn, nhưng lại thất bại chưa toại, vì thế trong lòng tự nhiên sinh ra một chút bực bội không có lý do.
Mới vừa định hung dữ nói ra một câu 'Liên quan cái đéo gì đến cậu.', đã bị một tiếng 'Thịnh Diễn' thanh thúy cắt lời.
Cậu nghiêng đầu nhìn thử, một cô gái xinh đẹp búi tóc không biết đã xuất hiện ở cửa sau vào lúc nào.
Dường như cô nàng không để ý đến Tần Tử Quy đứng bên cạnh, lập tức đưa một cái hộp nhỏ màu xanh lam có in rất nhiều họa tiết hình Doraemon cho Thịnh Diễn: "Tôi mới nghe nói chuyện lúc trưa cậu đánh nhau với đám người trường dạy nghề vì tôi, cảm ơn nhé. Đây là băng dán cá nhân, cậu mau dán đi, đừng để lại sẹo."
Cho nên giữa trưa Thịnh Diễn chuồn ra ngoài đánh nhau là vì hotgirl lớp một à?
Mọi người ngồi xung quanh cửa sau vốn đang sôi nổi giả chết nghe vậy thì bỗng dưng sống lại, xoa tay hầm hè, nóng lòng muốn biết, chuẩn bị hóng chuyện ba lần liên tiếp.
Sau đó chợt nghe thấy Tần Tử Quy lạnh lùng nói một câu: "Lâm Khiển lớp 11-1, tiết tự học buổi tối ra khỏi lớp, trừ một điểm."
Lâm Khiển khó tin quay đầu nhìn lại: "?"
Tần Tử Quy mặt không đổi sắc: "Thịnh Diễn lớp 11-6 gây hấn trong thời gian nghỉ trưa, trừ ba điểm."
Thịnh Diễn: "??"
Ngòi bút máy của Tần Tử Quy di chuyển như bay: "Học sinh lớp 11-6 nói chuyện phiếm trong tiết tự học buổi tối, trừ mỗi người một điểm."
Quần chúng hít drama: "???"
Dường như là không cảm nhận được tầm mắt khiếp sợ oán giận ở xung quanh, Tần Tử Quy chẳng chút may mảy như cũ: "Thuận tiện nhắc nhở một câu, vết thương nông như vậy cứ dùng Povidone tiêu độc là được, tính thông khí của mấy miếng dán họa tiết hoạt hình này không tốt, dùng vào mùa hè, không bằng không dùng."
Nói xong, dẫn theo hai cán bộ kiểm tra kỷ luật xoay người rời đi, đầu cũng chẳng thèm quay lại.
Sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi.
Lâm Khiển quay đầu lại hỏi: "Sao tôi lại cảm thấy hình như cậu ấy nhìn tôi không được thuận mắt cho lắm ấy nhở?"
Thịnh Diễn cúi đầu xoay bút: "Không, là cậu ta nhìn tôi không vừa mắt."
Hình như có chuyện như vậy thật.
Suy cho cùng, ở trường cấp ba Thực Nghiệm Ngoại Ngữ, không ai không biết hai hotboy đẹp trai nhất khối mười một thường hay bất hòa với nhau.
Một người nhất khối, một người nhất khối từ dưới đếm lên, một người ở lớp một tốt nhất trường, một người ở lớp sáu đội sổ.
Một người mỗi ngày đều được dán tên tuyên dương trên chuyên mục Sao Mai, một người mỗi ngày đều bị thông báo phê bình dưới quốc kỳ.
Một người vừa nhìn đã biết là học sinh ngoan căn chính miêu hồng tuân thủ kỷ cương, một người vừa nhìn đã biết là phú nhị đại vô pháp vô thiên gây chuyện thị phi.
*Căn chính miêu hồng: Người có gia cảnh tốt.
Hơn nữa Tần Tử Quy còn là hội trưởng Hội Học Sinh, quản lý kỷ luật của học sinh, mà Thịnh Diễn cố tình lại là người không tuân thủ kỷ luật nhất, vì thế một tới một lui, hai người mới gank nhau như nước với lửa, có cậu thì không có tôi.
