Mỹ Lam bị Cảnh Sâm đẩy ra, cô chỉ có thể quay lại góc tường đó nhìn anh đau đớn.
Cảnh Sâm bây giờ mặc dù hai tay đã không còn cảm giác nhưng anh vẫn cảm thấy khó chịu trong người vô cùng, anh lấy đầu mình đập vào tường, anh không đạp mạnh lắm nhưng sau một thời gian trán vủa anh cũng đã rỉ máu.
Mỹ Lam lần này cương quyết chạy tới ôm chặt Cảnh Sâm vào lòng nói:"Anh đừng đập nữa sẽ chết mất!"
Cảnh Sâm lúc này đang rất mơ hồ anh không thể nghe thấy cái gì hết, có nghe cũng chả biết là thật hay ảo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh bây giờ cứ như mất trí vậy, chỉ biết làm mình đau để có thêm tỉnh táo.
Mỹ Lam ngồi ôm Cảnh Sâm Đến một lúc sau Mỹ Lam mới thấy Cảnh Sâm chịu ngồi im, chả làm gì cũng chả đẩy cô ra nhưng cơ thể anh lại run rẩy nhẹ.
Mỹ Lam cũng chả để ý nhiều cứ nghĩ do anh còn khó chịu nên cơ thể chỉ run một lát thôi.
Nhưng đến lúc lâu sau, cơ thể anh vẫn còn run lâu lâu có bấu mạnh vào vai cô làm cô không thể nào coi nhẹ việc này nữa.
Mỹ Lam đẩy Cảnh Sâm ra đến trước mặt mình, cô đã phải giật mình, lập tức lấy tay cạy miệng anh ra.
Anh tự cắn môi mình từ nảy đến giờ đến mức nó bật cả máu, may mà vết thương không sâu lắm.
Nhưng có lẽ Cảnh Sâm đang hôn mê, bởi anh không mở mắt kể cả khi cô lay anh, anh cũng không có ý định mở mắt.
Mỹ Lam lúc này tất cả cảm xúc của cô như vở oà, lao ra cửa là lên:"Nam Hoàng! Phương Chi! Các người ra đây mau lên.....Ai cũng được.....làm ơn...."Mỹ Lam ngồi thụp xuống nền gạch lạnh ngắt bất lực nhìn về Cảnh Sâm.
Đợi một hồi lâu sau cánh cửa được mở ra, ả Phương Chi bước vào liếc xéo Mỹ Lam, bật đèn sáng hết cả căn phòng nhìn xung quanh rồi khinh bỉ nói:"Không ngờ! Hai người lại thảm như vậy!"
Phương Chi bước