Cho nên mấy trường hợp như thế này, quần chúng vây xem cũng tập mãi thành quen.
Lâm Khiển thuận miệng trấn an: "Thôi, lúc nãy không thu điện thoại đã xem như giữ lại mặt mũi cho mấy cậu lắm rồi. Nếu cậu không dùng mấy miếng băng dán này, vậy tôi cầm về nhé, tự cậu đến phòng y tế xử lý một chút."
Thịnh Diễn ừ một tiếng.
Rõ ràng không có hứng thú nói chuyện phiếm.
Lâm Khiển cũng không hề chần chờ ở lại, vung tay: "Ngày mai sẽ tặng quà sinh nhật cho cậu."
Sau đó mới chậm rãi lắc lư trở về lớp học của mình.
Hàng phía sau của phòng học cuối cùng cũng khôi phục sự yên lặng.
Chu Bằng thiếu chút nữa bị tịch thu điện thoại và Cẩu Du nói xấu Tần Tử Quy bị bắt ngay tại trận cũng nhẹ nhàng thở ra.
Chu Bằng quay đầu lại nhỏ giọng nói: "Giữa trưa mày ra ngoài đánh nhau là vì Lâm Khiển?"
"Không." Thịnh Diễn rời rạc trả lời, "Chỉ là mấy hôm trước lúc tan học đụng mặt thằng ngu đầu vàng của trường dạy nghề đang chặng đường Lâm Khiển ở sau phố, trưa hôm nay đi net lại bắt gặp tụi nó đang nói mấy lời không sạch sẽ nên thuận tay dạy dỗ một trận."
Lâm Khiển lớn lên xinh đẹp, thành tích giỏi giang, làm người cũng tốt bụng, có thể nói là nữ thần mà cả khối công nhận.
Vừa nghe thấy nữ thần của mình thế mà lại bị đám côn đồ trường dạy nghề bên cạnh chặng đường, Chu Bằng lập tức giận dữ: "Mấy thằng ngu này dám bắt nạt nữ sinh trường Thực Nghiệm Ngoại Ngữ của chúng ta? Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng không biết tiểu một bãi rồi soi thử xem bản thân có xứng hay không chứ?"
Thật ra Thịnh Diễn không hề có ý với Lâm Khiển, cũng không đầy lòng căm phẫn như y, chỉ đơn thuần là không thể trơ mắt nhìn nữ sinh bị ức hiếp.
Nhưng mà không ngờ rằng tên tóc vàng
kia lại đem theo dao, nếu không phải cậu phản ứng nhanh, sợ là đã trực tiếp ăn cám, cũng may cuối cùng cũng không có xảy ra chuyện gì lớn, chỉ là lỡ để người nọ chạy mất.
Cơ mà loại người bại hoại này mà không được dạy dỗ cho thành thật, sau này nhất định vẫn sẽ phát bệnh.
Thịnh Diễn đang suy nghĩ một hồi, màn hình điện thoại bỗng nhiên sáng lên, móc ra nhìn thử.
Anh Nhiễm tiệm net: Thịnh Nhi, đám ngu trường dạy nghề lại đến nữa rồi, anh nghe nói ngày mai bọn nó định đi chặn đường bạn của em, bên em có ý kiến gì không?
Thực Nghiệm Ngoại Ngữ ngày thường quản lý kín cổng cao tường, gần đây bởi vì mới thi cuối kỳ xong, mấy khối khác đã nghỉ hết rồi, chỉ có nhóm học sinh mười một lên mười hai ở lại trường học bù, cho nên bữa trưa và bữa tối mới được thả ra ngoài ăn cơm.
Cái khác không có việc gì, chỉ là rất tiện cho mấy tên lưu manh ở ngoài trường tới gây chuyện.
Còn việc có ý kiến......
Không có ý kiến gì cả.
Nếu không đánh cho chừa là không được, vậy cứ đánh cho chừa thôi.
Thịnh Diễn ngắn gọn trả lời một câu 'Chờ em.', cất điện thoại, lôi cặp sách từ trong hộc bàn ra: "Tao đi trước, có việc nhớ kêu tao."
Chu Bằng vội hỏi: "Còn đang trong tiết tự học buổi tối mà, mày đi đâu?"
Thịnh Diễn vung cặp sách lên trên vai: "Đám ngu trường dạy nghề đang ở tiệm nét của anh Nhiễm."
Vừa nghe là đám đần độn kia, Chu Bằng và Cẩu Du lập tức tỉnh táo tinh thần: Đù má, không dẫn một đứa trong hai tụi tao theo à?"
"Dẫn cái đéo." Thịnh Diễn không hề nghĩ ngợi, trực tiếp từ chối: "Hai đứa bây thích làm gì thì làm đi, đừng có mù quáng xem việc náo nhiệt."
Nói xong một vai vác cặp sách, xoay người rời khỏi lớp học.
Sắp đến tám giờ tối, sắc trời đã hoàn toàn đen kịt, học sinh trong sân trường thưa thớt, bảo vệ cũng nóng đến nỗi ngủ gật.
Thịnh Diễn quen cửa quen nẻo vòng qua camera trên hành lang và trong vườn sinh thái, đi đến khu rừng trúc nhỏ thuộc điểm mù ở đằng sau khu dạy học, vung tay, ném cặp sách qua bên kia tường.
Sau đó lui lại mấy bước, đang định chạy lấy đà nhảy lên, phía sau đột nhiên truyền tới một tiếng kêu sốt ruột: "Anh Diễn! Đợi chúng tao với!"
Thịnh Diễn dừng chân, quay đầu nhìn lại, thấy hai thân ảnh lén lút quen thuộc đang khom lưng co đầu rút cổ bước về phía bên này, nhịn không được ghét bỏ: "Hai tụi bây làm gì đó?"
Hai người cố sức đi đến trước mặt cậu, ưỡn ngực ngẩng đầu, tiêu chuẩn cúi chào: "Lo lắng bọn họ người đông thế mạnh, tướng quân giỏi không địch nổi lính đông, cho nên mới đến trợ giúp mày nè."
Lời nói rất là trượng nghĩa.
Thịnh Diễn cũng lười tin dù chỉ một chữ: "Muốn ra mặt giúp Lâm Khiển thì cứ việc nói thẳng."
"Hí hí." Bị vạch rõ tâm tư, Chu Bằng cũng không biện giải, "Tụi tao quả thật có ý như vậy, nếu không cũng đâu thể trơ mắt nhìn nữ sinh trường chúng ta bị bắt nạt, rồi sau đó chẳng thèm làm việc gì? Chẳng có chút đàn ông nào cả."
"Đúng á." Cẩu Du nói hùa theo lời bậy, "Cơ mà anh Diễn cứ yên tâm, tụi tao sẽ không giành lấy sự nổi bật của mày đâu, chờ đến khi xử hết đám cháu trai như rùa rụt cổ kia xong, bọn tao sẽ rút ngay, tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến việc mày một mình tỏa sáng trong trái tim của Lâm Khiển đâu."
"Đúng vậy, tụi tao tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến tiến triển tình cảm của mày và Lâm Khiển đâu." Chu bằng kiên định gật đầu, vẻ mặt thoạt nhìn cực kỳ trung thành.
Thịnh Diễn lại không thể hiểu nổi: "Có ý gì đó?"
Hai người cũng không hiểu ra sao: "Có ý gì là sao?"
Thịnh Diễn cau mày hỏi: "Tao và Lâm Khiển có tiến triển tình cảm gì cơ?"
Chu Bằng và Cẩu Du ngơ ngác: "Chẳng lẽ mày và Lâm Khiển không phải đang yêu lén à?"
Thịnh Diễn: "??"
Hai người: "???"
Thịnh Diễn rốt cuộc cũng không nhịn được: "Hai đứa bây có bệnh à?"
Chu Bằng cũng không kiềm được: "Tại sao hai đứa tao lại có bệnh chứ? Năm trước tổ chức sinh nhật mày ở KTV, không phải Lâm Khiển tỏ tình với mày à? Mày cũng đâu có từ chối, còn đưa cậu ấy về nhà, hai đứa tao và Tần Tử Quy nhìn trộm thấy hết rồi, mày còn không chịu thừa nhận?"
"Ai nói tao không từ chối? Là tao không muốn để con gái nhà người ta xấu hổ trong tình huống như vậy thôi. Trên đường tao đưa cậu ấy về nhà cũng đã nói rõ ràng, sau này mọi người chỉ là bạn bè, mọi chuyện cũng xong xuôi hết rồi, tại sao vào trong miệng của tụi bây lại biến thành yêu lén?" Thịnh Diễn cảm thấy đầu óc hai người này quả thật có vấn đề.
Hai người đầu óc có vấn đề: "......"
Sự yên lặng hơi xấu hổ.
Chu Bằng và Cẩu Du thử hỏi: "Thật sự không phải?"
Thịnh Diễn phiền: "Nếu không thì bây giờ tao gọi điện thoại cho Lâm Khiển nhé?"
"Không cần không cần."
Chu Bằng và Cẩu Du vội vàng xua tay.
Con người Thịnh Diễn làm việc luôn luôn là dám làm dám chịu.
Cậu đã nói như vậy, thế thì nhất định là sự thật.
Chỉ là mất công bọn họ tưởng rằng bản thân đã nắm giữ bí mất rúng động đất trời gì đó, giữ kín như bưng suốt một năm, kết quả đều là hiểu lầm.
"Cơ mà......" Cẩu Du như nghĩ đến điều gì đó, muốn nói lại thôi, nhẫn nhịn, không thể nhịn nổi, "Cơ mà nếu mày và Lâm Khiển không có gì, vậy mày và Tần Tử Quy tại sao lại cạch mặt nhau thế?"
Thịnh Diễn: "?"
Cẩu Du đẩy đẩy mắt kính: "Không phải lúc trước luôn có tin đồn là Tần Tử Quy và Lâm Khiển là cặp đôi của lớp một à, tụi tao mới cho rằng vốn dĩ hai người bọn họ có gì đó, sau này anh Diễn mới chen chân vào giữa, rồi mày với Tần Tử Quy anh em bất hòa, phản bội......"
Mắt thấy vẻ mặt của Thịnh Diễn ngày càng cáu kỉnh với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, Cẩu Du vội vàng nhanh miệng bổ sung: "Tụi tao phỏng đoán như vậy là có chứng cứ, nếu không thì tại sao lúc trước hai người thân nhau như anh em ruột, kết quả vừa qua sinh nhật năm ngoái của mày lại đột nhiên cạch mặt nhau? Không phải là vì chuyện này, thì còn có thể là vì chuyện gì nữa?"
Lúc này đến lượt Thịnh Diễn trầm mặc.
Cậu đâu thể nói với bọn họ, nguyên nhân khiến cậu và Tần Tử Quy cạch mặt nhau, ngay cả bản thân cậu cũng không rõ.
Chỉ biết tối hôm đó cậu vô cùng vui vẻ đi đòi quà sinh nhật của Tần Tử Quy, lại đổi lấy một câu, 'Thịnh Diễn, chúng ta không phải người một đường, sau này vẫn nên giữ khoảng cách người nào đi đường của người nấy vẫn tốt hơn.'
Nghĩ như vậy, trong lòng Thịnh Diễn bỗng cảm thấy ngột ngạt cực kỳ, không muốn tiếp tục thảo luận về cái đề tài này chút nào nữa, tức giận trả lời có lệ một câu: "Không có lộn xộn như tụi bây nghĩ đâu, chỉ là tao ghét Tần Tử Quy suốt ngày giả vờ giả vịt tới tới lui lui quản đông quản tây, khó ưa muốn chết."
"Cái này cũng đúng." Cẩu Du nhớ lại hành động của Tần Tử Quy trong tiết tự học buổi tối một chút, tỏ vẻ hiểu rõ, "Cơ mà......"
"Lại cơ mà gì nữa?"
Thịnh Diễn hết chỗ nói.
Cẩu Du đẩy đẩy mắt kính, đôi mắt híp dưới tròng kính lóe lên ánh sáng của thánh như nhìn thấu hết thảy mọi thứ: "Cơ mà anh Diễn à, không phải là mày không thích con gái chứ?"
Thịnh Diễn: "??"
"Nếu không thì nữ thần có cấp bậc như Lâm Khiển chủ động tỏ tình với mày, mày vẫn có thể thờ ơ? Chuyện này không khoa học mà." Vẻ mặt và giọng điệu của Cẩu Du cực kỳ chắc chắn.
Chu Bằng nghe vậy lập tức mở to hai mắt, che cổ áo lại, lui về sau hai bước, hoảng sợ nhìn Thịnh Diễn, như lâm đại địch.
Thịnh Diễn: "......"
Tao đệt cả lò thằng bố nhà mày.
Rốt cuộc cậu đã tạo nghiệt gì mới quen được hai thằng bạn xấu xa như thế này chứ.
Mà cậu cũng chẳng muốn nhiều lời với hai đứa trẻ thiểu năng trí tuệ này nữa, trực tiếp nhảy lấy đà, hai tay bám trên mép tường, dùng sức chống lên, xoay người bật dậy, sau đó từ trên cao quăng một ánh mắt miệt thị xuống phía dưới: "Yên tâm, ông đây thẳng tắp, hơn nữa cho dù tao có cong, tao thích tên Tần Tử Quy như AI không có cảm tình thường hay làm màu......"
Cũng sẽ không thích mày.
Nửa câu sau bỗng mắc kẹt trong cổ họng của Thịnh Diễn, không thể nói ra khỏi miệng.
Bởi vì lúc cậu xoay người chuẩn bị nhảy xuống, cậu nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đứng bên kia bức tường.
Dáng cao, chân dài, mắt hai mí lót, nước da trắng lạnh.
Không nghiêng không lệch đứng ở nơi cậu định nhảy xuống, cầm bút, lật vở, cúi đầu viết gì đó.
Dường như là cảm nhận được ánh mắt của Thịnh Diễn, mí mắt hơi nâng, đối diện với tầm mắt của cậu, hờ hững lãnh đạm nói ra bốn chữ: "Nhận được ưu ái."
Sau đó lại rũ mắt xuống thêm lần nữa, viết một dòng chữ Hành Thư xinh đẹp lên trên mặt giấy. --- Bạn học Thịnh Tiểu Diễn lớp 11-6, dùng ngôn ngữ dụ dỗ nhân viên chấp pháp, bắt ngay tại trận, hoàn thành, cộng năm.
Hết chương 1.
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Tử Quy: Tôi chỉ nghe thấy sáu chữ, đừng hỏi là sáu chữ nào.
Lưu ý: Nhân vật chính chơi game từ 20 giờ đến 21 giờ tối cuối tuần, chỉ chơi trong một tiếng đồng hồ, tuân thủ nghiêm ngặt quy định của quốc gia.
1. Nhân vật không có nguyên mẫu, câu chuyện cũng không có nguyên mẫu, có những chi tiết về cơ chế nhảy lớp không tưởng, sẽ được đánh dấu khi viết ra.
2. Thụ là trẻ con ngốc bạch ngọt, công là tên mưu mô đầy bụng xấu xa, nhưng mà thật lòng đối xử tốt với thụ, không tồn tại bất cứ hành vi PUA nào, chỉ đơn giản là mưu mô mà thôi, bạn nào không thể chấp nhận được thì không cần tiếp tục đọc nữa, sau này có duyên gặp lại.
*Pick-Up Artist, ban đầu có nghĩa là "nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dục, được mọi người biết đến với cái tên "nghệ sĩ tán gái".
3. Chụp hình văn án lúc 18.4.2021, hoan nghênh mọi người tìm đọc, cảm ơn vì đã thích, chấp nhận phê bình, từ chối KY, nếu có chỉ trích, hy vọng là nói có sách mách có chứng, đừng khiến những bạn đọc khác có trải nghiệm không tốt, cúi đầu và cảm ơn ~
Truyện convert hay :
Đan Đạo Tông Sư